Chờ Em Trưởng Thành

Chương 9



Từ hôm đó, tin đồn giữa tôi và Lý Kỵ Tiêu lại càng nhiều hơn.

Nghe nói, lúc tôi ngất xỉu, anh vừa đúng tan học, đi ngang qua đường trường. Nhìn thấy tôi, anh lập tức lao xuống sân thể dục, không nói một lời mà bế tôi lên, chạy thẳng đến phòng y tế. Sau đó tôi hỏi anh, lúc ấy có phải vì lo cho tôi không.

Anh đáp: “Nếu em mà xảy ra chuyện gì, mẹ chắc g.i.ế.c anh mất.”

Tôi cúi đầu im lặng. Lại là vì dì Lý.

Không thể có lấy một lần là vì tôi sao?

Trái lại, cái cậu nam sinh trông như học bá tà mị kia thì lại xuất hiện trước mắt tôi ngày một nhiều hơn.

Cậu ấy tên là Lục Thanh Trì, không chỉ đẹp trai, học giỏi, mà nghe đâu còn được mệnh danh là thiên tài của viện chúng tôi.

Một hôm sau giờ học, cậu ấy chặn tôi ngay lối cầu thang của tòa giảng đường.

“Em gái của Lý Kỵ Tiêu?”

Tôi không hài lòng với cách gọi đó, ngẩng đầu phản bác: “Tôi tên là Tần Nam.”

Cậu ta khẽ cười, nhẹ giọng: “Tôi tất nhiên là biết.”

Vừa đúng lúc tan tiết, người qua kẻ lại khá đông, ai đi ngang cũng không kìm được mà liếc nhìn cậu.

Lục Thanh Trì đứng trên bậc cao hơn, vươn tay về phía tôi:

“Làm quen một chút? Tôi là Lục Thanh Trì.”

Đẹp trai như cậu ta, vốn dĩ là kiểu người ai cũng ngưỡng mộ, đâu dễ từ chối.

Tôi tất nhiên cũng không có lý do gì để từ chối. Cho đến khi cậu nói câu cuối cùng:

“Tôi muốn cạnh tranh công bằng với anh trai em một chút.”

Tôi lập tức rụt tay lại.

Cạnh tranh cái gì? Tôi và Lý Kỵ Tiêu có gì đâu mà cạnh tranh?

Người ta nói rõ ràng, nói đi nói lại tôi chỉ là em gái của anh ấy.

Tôi vừa định mở miệng, thì từ phía sau vang lên một giọng nói trầm thấp:

“Tan học chạy nhanh thật đấy, là báo hả?”

Giọng của Lý Kỵ Tiêu, chậm rãi vang lên bên tai tôi, mang theo chút lười nhác như vừa tỉnh ngủ.

Anh nói vậy, không rõ là nhắm vào tôi, hay cậu kia.

Lục Thanh Trì cười nhạt, liếc nhìn tôi: “Đúng là trông khá giống báo con thật. Đến lúc hội thao trường, em có muốn đại diện khoa mình thi chạy ngắn không?”

Nói đùa một nửa, nghiêm túc một nửa.

Tôi suy nghĩ vài giây, rồi gật đầu. Ánh mắt Lý Kỵ Tiêu lạnh đi hẳn, kéo cổ áo tôi một cái:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Thể trạng của mình thế nào tự biết chứ?”

“Cô ấy không tham gia.”

Nói xong liền kéo tôi đi: “Mẹ chuẩn bị cả bàn thức ăn rồi, về thôi.”



Lần đầu tiên được nam thần học viện bắt chuyện mà lại bị phá ngang như thế, tôi bực dọc đi theo anh về nhà.

“Anh à, sao anh lại ngăn em nói chuyện với Lục Thanh Trì?”

Về đến hành lang, tôi dừng bước, hơi giống như đang chất vấn.

Khóe miệng Lý Kỵ Tiêu nhếch lên đầy lạnh nhạt:

“Sao? Em thích nó rồi à?”

“Phải đó! Thì sao?”

Anh chẳng cho tôi chút hy vọng nào, chẳng lẽ cũng không cho tôi thích người khác?

Môi anh mấp máy, có vẻ không ngờ tôi lại thừa nhận thẳng thắn như vậy.

Một lúc sau, anh khẽ nhếch môi, như cười mà chẳng phải cười.

“Được, lần sau không ngăn nữa.”

Suốt bữa cơm, không khí cứ gượng gạo kỳ lạ.

Dì Lý cũng nhận ra sự khác thường, khẽ thúc vào tay Lý Kỵ Tiêu:

“Ở trường có bắt nạt Nam Nam không đấy?”

“Ai bắt nạt ai cơ?”

Lý Kỵ Tiêu múc thêm một muỗng cơm, lười nhác thốt ra một câu, rồi chẳng thèm nhìn tôi lấy một lần, đứng dậy về phòng.

Càng gượng gạo hơn.

Dì Lý cũng không dám hỏi tôi thêm gì, chỉ không ngừng gắp thức ăn cho tôi, còn dặn rằng nếu không quen đồ ăn ở trường thì cứ bảo trước, có thể về nhà ăn.

Nhưng lòng tôi chẳng yên nổi, cứ thấy bản thân hình như hơi quá đáng.

Dì Lý đã tốt với tôi đến vậy, sao tôi lại đối xử tệ với Lý Kỵ Tiêu như thế?

Sau bữa tối, tôi trốn vào phòng ngồi ngẫm nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng quyết định đi xin lỗi anh. Thế nhưng Lý Kỵ Tiêu đã không còn ở nhà.

Tôi đứng ngoài phòng anh gõ cửa rất lâu, trong phòng không có bất kỳ tiếng đáp nào.

Quất Tử

Cuối cùng không nhịn được, “cạch” một tiếng, tôi đẩy cửa ra.

Bên trong trống rỗng. Nửa đêm rồi, anh đi đâu chứ?