Nghe vậy, người đàn ông kia khẽ “à” một tiếng, như thể vừa giải được một câu đố. Anh ta quay sang Viên Phi, nở một nụ cười lịch thiệp, cất giọng chào hỏi đầy thiện ý: “Chào anh.”
Viên Phi khẽ gật đầu đáp lại. Dương Hồng Quyên nói đúng, anh là người yêu cũ của cô. Nhưng thái độ anh hờ hững, ánh mắt vẫn lạnh lùng như xưa, rõ ràng không có ý định hàn huyên.
Người đàn ông bên cạnh Dương Hồng Quyên hẳn đã quen với những kiểu người như Viên Phi, nên sự thờ ơ ấy chẳng khiến anh ta bận tâm.
Dương Hồng Quyên và Viên Phi không phải kiểu người chia tay vẫn làm bạn. Khi người bên cạnh hỏi, cô thẳng thắn trả lời, rồi cũng chẳng còn gì để nói thêm. Cô nhẹ nhàng hướng về người kia, lên tiếng: “Anh Lý, chúng ta đi thôi.”
Anh ta họ Lý, không phải họ Lưu. Anh Trương, anh Lưu, anh Lý… Khóe mắt Viên Phi khẽ giật. Bên cạnh cô chưa bao giờ thiếu đàn ông. Mà dường như tất cả đều là những người thành đạt, hoặc chí ít là giàu có. Không biết cô coi trọng con người hay tiền bạc.
Dương Hồng Quyên chẳng mảy may để ý đến ánh mắt của Viên Phi. Cô và anh Lý lướt qua anh như hai người xa lạ.
Hoàn toàn xa lạ. Viên Phi cũng không nán lại, sải bước dài về phía lối đi ưu tiên.
Dương Hồng Quyên cùng người đàn ông họ Lý kia đã có một buổi tối tao nhã, một buổi hẹn hò xem phim lãng mạn, và cả một buổi chiều thong thả trên sân golf xanh mướt. Ba lần gặp gỡ, tưởng chừng đủ để nảy sinh rung động, nhưng trái tim Dương Hồng Quyên vẫn bình lặng như mặt hồ thu. Cuối cùng, cô chọn cách đối diện chân thành: “Chúng ta có lẽ không hợp nhau.” Anh Lý nghe vậy, chỉ khẽ thở dài một tiếng, giọng mang theo chút tiếc nuối: “Thật đáng tiếc, anh rất thích em.”
Anh Lý là một người đàn ông của công việc, thế giới của anh ta không chỉ có tình yêu. Anh ta hiểu rõ, duyên phận không thể gượng cầu, nên cũng không níu kéo.
Sau lời chia tay nhẹ nhàng ấy, Dương Hồng Quyên và anh Lý không còn gặp lại, cũng không một lần liên lạc.
*
Một thông báo bất ngờ từ bộ phận tiếp viên hàng không Trường Cát đã làm xôn xao cả đội ngũ. Để khơi dậy ngọn lửa nhiệt huyết trong mỗi tiếp viên, đồng thời lan tỏa sự quyến rũ và dịch vụ tận tâm của hãng đến hành khách, một cuộc bình chọn “Tiếp viên có nụ cười đẹp nhất” sẽ được tổ chức. Người chiến thắng không chỉ trở thành gương mặt đại diện cho bộ phận, mà còn nhận được phần thưởng trị giá những hai mươi triệu đồng.
Cuộc đua nhan sắc và sự duyên dáng này sẽ trải qua hai vòng gay cấn. Vòng đầu tiên, các tiếp viên tham gia cần gửi một bức ảnh chân thực nhất ghi lại nụ cười rạng rỡ trong bộ đồng phục. Sau đó, ban giám khảo sẽ chọn ra mười gương mặt sáng giá nhất bước vào vòng tiếp theo. Điều kiện tiên quyết là ảnh không được qua chỉnh sửa. Vòng hai sẽ là màn thể hiện kỹ năng phục vụ bằng nụ cười, nơi chính những hành khách khó tính nhất sẽ chấm điểm từ 0 đến 5 cho từng ứng viên. Người có tổng điểm cao nhất sẽ giành lấy vinh quang.
“Vòng đầu tiên chẳng phải là tuyển chọn nhan sắc sao?” Lưu Văn là cô tiếp viên hàng không mới vào nghề, tò mò hỏi người đàn chị cùng chuyến bay.
Đàn chị kia cũng mỉm cười, đáp: “Vòng thứ hai cũng là tuyển chọn nhan sắc đấy.”
Lưu Văn không khỏi khó hiểu: “Nhưng quy tắc vòng hai là hành khách đánh giá dịch vụ bằng nụ cười mà, rõ ràng là chú trọng nghiệp vụ mà nhỉ?”
Một đàn chị khác tiếp lời: “Vòng một là công ty chọn, vòng hai là tới phiên hành khách bình chọn. Chẳng phải công ty làm vậy cũng chỉ để quảng bá hình ảnh, thu hút khách hàng sao? Đã là bộ mặt của hãng thì đương nhiên phải xinh đẹp rồi, do đó nên công ty phải chọn trước một lượt. Nhưng người công ty chọn chưa chắc hành khách đã ưng ý, thế nên cuối cùng vẫn là hành khách quyết định.”
