Trong khoảnh khắc ấy, nụ hôn bất ngờ của Viên Phi trên chuyến bay lại ùa về trong tâm trí Dương Hồng Quyên. Đôi môi ấm áp và mềm mại ấy chỉ chạm nhẹ rồi rời đi, nhưng một cảm xúc xa lạ, đã ngủ quên bao năm, chợt lóe lên. Ký ức mờ nhạt bỗng chốc trở nên rõ ràng đến lạ…
Nhiều năm về trước, vào một buổi tối chẳng thể tập trung vào trang sách, chàng trai ấy đã dẫn cô đến khu rừng nhỏ. “Lạnh không?” anh khẽ hỏi.
“Lạnh.” Cô khẽ gật đầu.
Anh liền nói, giọng điệu có chút tinh nghịch: “Thấy chưa, anh đã bảo bên ngoài lạnh mà. Ở trong lớp đọc sách vẫn là ấm nhất.”
Cô im lặng, không đáp lời.
“Em xem sách mà tâm trí cứ lơ đãng ở đâu ấy.” anh khẽ thở dài, giọng pha chút nuối tiếc.
Cô lập tức phản bác, đôi mắt hơi mở to: “Đâu có! Em tập trung lắm mà.”
Anh nhẹ nhàng xoay người cô lại, ôm trọn vào lòng. Hơi ấm phả bên tai cô, anh thì thầm: “Lạnh thế này, xem ra là chỉ còn có cách này thôi.”
Khóe môi cô bất giác cong lên thành một nụ cười khe khẽ.
“Giờ còn lạnh không em?”
“Đỡ lạnh nhiều rồi.”
“Anh vốn định đợi trời bớt lạnh sẽ đưa em đi dạo, sợ em tối về khó ngủ, lên lớp lại gà gật. Nhưng thôi, đành đưa em ra ngoài sớm vậy. Thời tiết lạnh thế này, em đừng để bị cảm đó.”
Cô khẽ đáp, giọng điệu chắc chắn: “Em sẽ không bệnh đâu mà.”
Một nụ cười nhẹ nhàng thoáng qua môi anh: “Vậy, hiện tại tâm trạng của em đã tốt hơn chưa?”
“Vâng.” Cô đáp, giọng điệu khẽ khàng.
“Vậy những lúc trằn trọc không yên.” Anh cúi xuống, hơi thở ấm áp phả vào tai cô: “Có phải trong lòng em đang mong anh ôm em như thế này không?”
Vành tai cô nóng lên, nhanh chóng phản bác: “Không hề! Anh đừng có mà suy diễn.”
“Xem ra là anh ôm chưa đủ chặt rồi.” Anh khẽ cười, vòng tay siết thêm một chút nơi eo cô.
Mặt cô nóng bừng.
Một khoảng thời gian im lặng trôi qua, bàn tay anh rời khỏi eo cô, nhẹ nhàng đặt lên sau gáy, kéo cô lại gần, để đầu cô tựa vào hõm vai anh. Vòng tay đó siết chặt hơn. Cô vùi mặt vào ngực anh, lắng nghe nhịp tim anh đang rộn ràng, trùng khớp với nhịp đập thổn thức trong lồng ngực mình. Âm thanh “thình thịch” hòa quyện ấy khơi dậy một dòng chảy ấm áp, lan tỏa khắp cơ thể cô.
Sau đó, cả hai tay anh đều rời khỏi eo, thay vào đó, anh nâng niu gương mặt cô giữa lòng bàn tay, ánh mắt dịu dàng nhìn xuống. Cô ngước nhìn, đôi mắt họ chạm nhau trong không gian tĩnh lặng. Bóng tối không thể che giấu những cảm xúc đang dâng trào trong đáy mắt mỗi người. Cô cảm nhận được sự mong chờ đang đến gần, trái tim đập liên hồi nhưng cô vẫn giữ im lặng, cố gắng tỏ ra bình tĩnh.
Ánh mắt họ khóa chặt vào nhau một lúc lâu, anh lại cúi đầu, vầng trán anh khẽ chạm vào trán cô, rồi dừng lại, không cử động. Nhưng cô nghe rõ hơi thở anh trở nên gấp gáp, nặng nề hơn. Và lồng ngực cô cũng không thể ngừng nhịp nhàng lên xuống.
