Cho Em Một Chỗ Dựa Vững Chắc

Chương 96: Ngoại Truyện 1



Sau những ngày bay dài mệt mỏi, cuối cùng Hồng Quyên cũng có ngày nghỉ ngơi. Vốn dĩ phải đi công tác, Viên Phi đã khéo léo dời lịch lại một ngày, chỉ để có thể ở bên cô trong khoảnh khắc quý giá này.

Cơn buồn ngủ sau chuyến bay dài như nhấn chìm Dương Hồng Quyên vào trong giấc mộng suốt đêm dài, cho đến cả buổi sáng ngày hôm sau. Bên ngoài, Viên Phi im lặng ngồi đọc sách trên chiếc ghế đặt nơi phòng ngủ, ánh mắt thỉnh thoảng lại khẽ liếc nhìn bóng hình yêu kiều đang yên giấc trên giường. Chiếc điện thoại nằm im lìm ở chế độ im lặng rung. Thực tế, chẳng có cuộc gọi nào dám tìm đến anh lúc này. Bởi lẽ anh đã sớm hạ lệnh, trừ việc quan trọng ra thì không một ai được quấy rầy. Thậm chí, trên trang Weibo vốn chẳng có lấy một dòng trạng thái, nay anh lại đăng tải một câu vỏn vẹn năm chữ: “Hôm nay không tiếp khách”. Tất cả mọi người đều nhìn thấy, từ đối tác làm ăn, khách hàng đến những người có vị thế trong giới kinh doanh, thế nên chẳng ai dám mạo phạm gọi điện. Chỉ là, sự ngạc nhiên không khỏi lan tỏa. Viên Phi, một người đàn ông lạnh lùng chưa từng đoái hoài đến mạng xã hội, vậy mà dòng trạng thái đầu tiên lại là lời “cấm túc” đầy ẩn ý. Mọi người đều tò mò không biết vị tổng giám đốc của tập đoàn Viên Thông đang ấp ủ điều gì mà lại cần sự tĩnh lặng tuyệt đối đến vậy. Dù vậy, với khí chất cao ngạo thường ngày của anh, chẳng ai dám cả gan để lại bình luận hỏi han, sợ rằng một sơ suất nhỏ cũng có thể chạm vào vùng cấm. Họ chỉ dám khẽ xì xào bàn tán về “chuyện lớn” của vị tổng giám đốc trẻ tuổi.


Trần Tề tò mò đến phát ngứa. Anh ta không nhịn được chạy ngay đến văn phòng Liêu Cường, dò hỏi xem Viên Phi đang làm gì mà lại đăng một dòng trạng thái kỳ lạ như vậy.

Liêu Cường biết rõ Viên Phi đã đến chỗ Dương Hồng Quyên. Lúc rời công ty, Viên Phi đã giao cho anh ta vài việc cần xử lý, còn dặn dò không có chuyện gì quan trọng thì đừng gọi điện làm phiền. Anh ta cũng có hỏi lý do, Viên Phi cũng không giấu giếm.

Liêu Cường nhàn nhã dựa lưng vào ghế, nhìn Trần Tề đang sốt ruột trước mặt, ung dung nói: “Cậu mời tôi một bữa ở nhà hàng Queen đi, tôi sẽ nói cho cậu biết.”

Nhà hàng Queen nổi tiếng đắt đỏ, Trần Tề không khỏi buột miệng mắng Liêu Cường một câu “đúng là thừa nước đục thả câu”. Nhưng Liêu Cường càng úp mở, anh ta lại càng muốn biết Viên Phi đã đi đâu và làm gì. Những năm làm trợ lý cho Viên Phi, mọi hành tung của anh ta anh ta đều nắm rõ như lòng bàn tay, giờ lại phải đi hỏi người khác mới biết. Anh ta chỉ biết nghiến răng: “Mời thì mời, mau nói đi!”

“Anh Phi đi gặp một người.” Liêu Cường chậm rãi đáp.

“Ai mà quan trọng đến vậy?”

“Cậu đoán thử xem?”

“Đoán không ra. Tổng giám đốc Viên xưa nay có gần phụ nữ đâu chứ?”

“Không gần phụ nữ?” Miệng bật cười thành tiếng, Liêu Cường trêu chọc: “Bộ cậu quên rồi à, vụ anh Ph iấy? Tổng giám đốc Viên của chúng ta giờ đã có người trong lòng rồi. Chẳng phải cậu còn từng bẽ mặt trước mặt anh ấy vì cô ta sao? Quên nhanh vậy?”