“Chỉ ‘mỉm cười’ thôi sao? Chắc chắn vẫn phải có năng lực chuyên môn vững vàng mới được.” Dương Hồng Quyên nhỏ giọng tự nhủ, trong lòng dấy lên một chút hoài nghi.
“Ôi dào.” Tiền bối cười nhẹ: “Em xem, cái gọi là ‘chuyên môn’ của nụ cười ấy mà. Mấy chuyện đơn giản thì ai chẳng làm được. Muốn thấy trình độ thật sự ấy hả, phải đợi gặp khách khó chiều hoặc sự cố bất ngờ mới biết. Thế nên, ngày thường miễn ai hay cười tươi tắn, rạng rỡ hơn thì chiếm ưu thế thôi.”
Mày liễu khẽ chau lại, Dương Hồng Quyên cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng lời của tiền bối lại có phần đúng. Dù sao, hai triệu đồng kia cũng là một mục tiêu hấp dẫn đối với cô.
“Không cần nghĩ nhiều, cứ gửi ảnh dự thi đã nhé!” Tiền bối khuyến khích, vỗ nhẹ vai cô.
Dương Hồng Quyên gật đầu kiên định, thầm nghĩ nhất định phải có một tấm ảnh thật xinh đẹp để gửi đi.
Vòng loại chứng kiến màn đổ bộ ảnh dự thi của vô số tiếp viên hàng không, trong đó có cả Lưu Văn, Tưởng Y Y và Dương Hồng Quyên. Những năm đầu bươn chải, Dương Hồng Quyên đã trả xong khoản nợ khổng lồ chữa bệnh cho ông. Hiện tại, tài khoản của cô chẳng mấy dư dả. Dù vây quanh cô cũng không ít bóng dáng đàn ông giàu có theo đuổi, hai mươi triệu đồng này vẫn là mục tiêu cô nhắm đến. Có tiền, ắt sẽ có cách. Cái cảm giác bất lực vì không tiền chữa bệnh, cô đã thấm thía đến tận xương tủy. Vẻ đẹp của Dương Hồng Quyên hiếm ai sánh bằng, nghiệp vụ chuyên môn của cô cũng chẳng hề kém cạnh. Cô tự tin, nụ cười rạng rỡ nhất định sẽ thuộc về mình.
Bộ phận tiếp viên hàng không Trường Cát nổi tiếng với vô số mỹ nhân, nhưng chỉ mười người được chọn, tỷ lệ cạnh tranh khốc liệt đến mức gần như chín mươi chín phần trăm đều phải dừng bước. Kết quả vòng đầu tiên không mấy bất ngờ: Tưởng Y Y và Lưu Văn đã bị loại, Dương Hồng Quyên may mắn bước tiếp vào vòng trong.
Khi Dương Hồng Quyên kéo chiếc vali chuyên dụng lên máy bay, điện thoại cô rung nhẹ. Là tin nhắn của Tưởng Y Y: “Cố lên nhé, tớ hy vọng cậu sẽ được chọn.”
Khẽ mỉm cười, Dương Hồng Quyên nhắn lại lời cảm ơn rồi cùng những đồng nghiệp khác lên máy bay.
Chuyến bay này, nụ cười rạng rỡ và sự tận tâm của cô đã nhận được điểm tuyệt đối từ tất cả hành khách khoang hạng nhất.
Những chuyến bay sau đó, Dương Hồng Quyên vẫn luôn nhận về điểm tuyệt đối từ mọi hành khách. Trong mười tiếp viên, vị trí dẫn đầu chưa bao giờ vuột khỏi tay cô.
Chỉ còn một lần đánh giá cuối cùng nữa thôi, Dương Hồng Quyên tràn đầy tự tin. Những đồng nghiệp từng sát cánh trên chuyến bay còn không quên gửi lời chúc mừng sớm đến cô.
Tâm trạng Dương Hồng Quyên hôm ấy đặc biệt tươi tắn. Buổi tối, cô dạo bước trên cầu Thất Xảo. Cây cầu rực rỡ ánh đèn hình trái tim màu đỏ, dòng xe cộ tấp nập, hai bên vỉa hè người qua lại không ngớt, một khung cảnh vừa lãng mạn vừa náo nhiệt.
Nơi này không thường xuyên có dấu chân cô ghé qua, bởi căn hộ Thanh Giang gần đó có mức giá đắt đỏ vượt quá khả năng chi trả của cô, khoảng cách từ nơi cô ở cũng không hề gần.
Dương Hồng Quyên tựa người trên lan can cầu Thất Xảo, mắt dõi theo những vệt đèn lung linh huyền ảo in bóng xuống mặt Thanh Giang. Gió sông mơn man khẽ vuốt, mang đến cảm giác thư thái khó tả. Nhưng thu đã về muộn, hơi lạnh len lỏi trong từng cơn gió. Chẳng bao lâu sau, những tiếng hắt hơi liên tiếp bắt đầu làm phiền cô, mỗi lúc một dồn dập. Hình như sức khỏe của cô thật sự đã không còn được như trước. Chỉ chút lạnh lẽo này thôi cũng đủ khiến cô cảm thấy khó chịu. Ngày mai còn nhiệm vụ bay quan trọng, không thể để bị cảm được, Dương Hồng Quyên đành gọi một chiếc taxi trở về căn hộ của mình.
