Cho Em Một Chỗ Dựa Vững Chắc

Chương 77



Sắc mặt Viên Phi khẽ thay đổi, một tiếng rên khẽ nghẹn lại nơi cổ họng. Bàn tay anh siết chặt lấy cổ chân Dương Hồng Quyên, lực của cú đá vừa rồi của cô thật sự không hề nhẹ. Ngay sau khi chân chạm vào vật thể lạ, Dương Hồng Quyên đã nhận ra mình vừa gây ra chuyện gì. Sự lúng túng lan tỏa khắp gương mặt cô. Ngước mắt lên, bắt gặp vẻ thống khổ của Viên Phi, Dương Hồng Quyên nín thở, không dám hé môi.

Ánh mắt Viên Phi ghim chặt vào Dương Hồng Quyên, phức tạp đến khó dò.

Nhìn thấy vẻ đau đớn của anh, Dương Hồng Quyên khẽ mấp máy môi. Thật lòng cô thấy mình nên nói một lời xin lỗi nhưng cuối cùng, cô vẫn im lặng.

Không khí trong xe như đông đặc lại, tĩnh lặng đến mức khiến người ta khó chịu.

“Em đá vào đâu vậy hả?”

Viên Phi nén chịu cơn đau, giọng nói khẽ như gió thoảng. Nhưng với Dương Hồng Quyên, lời nói ấy cứ lơ lửng trong không khí, không ngừng vọng lại bên tai cô. Đã đá vào đâu? Mình đã đá vào đâu? Cô bất giác liếc mắt về nơi ấy, ký ức về xúc cảm vừa rồi chợt ùa về. Vội vàng dời ánh mắt, cô khẽ nói: “Xin lỗi, tôi không cố ý.”

Nhưng dù sao, cô cũng không thể thực sự cảm nhận được nỗi đau đó. Lời xin lỗi thốt ra, vẻ mặt cô không mấy hối lỗi, chỉ phảng phất chút bối rối. Cô khẽ rụt chân lại, nhưng cổ chân đã bị bàn tay to lớn của anh khóa chặt, chân vẫn đặt trên người anh, không thể nhúc nhích.

Viên Phi chăm chú nhìn vào mắt cô, im lặng.

Đối diện với đôi mắt sâu thẳm ấy, Dương Hồng Quyên khẽ nói: “Buông tôi ra.”

mắt Viên Phi như bị hút chặt vào đôi chân của Dương Hồng Quyên, bàn tay anh vẫn giữ nguyên. Anh nhìn xuống, chiêm ngưỡng bàn chân nhỏ nhắn, đường cong mềm mại nơi cổ chân, và rồi xuôi theo đôi chân dài thẳng tắp, đẹp không tì vết. Một thoáng nhăn mặt vì đau đớn, nhưng ánh nhìn của anh vẫn không hề lay chuyển.

Dương Hồng Quyên lặp lại, giọng điệu lạnh lùng: “Buông tôi ra!” Chưa từng có người đàn ông nào dám ngang nhiên giữ lấy cổ chân cô và nhìn đôi chân cô như vậy.

Cuối cùng, Viên Phi cũng buông chân cô, giọng anh thản nhiên: “Không có lần sau.”

Dương Hồng Quyên vội rụt chân lại, khẽ nhích người, ánh mắt kiên định nhìn về phía trước, giọng điệu có chút lảng tránh: “Giày của tôi.”

Viên Phi cúi người, nhặt lên chiếc giày cao gót anh vừa cẩn thận tháo cho cô, đưa tới: “Đây.”

Dương Hồng Quyên lại nghiêng đầu, nhanh chóng đón lấy chiếc giày, đặt xuống sàn, rồi nhẹ nhàng xỏ chân vào. Cô lên tiếng, giọng mang theo chút thúc giục: “Còn đi nữa không? Không thì tôi tự gọi xe.”

Ánh mắt Viên Phi lướt qua Dương Hồng Quyên một thoáng, rồi anh nghiêng người tới gần. Hơi thở ấm áp phả trên gương mặt cô, khiến trái tim cô khẽ run lên. Nhưng hóa ra, anh chỉ đang cẩn thận kéo dây an toàn, giúp cô cài lại. Lúc này, Dương Hồng Quyên mới nhận ra mình đã quên mất thao tác quen thuộc ấy. Viên Phi trở về vị trí, chiếc xe khẽ rung lên khi anh khởi động máy.

“Bây giờ chúng ta đi ăn thôi,” Viên Phi vừa lái xe vừa nói, giọng điệu tự nhiên như thể đó là điều hiển nhiên.