Bất chợt, hơi ấm trên trán tan biến, anh đã kéo giãn khoảng cách giữa họ. Nhưng ngay lập tức, anh lại từ từ cúi xuống, hơi thở nóng ẩm phả vào mắt cô, rồi chạm khẽ lên chóp mũi, và cứ thế trượt dần xuống. Cô biết điều gì sắp xảy ra, khoảnh khắc vừa khơi gợi tò mò, vừa chất chứa bao đợi mong. Tim cô đập lên rộn ràng. Cô có thể cảm nhận rõ ràng bờ môi anh đang từng chút một tiến đến môi mình. Ngước mặt lên, cô khẽ thở dố.c, một tiếng thở vừa như căng thẳng, lại vừa như ngầm đồng ý, trao quyền.
Cuối cùng, môi anh chạm vào môi cô. Đúng lúc ấy, một sự bất ngờ không thể kiềm chế ập đến, cô hắt hơi liên tục. Bàn tay anh đang nâng niu gương mặt cô khẽ buông lỏng. Khi cơn hắt hơi dứt, nụ hôn phớt qua như một giấc mơ. Dường như, thời khắc đẹp nhất đã trôi qua, và nụ hôn dang dở.
Cô vội vã quay mặt, che đi sự bối rối đang lan tỏa cùng chút hụt hẫng không tên. Trời ơi, sao đúng lúc này lại hắt hơi liên tục thế này chứ? Thật đáng ghét mà! Dù vậy, cái chạm môi phớt nhẹ ấy vẫn kịp khơi dậy một dòng điện ấm áp trong tim cô. Môi anh mềm mại đến lạ, phảng phất hơi sương lạnh của ngày đông. Chỉ một cái chạm khẽ, chớp nhoáng như một giấc mơ, cũng đủ khiến trái tim cô loạn nhịp. Nụ hôn, hóa ra lại mang một sức mạnh quyến rũ đến vậy. Cô bất giác liế.m nhẹ môi, tiếc nuối vì khoảnh khắc ngọt ngào vừa tan biến quá nhanh, chẳng thể gọi đó là một nụ hôn trọn vẹn.
Anh dịu dàng mở cúc áo khoác, vòng tay rộng lớn ôm lấy cô, kéo cô trở về vòng tay ấm áp: “Hắt hơi tận mấy cái liền, coi chừng em cảm rồi đấy.” Giọng anh khàn khàn, đầy quan tâm.
Khẽ chạm môi anh vẫn còn vương vấn, một thoáng hụt hẫng len lỏi trong lòng cô: “Tại gió lạnh bất ngờ thôi chứ bộ. Em đâu yếu ớt đến mức hắt hơi một cái là bệnh ngay được.” Cô vội giải thích.
Anh cúi đầu nhìn cô, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười dịu dàng.
Họ lại đứng im dưới tán cây nhỏ, tư thế thân mật chẳng muốn rời. Cái lạnh se sắt khiến sống mũi cay cay, tay chân tê buốt, vậy mà chẳng ai lên tiếng muốn quay về. Họ vu vơ chuyện học, hết tiếng phổ thông lại đến môn chuyên ngành nhưng tâm trí dường như lạc đi đâu. Vị tiếc nuối ban nãy cứ âm ỉ lan tỏa, khiến cả hai đều có chút không cam lòng.
Cuối cùng, câu chuyện cũng nghẹn lại.
Anh nâng niu gương mặt cô trong lòng bàn tay, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào mắt cô. Cô ngước mặt, ánh mắt vừa bối rối vừa khát khao khẽ lay động.
“Hai đứa mình thử lại lần nữa nhé?” Giọng anh trầm khàn, khẽ khàng như một lời thì thầm.
Gương mặt cô bất chợt nóng bừng như có lửa đốt. Đôi mắt cô không rời khỏi gương mặt anh đang từ từ tiến lại gần. Trái tim cô khẽ khàng hẫng mất một nhịp “thịch”, rồi bờ môi anh chạm vào môi cô. Khoảnh khắc đó, cô khép mi, cảm nhận làn môi anh bao phủ lấy môi mình. Ban đầu chỉ là một chạm khẽ, sau đó anh bắt đầu nhẹ nhàng mơn tr.ớn. Làn môi lạnh lẽo của anh dần trở nên ấm áp. Chẳng bao lâu sau, anh khẽ ngậm lấy cánh môi dưới của cô, rồi đầu lưỡi tinh nghịch lướt vào khoang miệng ấm áp. Một dòng điện chạy dọc sống lưng, khiến mọi giác quan trong cô căng lên.