*
Chuyến bay lần này đến London. Tiếp viên trưởng thông báo với Dương Hồng Quyên, khoang hạng nhất vắng khách, chỉ có năm người. Ít hành khách đồng nghĩa với việc cô sẽ đỡ bận rộn hơn. Thế nhưng, khi nhìn vào danh sách khách hạng nhất mà tiếp viên trưởng đưa, đôi mày thanh tú của Dương Hồng Quyên khẽ nhíu lại. Vị trí 1A kia không ai khác chính là Viên Phi. Cô không khỏi băn khoăn, liệu anh sẽ đánh giá cô thế nào đây?
Suốt hành trình bay, Viên Phi không hề đưa ra bất kỳ yêu cầu khó khăn nào với cô.
Trước khi máy bay hạ cánh, tiếp viên trưởng trao bảng đánh giá cho từng hành khách ở khoang hạng nhất. Họ cúi đầu xem qua hướng dẫn, rồi cầm bút bắt đầu chấm điểm. Lúc đó, Dương Hồng Quyên đang phục vụ đồ uống lần cuối. Một vị khách nam ngước lên, mỉm cười với cô: “Cô là tiếp viên hàng không xinh đẹp nhất mà tôi từng gặp.”
Dương Hồng Quyên khẽ đáp lại bằng một nụ cười duyên dáng: “Cảm ơn anh Tần.”
Khi tiếp viên trưởng thu lại bảng đánh giá, máy bay vừa hạ cánh. Tiễn hành khách xong, Dương Hồng Quyên nóng lòng muốn biết kết quả. Tiếp viên trưởng liếc nhìn bảng điểm, thông báo: “Ngoại trừ anh Viên, tất cả mọi người đều cho em điểm tối đa.”
Dương Hồng Quyên khẽ nhíu mày: “Vậy anh Viên cho em bao nhiêu ạ?”
“Một điểm.” Tiếp viên trưởng không giấu nổi vẻ ngạc nhiên, ban đầu còn nghĩ Viên Phi đánh nhầm nên đã cẩn thận hỏi lại. Đáp lại cô chỉ là hai chữ lạnh lùng: “Không sai.”
“Tại sao lại là một điểm cơ chứ?” Tiếp viên trưởng khó hiểu hỏi lại.
“Nụ cười thiếu sự chân thành.” Viên Phi thản nhiên buông một câu.
Kết quả này đẩy Dương Hồng Quyên từ vị trí số một xuống tận thứ ba. Giải thưởng “Tiếp viên có nụ cười đẹp” tan thành mây khói, cùng với đó là hai mươi triệu tiền thưởng đáng mơ ước.
Cơn giận dữ trào dâng trong lòng Dương Hồng Quyên, tất cả đều tại cái tên Viên Phi đáng ghét kia.
Đến khách sạn, sự bực dọc và hụt hẫng khiến Dương Hồng Quyên rơi vào một giấc ngủ nặng trĩu.
Sau khi thức dậy, Dương Hồng Quyên thả mình dưới vòi sen rồi buồn bã hong tóc bên cửa sổ. Bất chợt, mùi thuốc lá quen thuộc khẽ chạm vào khứu giác, cô nghiêng đầu. Ánh mắt khựng lại nơi khung cửa sổ kế bên, một người đàn ông cao ngất đứng đó, ngũ quan góc cạnh, vẻ đẹp cuốn hút khó rời. Một ý nghĩ chợt lóe lên, cô xoay người, mở cửa bước ra, không chút khách khí giáng một tiếng “cộc” mạnh lên cửa phòng anh.
Cánh cửa khẽ động rồi hé mở, Viên Phi đứng tựa cửa, đôi mắt tĩnh lặng nhìn thẳng vào cô.
“Rốt cuộc anh muốn gì?” Dương Hồng Quyên chất vấn, ánh mắt không giấu vẻ bực bội.
“Sao cơ?”
“Rốt cuộc thì nụ cười của tôi có vấn đề gì?”
“Tôi chỉ đang diễn đạt những gì mình thấy thôi mà.” Viên Phi nhàn nhạt trả lời.
Dương Hồng Quyên khẽ nhíu mày, đáp lại nụ cười kia của anh, đáy mắt cô chẳng thể nào gợn lên chút chân thành.
“Anh…” Cô nghẹn lại, lồng ngực phập phồng, cơn giận nghẹn ứ khiến cô nhất thời không thốt nên lời.
Viên Phi khép cửa. Phản xạ nhanh hơn cả ý thức, Dương Hồng Quyên vội vàng giơ tay chặn lại. Cả hai hành động cùng một lúc, cánh cửa cũng vì thế mà vô tình kẹp chặt ngón tay cô, một tiếng “á” đau đớn bật ra.
Cánh cửa lại một lần nữa mở ra.