Đồng hồ điểm đúng một giờ trưa, bụng Dương Hồng Quyên khẽ réo. Nghề tiếp viên hàng không vốn vậy, giờ ăn không được ăn, giờ ngủ chẳng thể yên giấc, cuộc sống đảo lộn thành thói quen. Cô cũng đã quen với việc nhẫn nhịn cơn đói. “Đã muộn thế này rồi, anh vẫn chưa ăn sao?” Cô khẽ lên tiếng hỏi, trong lòng thoáng chút tò mò.

Ánh mắt Viên Phi vẫn dõi theo con đường phía trước, giọng trầm khàn khẽ vang lên: “Tôi vẫn đợi em mà.”

Dương Hồng Quyên khẽ nhếch môi, đáp lại có chút thờ ơ: ”Đợi làm gì? Tôi đâu có hứa sẽ cùng anh ăn tối.”

Viên Phi im lặng, bất chợt ngón tay anh khẽ chạm vào còi xe, hóa ra ở ngã rẽ bên phải có một chiếc xe đang cố gắng chen ngang.

Chiếc xe dừng lại trang trọng trước cửa nhà hàng Queen sang trọng ở quảng trường trung tâm Bắc Thành. Một nhân viên phục vụ đã đứng sẵn ở đó. Viên Phi xuống xe, nhanh chóng vòng qua phía bên kia, lịch thiệp mở cửa xe cho Dương Hồng Quyên, đồng thời đưa bàn tay về phía cô. Cử chỉ và thái độ của anh tao nhã đến từng chi tiết. Dương Hồng Quyên thoáng chút do dự khi thấy nhân viên phục vụ, nhưng rồi vẫn đặt tay mình vào lòng bàn tay ấm áp của Viên Phi. Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, dìu cô bước xuống xe. Nhân viên phục vụ mỉm cười tươi tắn nói sẽ giúp anh đỗ xe, Viên Phi khẽ gật đầu. Ngay lập tức, một nhân viên khác tiến tới, niềm nở chào: “Thưa tổng giám đốc Viên, mời anh lối này ạ.”

Bàn tay ấm áp của Viên Phi khẽ siết lấy tay Dương Hồng Quyên, dẫn cô bước theo chân người phục vụ tiến vào nhà hàng Hoàng Hậu. Nơi này nổi tiếng khắp cả Bắc Thành, mà nguyên nhân chẳng gì khác ngoài mức giá “trên trời”. Thế nhưng kỳ lạ thay, không gian sang trọng đến choáng ngợp lại hoàn toàn tĩnh lặng, chỉ có bóng dáng hai người. Ngồi xuống chiếc bàn được bày trí tinh tế, Dương Hồng Quyên không khỏi ngước mắt nhìn Viên Phi, khẽ hỏi: “Anh bao cả nhà hàng sao?”

Viên Phi chỉ khẽ “ừ” một tiếng, ánh mắt dịu dàng nhìn cô.

Dương Hồng Quyên khẽ bĩu môi, thầm nghĩ, mấy người có tiền đúng là khác biệt. Cô cũng từng đặt chân đến không ít nhà hàng sang trọng, nhưng Queen vẫn là một ngoại lệ.

Mắt Viên Phi lướt trên menu, dừng lại ở một món, anh ngước lên hỏi: “Em có muốn ăn cua không?”

Anh vẫn nhớ cái ngày còn là sinh viên, trên con phố tấp nập, ánh mắt cô đã dừng lại rất lâu trước những con cua hấp dẫn. Khi ấy, túi tiền anh eo hẹp, giá cua lại quá đắt đỏ. Anh đã hứa, đợi đến khi có tiền nhất định sẽ dẫn cô đi ăn. Cô đã vui vẻ gật đầu. Vậy nên hôm đó, anh chỉ có thể mời cô một bát mì gạo giản dị.

Dương Hồng Quyên khẽ lắc đầu, giọng điệu nhàn nhạt: “Không, tôi không thích.”

Viên Phi khựng lại một chút, ánh mắt vẫn hướng về phía thực đơn: “Nghe nói cua ở đây rất nổi tiếng, hay là em thử một chút đi nhé?”

“Không thích.” Cô lặp lại, lần này có thêm một chút mệt mỏi: “Ngán rồi.”

“Ngán?” Anh nhướng mày, trong lòng thoáng gợn một nỗi khó hiểu.

Dương Hồng Quyên khẽ đáp: “Có người từng mời tôi ăn quá nhiều rồi.”

Ánh mắt Viên Phi khẽ nheo lại. Có người… Vậy chắc chắn người đó là đàn ông. Có lẽ còn là người bạn trai cũ đã mua giày cho cô. Anh không hỏi thêm, im lặng gọi món cho mình.