“Nhưng đâu đến mức vì gặp bạn gái mà anh ấy đăng hẳn một dòng trạng thái như thế này? Cô gái này quan trọng đến vậy sao? Anh ấy coi trọng cô ta đến thế cơ à?” Trần Tề không khỏi cảm thán: “Trước đây có biết bao đối tác tìm đủ mọi cách đưa người đẹp đến trước mặt tổng giám đốc Viên, anh ấy còn chẳng thèm liếc mắt, lạnh lùng bỏ đi ngay nữa mà.”

“Đối với anh ấy, cô gái này thì khác.” Liêu Cường khẳng định.

Trần Tề tò mò: “Khác biệt thế nào?”

“Chuyện này dài lắm…” Liêu Cường vừa dứt lời, điện thoại liền reo lên. Anh ta nháy mắt với Trần Tề, rồi nghe máy. Đầu dây bên kia là tổng giám đốc Vương, một đối tác mới quen. Tập đoàn Viên Thông sắp có dự án đấu thầu, công ty của ông ta rất quan tâm đến mọi động thái của Viên Phi. Cuộc gọi này rõ ràng là dò hỏi xem tổng giám đốc Viên đang bận rộn với chuyện gì quan trọng, liệu có phải đang gặp gỡ đối thủ cạnh tranh hay không.

Liêu Cường tựa lưng vào ghế, mỉm cười nói vào điện thoại: “Tôi cũng không rõ là chuyện gì quan trọng nữa.”

“Ngay cả anh mà cậu ấy cũng không nói sao?”

“Vâng. Tổng giám đốc Vương quan tâm đến hành tung của tổng giám đốc Viên nhà chúng tôi vậy à?”

Tổng giám đốc Vương cười ha hả rồi cúp máy.

Liêu Cường nhún vai với Trần Tề, cảm thán: “Nếu để bọn họ biết anh Phi đi gặp bạn gái, chắc chắn sẽ trợn tròn mắt cho xem.”

Trần Tề gật đầu tán đồng.

*

Mở mắt ra, điều đầu tiên Dương Hồng Quyên nhìn thấy là Viên Phi đang ngồi trên chiếc ghế cạnh giường, một chân gác lên chân kia, vùi mình trong trang sách. Cô khẽ gọi tên anh, giọng còn vương chút ngái ngủ: “Viên Phi…” Anh ngẩng đầu, ánh mắt ấm áp chạm vào đôi mắt đã tỉnh táo của cô, khóe môi cong lên dịu dàng: “Cuối cùng em cũng chịu dậy rồi sao?”


Dương Hồng Quyên ngoan ngoãn gật đầu.

Viên Phi liếc nhìn đồng hồ đeo tay, đã đến giờ cơm trưa. Anh đặt cuốn sách xuống, nhẹ nhàng nói: “Dậy thôi, đi ăn cơm.”

Cô vừa định vén chăn ngồi dậy, anh đã vội ngăn lại: “Để anh lấy quần áo cho em.”

Nói rồi, Viên Phi đứng lên, bước về phía tủ quần áo. Anh mở cửa tủ. Ánh mắt anh lướt nhìn hàng loạt trang phục, rồi lấy ra một chiếc váy đỏ trễ vai, đưa cho cô.

“Hôm nay bên ngoài không lạnh sao?” Dương Hồng Quyên nhận lấy chiếc váy, không khỏi thắc mắc. Bình thường anh luôn dặn cô mặc ấm mà nhỉ?

Viên Phi mỉm cười giải thích: “Hai đứa mình sẽ ăn ở nhà. Anh đã gọi đầu bếp mang đồ ăn đến rồi.”

Hóa ra là vậy… Dương Hồng Quyên chợt nhận ra.

“Khi nào em rảnh thì nấu cho anh một bữa cơm nhé.” Viên Phi khẽ nói.

Dương Hồng Quyên ngập ngừng: “Dạo này em ít nấu, sợ không ngon.”

“Anh không quan tâm.” Ánh mắt Viên Phi kiên định.

Dương Hồng Quyên thoáng suy nghĩ, rồi bật cười: “Vậy nếu em nấu dở, anh cũng phải ăn hết đấy.”

“Ừ.” Viên Phi đáp, vòng tay trước ngực nhìn cô, giọng trầm hơn: “Anh thật sự muốn xem thử là khó ăn đến mức nào.”

Dương Hồng Quyên khẽ bật ra tiếng cười khe khẽ, bắt đầu buông vạt áo ngủ. Khi một bên dây áo trượt xuống vai, cô ngước mắt nhìn Viên Phi: “Em muốn thay đồ.”

Viên Phi vẫn đứng im như tượng, cất giọng: “Có cần anh giúp không?”

“Ai cần anh giúp? Anh đi ra ngoài đi!” Dương Hồng Quyên khẽ trách, giọng điệu có chút hờn dỗi.

Viên Phi không nói gì, chỉ lặng lẽ xoay người rời khỏi phòng ngủ.