Cô lặng im đón nhận nụ hôn của anh.
Nụ hôn của anh từ vụng về nhanh chóng trở nên điêu luyện. Còn cô, từ đầu đến cuối chỉ biết ngây ngô đón nhận, để rồi cuối cùng bị anh hôn đến nghẹt thở.
Khi nụ hôn dứt, cô thở dố.c từng hồi nặng nhọc, hơi thở của anh cũng trầm và gấp gáp.
Ngón tay anh luồn vào mái tóc rối vì gió của cô, nhẹ nhàng vuốt thẳng, ánh mắt anh khẽ cong lên nhìn vẻ mặt còn đang thở hổn hển của cô.
Vị ngọt ngào của nụ hôn đầu tiên vẫn còn vương vấn… Cô khẽ chạm tay lên môi, cúi đầu che đi gương mặt ửng đỏ, lồng ngực phập phồng, một nụ cười khe khẽ nở trên môi.
Ngày ấy, cô từng mơ mộng về một cái ôm ấm áp, một nụ hôn say đắm từ người mà cô yêu đến khắc cốt ghi tâm.
Bất chợt, tiếng gió lạnh lẽo ùa về, kéo những dòng suy nghĩ của cô trở lại.
Ân Tú Vân đã đi trước một đoạn. Cô khẽ nhíu mày, rồi cũng nhanh chân bước theo.
Dương Hồng Quyên thông báo với Cố Tử Hàng: “Tôi đã đưa Viên Phi đi rồi.” Cố Tử Hàng thản nhiên buông một câu: “Cô làm việc nhanh gọn đấy.”
Dương Hồng Quyên chỉ mỉm cười, không đáp lời.
Ân Tú Vân đứng bên cạnh, nhìn Dương Hồng Quyên nói: “Hình như anh Viên để quên áo rồi, phải nhanh chóng liên lạc trả lại cho anh ấy thôi. Cô có cần tôi giúp gì không?”
“Áo khoác của anh Viên… hình như vẫn ở đây?” Giọng Cố Tử Hàng trầm xuống, ánh mắt không rời Dương Hồng Quyên.
Hơi ấm từ chiếc áo khoác của Viên Phi vẫn còn vương vấn trên cánh tay cô, một chút dịu dàng vô tình. Thế nhưng, dường như sự trống vắng nào đó vẫn len lỏi trong tim Dương Hồng Quyên. Bất giác nhớ đến quy tắc của hãng, khi hành khách bỏ quên đồ, tiếp viên phải là người chủ động liên hệ, nếu không được mới giao lại cho công ty xử lý. “Vâng, quản lý Cố.” Cô khẽ trả lời.
“Nhanh chóng lên.” Cố Tử Hàng nhíu mày.
Dương Hồng Quyên gật đầu, động tác nhẹ nhàng: “Tôi sẽ tìm số điện thoại của anh Viên trong hệ thống và liên lạc ngay.”
“Không cần tìm.” Ân Tú Vân thản nhiên nói: “Tôi nhớ là tôi có số của anh ấy.”
Dương Hồng Quyên và Cố Tử Hàng cùng nhìn về phía Ân Tú Vân, trong mắt Cố Tử Hàng thoáng hiện vẻ khó hiểu: “Vậy thì gọi nhanh đi.” Anh ấy nói.
Ân Tú Vân khẽ cười, giọng nói nhẹ nhàng như làn gió xuân: “Vâng ạ.”
Các nhân viên phục vụ khác cũng tò mò tiến lại gần.
Ngón tay thon dài của Ân Tú Vân lướt trên màn hình điện thoại, gọi đi một số máy: “Máy bận rồi ạ, có lẽ anh Viên đang gọi điện thoại.” Cô ta đưa điện thoại ra khỏi tai, dịu dàng nói với Cố Tử Hàng.
Cố Tử Hàng trầm giọng: “Vậy lát nữa gọi lại.”
Ân Tú Vân ngoan ngoãn đáp: “Tôi hiểu rồi, quản lý Cố. Nhưng dù không gọi được, tôi vẫn có thể tự mình mang đồ đến cho anh Viên.”
Cố Tử Hàng gật đầu, ánh mắt chuyển sang Dương Hồng Quyên, anh nói: “Cô có thể giao lại đồ của anh Viên cho Ân Tú Vân, để cô ấy mang trả cho anh Viên.”