Thật trùng hợp, những món Viên Phi chọn lại vừa vặn khẩu vị của Dương Hồng Quyên.

Bữa ăn diễn ra trong im lặng, giữa hai người dường như có một khoảng cách vô hình.

Đúng lúc này, Liêu Cường và Trần Tề vừa đặt chân đến ngưỡng cửa nhà hàng Queen, định bụng bước vào thì một nhân viên phục vụ đã khéo léo chặn họ lại. Nụ cười trên môi người đó vẫn giữ nguyên vẻ lịch sự: “Xin lỗi quý khách, nhà hàng đã được bao trọn rồi ạ.” Liêu Cường khẽ nhíu mày, lên tiếng: “Tôi là Liêu Cường, giám đốc phận thị trường của tập đoàn Viên Thông đây.”

Vẻ mặt của nhân viên phục vụ vẫn không đổi, đầy vẻ áy náy: “Thưa anh Liêu, tôi biết ạ.”

Một thoáng khó hiểu lướt qua gương mặt Liêu Cường. Bình thường, dù nhà hàng có khách đặt bao trọn, chỉ cần anh nói ra thân phận của mình, họ sẽ lập tức chuẩn bị một phòng riêng cho anh.

Trần Tề khẽ hỏi, giọng mang theo chút tò mò: “Ai đã bao trọn nơi này vậy?”

“Xin lỗi anh Trần, chúng tôi không thể tiết lộ thông tin của khách hàng ạ.”

Liêu Cường và Trần Tề đành phải quay bước. Trần Tề không nhịn được cười, trêu chọc: “Không ngờ thân phận  ‘Giám đốc Liêu’ lại có ngày không dùng được đấy.”

Liêu Cường liếc xéo Trần Tề một cái, ánh mắt có chút không vui.

*

Bữa tối khép lại, Viên Phi lịch thiệp lái xe đưa Dương Hồng Quyên về. Suốt chặng đường, điện thoại anh reo liên tục. Anh hết tiếp chuyện bằng tiếng Trung trầm ấm lại đến tiếng Anh lưu loát, rồi cả tiếng Pháp lãng mạn. Dương Hồng Quyên khẽ nghiêng đầu, ánh mắt hờ hững dõi theo khung cảnh ngoài cửa sổ. Đến khi chiếc xe dừng hẳn dưới chân tòa nhà căn hộ của cô, Viên Phi mới dứt cuộc trò chuyện. Anh xuống xe, tự mình tiễn cô lên tận lầu.

Đến trước cửa căn hộ, Dương Hồng Quyên xoay người, ánh mắt dò xét nhìn Viên Phi: “Sao anh biết địa chỉ và số phòng của tôi?”

Cả buổi dùng bữa và trên đường về, giữa hai người gần như không có lời nào. Dương Hồng Quyên hiểu rõ nguyên do, anh vốn dĩ chẳng ưa việc cô qua lại với người đàn ông khác.

Viên Phi lên tiếng, giọng điệu có chút khó tin: “Tôi đã gọi đến tổng đài chăm sóc khách hàng của công ty em.”

Dương Hồng Quyên lập tức phản bác, ánh mắt dò xét: “Chắc chắn bộ phận sẽ không tùy tiện tiết lộ thông tin cá nhân của nhân viên hàng không cho người ngoài.”

“Nhưng lạ thay.” Viên Phi nhếch mép: “Tôi vừa xưng tên, cô ấy đã nói cho tôi biết ngay.”

Khi bầu không khí giữa hai người đang giằng co, ánh đèn cảm ứng bên ngoài đột ngột tắt ngấm, bóng tối bao trùm lấy không gian.

“Vậy là… mọi thông tin về mình, từ số điện thoại đến lịch trình bay, anh ta đều có thể biết được bằng cách này sao?” Trong bóng tối, Dương Hồng Quyên thoáng nhăn mặt, thì thầm: “Ông nội thẻ Bạch Kim thật đáng sợ.”

Một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô, mang theo sự khẳng định không thể chối cãi: “Đương nhiên rồi.”

Ngay sau đó, cằm cô bị nâng lên. Đôi môi hơi lạnh chạm vào môi cô, rồi anh ngậm lấy, khẽ cắn hai cái rồi buông ra.

Dương Hồng Quyên giậm chân, đèn cảm ứng bật sáng. Khi này, bóng lưng anh đã quay đi, lạnh lùng khuất dần.

Dương Hồng Quyên đưa tay lên. Mu bàn tay cô khẽ chạm vào môi, ánh mắt dõi theo bóng lưng xa xăm của anh.