Đứng rất lâu trước cửa, tôi mới hít sâu một hơi. Rồi đẩy cửa bước vào.
Mấy người trong phòng đồng loạt quay đầu lại nhìn, họ cũng đồng loạt hít sâu một hơi.
"Đây chẳng phải cô gái vừa đứng cạnh soái ca lúc nãy sao?"
"Đúng rồi, là cô ấy đó!"
"Tiên nữ!"
...
Các bạn cùng phòng nhiệt tình bước tới, người thì giúp tôi mang hành lý, người thì trải giường giúp, khiến tôi nghẹn đến mức không thể rơi nước mắt.
Chúng tôi đều đến từ nhiều nơi khác nhau, ai nấy đều mang đặc sản quê nhà đến chia nhau nếm thử.
Rất nhanh chóng, cảm giác lo lắng trong lòng tôi dần tan biến.
"Anh ấy là anh mình, nhưng không phải anh ruột."
Biết mọi người tò mò, tôi liền kể qua cho họ nghe.
Sau khi hiểu sơ qua, ai cũng cảm thấy tiếc thay cho tôi. Chị lớn tuổi nhất trong phòng – cũng là trưởng phòng đi đến ôm lấy tôi.
"Tội nghiệp em quá, sau này chị sẽ che chở cho em."
Thật ra, mười tám năm qua, đây là lần đầu tiên tôi sống ký túc xá. Tôi từng nghĩ sẽ gặp phải mấy bạn cùng phòng khó ưa hay hay bắt nạt người khác.
Không ngờ lại thế này, đúng là nằm ngoài dự đoán.
Mọi người ai cũng bất ngờ tử tế, bất ngờ thân thiện.
Sau này, cho dù không còn phụ thuộc vào dì Lý và anh Lý Kỵ Tiêu nữa, chắc tôi vẫn có thể sống tốt.
Dọn dẹp xong xuôi cũng gần tối. Tin nhắn WeChat vừa lúc bật lên.
"Thu dọn ổn thỏa chưa? Anh đưa em đi ăn."
Là tin của Lý Kỵ Tiêu.
Tay vừa thò ra khỏi chăn, tôi định nhắn lại: "Em tự đi ăn cũng được."
Nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn gõ: "Vâng ạ."
Thẻ sinh viên tôi vẫn chưa đi lấy nên đành dùng tạm thẻ của Lý Kỵ Tiêu.
Người này, ngay cả ảnh thẻ cũng đẹp quá đáng.
Quất Tử
Tôi cầm trong tay mà tim cứ đập loạn cả lên. Càng lúc càng không ổn rồi.
Lúc ăn cơm, anh ấy nhìn ra được tâm trạng tôi lơ đãng. Hỏi ba câu tôi trả lời một, mà còn là từng chữ từng chữ rời rạc:
"Ừm."
"Ờ."
"Dạ."
Lý Kỵ Tiêu hình như vừa tức vừa buồn cười: "Sao thế? Mới ngày đầu nhập học đã quen nam sinh khác rồi, không muốn để ý đến ông anh này nữa à?"
"Không phải…" Tôi phủ nhận, rồi ngẩng đầu liếc sang bên cạnh.
"Anh à, anh nổi bật quá, em chỉ muốn ăn nhanh rồi đi thôi."
Từng tốp nữ sinh đi ngang qua, ánh mắt đều không kìm được mà liếc về phía anh.
Còn tôi đang ngồi đối diện anh cảm thấy bản thân sắp bị ánh mắt của thiên hạ đ.â.m c.h.ế.t rồi.
Anh ấy bật cười: "Rốt cuộc là ai mới nổi bật đây?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ánh mắt anh nhìn về phía mấy bạn nam đang xếp hàng bên kia nhà ăn, không ít người đang len lén nhìn sang.
Anh cười như không cười nhìn tôi: "Họ bảo năm nay khoa Kinh tế có một tiểu hoa khôi năm nhất, hỏi anh có quen không."
Tôi khựng lại: "Vậy anh nói sao?"
"Quen."
"…Còn là người nhà anh."
Lỗ tai đột nhiên nóng ran, miếng rau xanh vừa nhai còn chưa kịp nuốt đã bị tôi sặc đến đỏ cả mặt. Cũng may, nhờ vậy mà che giấu được gương mặt đỏ bừng của tôi.
Lý Kỵ Tiêu vội vàng đứng lên, vừa vỗ lưng cho tôi vừa nói: "Có cần dữ vậy không, anh chỉ đùa thôi mà."
"Yên tâm, anh đây chưa phá hỏng danh tiếng em đâu."
"Anh nói em là em gái anh."
Quả nhiên vẫn là "em gái" mà.
Không ngờ, khoảnh khắc đó lại bị người ta chụp được rồi đăng lên diễn đàn trường.
"Tiểu hoa khôi mới và đại ca học đường là gì đây?"
Vừa về đến ký túc xá, các bạn cùng phòng lập tức đưa bài đăng đó cho tôi xem.
Trong ảnh, Lý Kỵ Tiêu đang vỗ lưng cho tôi. Anh rất cao, khom người xuống giúp tôi, sau đó còn nhẹ nhàng xoa đầu tôi một cái.
Có lẽ vì hành động của anh quá tự nhiên, nên lúc đó tôi không hề để ý.
Nhưng lại bị máy ảnh ghi lại rõ ràng.
Là gì đây?
Lý Kỵ Tiêu là "đại ca học đường"?
Các bạn cùng phòng thì ôm điện thoại gào rú không ngừng.
"Anh cậu cưng chiều quá đáng luôn đó!"
"Trời ơi, đẹp trai điên đảo, Nam Nam à, cậu thật sự nhặt được báu vật rồi!"
"Thề luôn, muốn l.i.ế.m màn hình…"
Chỉ riêng tôi là thắc mắc Lý Kỵ Tiêu là đại ca?
Vậy hôm đó anh bị thương là vì đánh nhau à?
Anh thường xuyên như vậy sao? Vì cô gái khác?
Trong đầu tôi chợt hiện ra cảnh Lý Kỵ Tiêu vì người đẹp mà giận dữ đánh nhau với người khác. Vậy tôi chẳng phải là đang cản trở vận đào hoa của anh sao?
Tuy không tình nguyện lắm, nhưng tôi vẫn lập một tài khoản, lấy tên thật để bình luận dưới bài đăng:
"Anh ấy chỉ là anh trai tôi thôi, mọi người đừng đẩy thuyền nhầm."
Rất nhanh đã có trả lời.
"Cái gì? Anh em kiểu đó?! Thuyền này còn cuốn hơn!"
Tôi: …
Bạn netizen kia, làm ơn tiết chế lại giùm cái, cảm ơn.
Tôi cứ tưởng sau khi đính chính thì mọi chuyện sẽ kết thúc ở đó. Ai ngờ sau khi tôi tắm xong quay về, thì thấy một bình luận khác dưới bài đăng của tôi được lên top.
"Là anh, nhưng không phải ruột thịt."
Nickname: Lý Kỵ Tiêu.
Phía dưới đúng là nổ tung.