Dương Hồng Quyên tươi cười đáp lời: “Vâng ạ.”
Giữa bao ánh mắt đổ dồn, Dương Hồng Quyên dứt khoát trao chiếc áo khoác của Viên Phi cho Ân Tú Vân.
Các vị khách quan trọng đã khuất bóng, Cố Tử Hàng khẽ buông một câu: “Mọi người cũng nghỉ đi.” Nói rồi, anh ấy sải bước đi trước.
Dương Hồng Quyên vừa xoay người, chợt vẳng bên tai tiếng Lưu Văn vọng đến Ân Tú Vân: “Nè, Ân Tú Vân, hình như cậu và anh Viên thân thiết lắm hả?”
Bước chân Dương Hồng Quyên khựng lại một nhịp, chỉ nghe Ân Tú Vân hờ hững đáp: “Cũng bình thường thôi.”
Lưu Văn bật cười: “Tớ không tin đâu nha. Dù gọi điện không được, cậu vẫn tự mình mang áo đến trả tận tay người ta. Không thân thì làm sao được?”
Dương Hồng Quyên khẽ nhấc chân, tiếp tục bước đi.
*
Khi Viên Phi kết thúc cuộc họp, trời đã sập tối. Anh cùng Liêu Cường bước ra khỏi thang máy. Ngay khi vừa đặt chân đến sảnh lớn, ánh mắt anh liền chạm phải bóng dáng Ân Tú Vân đang lặng lẽ ngồi trên chiếc sofa.
Ân Tú Vân trông thấy Viên Phi và Liêu Cường, liền khẽ mỉm cười đứng dậy, cất giọng chào nhẹ nhàng: “Tổng giám đốc Viên, giám đốc Liêu.”
Liêu Cường gật đầu, giọng điệu có chút ngạc nhiên: “Cô Ân đến đây có việc gì sao?”
Ánh mắt Viên Phi dừng lại trên bộ trang phục trong tay Ân Tú Vân. Khoảnh khắc ấy, đáy mắt anh chợt lạnh đi: “Sao áo khoác đó lại ở chỗ cô?”
Vẻ mặt của Viên Phi khiến Ân Tú Vân sững sờ. Mãi sau cô ta mới lắp bắp giải thích, là Dương Hồng Quyên nói chiếc áo này anh để quên, cô ta chỉ là giúp mang trả lại thôi.
Viên Phi hờ hững liếc nhìn Ân Tú Vân một cái. Sau đó, anh rồi cầm lấy chiếc áo, lạnh lùng xoay người rời đi.
“Tổng giám đốc Viên?” Ánh mắt vừa rồi của Viên Phi khiến tim Ân Tú Vân chợt thắt lại, một cảm giác bất an lan tỏa.
Liêu Cường khẽ giật mình. Rõ ràng vừa nãy sau cuộc họp, Viên Phi còn vui vẻ nói chuyện với anh, vậy mà sắc mặt bây giờ lại băng giá đến vậy. Anh ta vội khẽ nhắc nhở Ân Tú Vân: “Đừng nói gì nữa.”
“Tổng giám đốc Viên, anh ấy…..” Ân Tú Vân khẽ nhíu mày. Giọng cô ta lộ rõ vẻ bất an.
“Anh ấy giận rồi. Cô về đi.” Liêu Cường đáp, giọng điệu có vài phần nặng nề.
*
Hôm sau, Dương Hồng Quyên đảm nhận chuyến bay. Giờ cất cánh là mười giờ sáng. Khi hạ cánh, trời đã điểm mười hai giờ khuya. Vừa bật điện thoại, một tin nhắn từ số lạ hiện lên, gửi vào lúc mười giờ rưỡi sáng: “Bảy giờ tối, nhà hàng Queen ở trung tâm quảng trường.”
Tiếp theo là một tin nhắn khác, gửi lúc tám giờ tối: “Em đang ở đâu?”
Cô đoán được người gửi là ai, chỉ là không hiểu làm thế nào anh ta có được số điện thoại của mình. Cô không trả lời, vả lại đã trễ rồi. Nhưng lỡ đâu anh vẫn ngồi chờ cô ở nhà hàng suốt một tiếng đồng hồ thì sao?
Ngay lúc ấy, điện thoại cô vang lên. Người gọi đến là chủ nhân của số điện thoại vừa nhắn tin kia.