Dương Hồng Quyên cởi bỏ chiếc váy ngủ, thay vào chiếc váy khác. Đến khi kéo khóa sau lưng, cô mới phát hiện nó bị kẹt cứng, loay hoay mãi không được, đành phải tìm đến Viên Phi ở phòng khách. Anh đang ngồi trên sofa chờ cô. Nghe tiếng chân, anh quay đầu lại, hỏi: “Xong rồi à?”

“Khóa kéo bị kẹt rồi anh,” Dương Hồng Quyên nói.

“Em lại đây.” Viên Phi đáp, giọng điệu bình thản.

Dương Hồng Quyên bước đến chỗ Viên Phi, rồi nhẹ nhàng quay lưng về phía anh.

Viên Phi khẽ nhếch môi, đứng dậy khỏi ghế sofa, ánh mắt không rời khỏi bờ vai trần gợi cảm của cô. Anh chậm rãi đưa tay tới, khẽ chạm mu bàn tay lên làn da ấm áp. Một dòng điện nhỏ chạy dọc sống lưng Dương Hồng Quyên, cô khẽ rên một tiếng: “Anh… làm gì thế? Nhanh lên kéo khóa cho em đi!”

Viên Phi không nói, chỉ tiến sát lại gần, một tay ôm trọn eo cô, tay kia đặt hờ hững trên vai. Anh cúi xuống, khẽ hôn lên làn da mềm mại nơi gáy cô, rồi lại muốn vùi mặt vào tấm lưng trắng ngần. Bất ngờ, tiếng chuông cửa cắt ngang khoảnh khắc ái muội.

“Hình như có khách…” Âm cuối của Dương Hồng Quyên có chút run rẩy.

Viên Phi thở dài, giúp cô kéo khóa áo lên, sau đó đi về phía cửa.

Trước cửa là những người mặc bộ đồ bếp màu trắng tinh tươm. Bữa tối anh đặt đã đến.

Bữa tối đã được bày biện, người giao đồ ăn lặng lẽ rời đi, trả lại không gian riêng tư cho Viên Phi và Dương Hồng Quyên. Họ ngồi đối diện nhau, giữa căn phòng yên tĩnh chỉ còn tiếng thìa đũa khẽ khàng.

Khi bữa ăn kết thúc, Viên Phi gọi người đến dọn dẹp. Anh đứng tựa vào khung cửa, dõi theo bóng người khuất hẳn rồi khép cánh cửa lại. Quay người, ánh mắt anh dừng trên dáng hình Dương Hồng Quyên đang ngồi yên tĩnh trên sofa, vùi mình trong trang sách. Anh khẽ bước tới, giọng trầm ấm: “Em đang đọc gì vậy?”

Dương Hồng Quyên không ngẩng đầu, nhẹ nhàng đáp: “Tài liệu ôn thi thăng chức.”

“Thi thăng chức?”

“Dạ, thi lên vị trí tiếp viên trưởng.”

“Khi nào thì thi?” Viên Phi thản nhiên hỏi.

Bất ngờ, Dương Hồng Quyên ngẩng phắt đầu lên. Đôi mắt rực lửa giận dữ của cô nhìn thẳng Viên Phi.

“Sao vậy em?” Viên Phi ngơ ngác, không hiểu chuyện gì.

Dương Hồng Quyên bực bội nói: “Lẽ ra năm nay tôi đã có thể thi lên chức tiếp viên trưởng rồi, tất cả là tại anh, sang năm em mới được thi đó!”

“Tại anh á?” Viên Phi hoàn toàn khó hiểu.

“Hừ!” Dương Hồng Quyên khẽ hừ một tiếng, giọng điệu mang theo chút bực mình: “Tất cả là tại anh cả! Đừng giả vờ không nhớ. Lần hai đứa mình gặp lại trên máy bay, khi đó tiếp viên trưởng hỏi anh thấy sự phục vụ của tiếp viên khoang hạng nhất thế nào, anh lại thản nhiên nói ‘bình thường’. Chỉ vì hai chữ đó của anh, nhật ký công tác của em không đạt, quan trọng nhất là cả năm nay không được xét duyệt thăng cấp!”

Viên Phi ngạc nhiên, khẽ nhíu mày: “Anh thật sự không biết lại có chuyện như vậy.”

“Anh là ‘ông nội thẻ bạch kim’ đó, chỉ cần anh không hài lòng một chút thôi là chúng em gặp rắc rối ngay. Mà cái từ ‘bình thường’ của anh, trong mắt công ty chính là sự không hài lòng rồi!” Dương Hồng Quyên bực bội nói, đôi má hơi ửng hồng.

