Chờ Em Trưởng Thành

Chương 11



Đám người này rõ ràng không giống bọn vừa nãy.

Mặc đồ đen, người nào người nấy cao to lực lưỡng, cảnh giác nhìn quanh bốn phía tìm Lý Kỵ Tiêu.

Tôi thực sự không còn sức để chạy nữa, bị anh kéo vào một con hẻm rất hẹp. Phía trước có mấy giá phơi quần áo mà cư dân bỏ bên cạnh thùng rác, chắn ngang đường. Chúng tôi nhìn ra ngoài qua khe hở.

“Anh rốt cuộc đắc tội với bao nhiêu người vậy...”

Tim tôi đập thình thịch không ngừng, bắt đầu hối hận vì đã ra ngoài.

Quỷ biết còn bao nhiêu đợt nữa.

Ngẩng đầu nhìn gương mặt kia, lại cảm thấy có chút không nỡ.

Có lẽ vì nhận ra động tĩnh của tôi, Lý Kỵ Tiêu vốn đang quan sát tình hình bên ngoài, bất ngờ cúi đầu nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Nhiều lắm, giờ làm sao đây?”

Môi anh khẽ mấp máy.

Giọng trầm thấp vang lên từ cổ họng, qua yết hầu gồ lên như một ngọn đồi nhỏ, rung rung từng nhịp.

“Em... em báo cảnh sát rồi...” Tôi gần như bị ánh mắt của anh hút vào.

“Vô ích.” Anh liếc ra ngoài một cái, “Lũ này không sợ cảnh sát.”

Không sợ cảnh sát chẳng lẽ anh đã phạm tội gì?

Thấy tôi bắt đầu hoảng, Lý Kỵ Tiêu khẽ cười. Dưới ánh đèn tù mù trong hẻm, có thể thấy rõ hàng lông mi anh cụp xuống.

Ánh mắt sâu thẳm, gương mặt sắc sảo không chút tì vết — người này, trông cứ như bức tượng điêu khắc dưới tay Michelangelo vậy.

“Vậy thì em giao anh ra ngoài.”

Lý Kỵ Tiêu tức đến bật cười: “Thật là nghĩa khí diệt thân ha.”

Tôi gật đầu nghiêm túc.

“Thật coi anh là lưu manh à?” Anh xoa đầu tôi, “Nếu anh thật sự là lưu manh, người đầu tiên anh bắt về làm áp trại phu nhân, chính là em.”

!

Mặt tôi đỏ bừng: “Anh khốn kiếp!”

Sau đó, môi tôi bị anh chặn lại.

Tim tôi như ngừng đập trong khoảnh khắc đó.

Gió lạnh nhẹ lướt qua tai, nụ hôn của anh như chuồn chuồn lướt nước, chạm nhẹ, lành lạnh nhưng mềm mại.

Quất Tử

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi chạm tay lên môi, không biết xấu hổ nói: “Có thể hôn thêm lần nữa không?”

Lý Kỵ Tiêu bật cười: “Đồ lưu manh nhỏ.”

Đêm đó, tôi hoàn toàn không nhớ mình được anh đưa về nhà bằng cách nào, chỉ biết sau khi đám người áo đen kia không tìm thấy anh, bọn họ lên một chiếc limousine dài rồi rời đi.

Anh đã đắc tội với loại người đáng sợ đến cỡ nào...

Mở cửa thật khẽ, Lý Kỵ Tiêu cúi đầu nói nhỏ với tôi: “Đừng để mẹ anh biết, nếu không sau này anh sẽ thành kẻ vô gia cư mất.”

Tôi ngoan ngoãn gật đầu lia lịa.

Khi tôi vào phòng anh để bôi thuốc, phát hiện trên người anh lại thêm vài vết bầm mới.

“Khà...”

“Em... em nhẹ tay lắm rồi.” Tôi cầm hộp thuốc, tay chân luống cuống.

“Không sao, tiếp đi.” Anh dịu giọng lại, còn quay đầu an ủi tôi.

Nước mắt tôi bỗng dưng rơi “tách tách”.

“Lý Kỵ Tiêu, sau này... anh có thể đừng đánh nhau nữa không?”

Đây là lần đầu tiên tôi gọi thẳng tên anh.

Lý Kỵ Tiêu ngẩn ra, sau đó khàn giọng khẽ đáp: “Ừ.”

Tôi không tin anh là người sẽ nghe lời mình. Nhưng kể từ đêm hôm đó, Lý Kỵ Tiêu thật sự không còn bỏ nhà đi đêm nữa.

“Nhớ anh đến vậy à, muốn gặp anh mỗi ngày sao?”

Tối hôm ấy, dì Lý nói phải đi chăm bạn thân đang bệnh, tạm thời không về nhà.

Chỉ còn tôi và Lý Kỵ Tiêu ở nhà, anh nấu hai món ăn, hương vị bất ngờ là rất ngon.

Tôi lại nhớ đến món canh gà hôm đó.

Rửa chén xong, tôi định giúp anh, không ngờ anh bỗng nói một câu như vậy.

Bất ngờ quay đầu lại, ánh mắt giao nhau, tôi không tránh ánh mắt của anh chút nào.

Tôi gật đầu: “Em không thể hiện rõ ràng sao?”

Dường như không ngờ tôi lại thẳng thắn như vậy, Lý Kỵ Tiêu khựng lại một giây, rồi quay mặt đi.

Nước lạnh từ vòi chảy xuống tay, tôi thấy tay anh hơi run.

Tôi từ phía sau, vòng tay ôm lấy eo anh, tựa đầu vào lưng anh.

“Anh à, em thích anh.”