Ánh mắt Viên Phi chợt lóe lên vẻ hiểu ra. Anh khẽ day day mi tâm, thì ra anh đã vô tình đắc tội với cô, thảo nào lúc đó cô lại mỉa mai anh. Anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô, vòng tay ôm cô vào lòng, giọng nói trầm ấm pha chút hối lỗi: “Xin lỗi em, anh thật sự không ngờ lại thành ra thế này. Anh sẽ đi nói chuyện với lãnh đạo của em ngay.”

“Nói thì nói vậy, nhưng cũng phải đợi đến năm sau mới được thi lại thôi. Năm nay mọi người đã thi xong hết rồi.” Dương Hồng Quyên khẽ thở dài.

Viên Phi khẽ ho khan, giọng đầy hối lỗi: “Lần này là anh sai rồi. Anh phải đền bù cho em thật nhiều mới được.”

“Đền bù bằng cách nào?” Dương Hồng Quyên ngẩng đầu, đôi mắt long lanh nhìn anh.

“Anh sẽ mua cho em tất cả những gì em thích.”

Dương Hồng Quyên khẽ cười, nhưng ánh mắt lại đầy trìu mến: “Nghe có vẻ vật chất, nhưng em lại chẳng thể nào cưỡng lại được.”

Đầu ngón tay Viên Phi nhẹ nhàng lướt trên hàng lông mày thanh tú của cô, sau đó anh cúi xuống, giọng nói dịu dàng như rót mật vào tai: “Một lát sau, em sẽ là nàng công chúa kiều diễm. Còn anh chỉ là chàng hầu cận trung thành, sẵn sàng phục vụ công chúa của anh mà thôi.”

Dương Hồng Quyên liếc nhìn anh, khóe miệng cong lên đầy ý vị: “Em thấy anh hợp vai thái giám hơn đấy.”

“Không đời nào.” Viên Phi khẳng định. Anh nhẹ nhàng bế Dương Hồng Quyên đặt lên đùi mình, rồi dịu dàng nói: “Ngoan nào, cứ ngồi yên trong vòng tay anh đọc sách nhé.”

*

Đọc xong trang cuối cùng, Dương Hồng Quyên khép quyển sách lại. Ngay lập tức, Viên Phi đã nhanh tay lấy nó đi, đặt sang một bên như thể không muốn cô phân tâm. Cô với lấy điện thoại, ngón tay chuẩn bị lướt trang Weibo quen thuộc. Bất ngờ, dòng thông báo từ người cô cài đặt đặc biệt hiện lên: “Viên Phi” vừa đăng một tin nhắn. Cô khẽ “ồ” một tiếng trong lòng. Người đàn ông này, đến cả một dòng trạng thái vu vơ cũng lười đăng, hôm nay lại phá lệ? Cô còn đang nghĩ đến việc bỏ theo dõi anh cho rồi. Vừa định chạm vào xem anh viết gì, chiếc điện thoại đã bị anh cướp đi mất. Tiếp theo đó, cô cảm thấy mình được đặt nằm xuống chiếc giường êm ái, và hơi thở ấm nóng của anh đã ở ngay trên đỉnh đầu.

“Anh đăng cái gì lên Weibo vậy?” Cô vòng tay qua cổ anh, ngẩng đầu lên, giọng điệu không giấu được sự hiếu kỳ. Thật tò mò muốn biết một người khô khan như anh sẽ viết những gì.

“Hôm nay… không tiếp khách.” Viên Phi khẽ nói, giọng có chút trầm thấp.

Dương Hồng Quyên chớp mắt, ngạc nhiên: “Sao anh lại đăng cái kiểu đó?”

“Vậy… em thử nghĩ xem vì sao?” Khóe môi anh khẽ nhếch lên một nụ cười bí ẩn.

Ánh mắt Dương Hồng Quyên thoáng vẻ dò xét, bờ môi khẽ nhếch lên: “Vì ở cùng với bạn gái à?”

“Ừm.”

Nụ cười đắc ý của Dương Hồng Quyên còn chưa kịp tắt, khi nhận ra ý đồ trong ánh mắt người đối diện, cô vội khẽ đẩy anh ra. Giọng cô pha chút nũng nịu: “Em là công chúa, anh quên rồi sao?”

“Không quên.” Giọng Viên Phi trầm thấp, mang theo sự chiếm đoạt không thể chối cãi. “Công chúa điện hạ cao quý, nhưng kẻ hầu cận này đã không còn là kẻ hầu cận ngoan ngoãn nữa. Hắn… muốn làm chủ công chúa rồi.”

Nụ hôn nồng nàn của Viên Phi bao trùm lấy cô. Dương Hồng Quyên khẽ giơ tay chạm vào ngực anh, đáy mắt hiện lên ý cười: “Đúng là đồ gian xảo!” Nhưng trái tim cô đã sớm loạn nhịp theo từng cử chỉ của anh.