Chồng Ma

Chương 10



Anh hơi nhích ra, giọng điệu dịu dàng:

 

"Lại nhìn thấy mấy dòng chữ đó nữa à?"

 

Nhưng trong mắt lại ẩn chứa chút tàn nhẫn.

 

Tôi hoảng sợ trong lòng.

 

Vậy lần trước không phải là trùng hợp!

 

Thẩm Tích cũng thấy được dòng bình luận, còn có thể khiến chúng biến mất.

 

"Không sao đâu, lát nữa sẽ không thấy nữa."

 

Anh vuốt ve má tôi.

 

"Đừng nhìn, đừng tin."

 

"Tin anh là được rồi, A Du."

 

Thẩm Tích lại hôn tôi lần nữa.O Mai d.a.o muoi

 

Đồng thời, che mắt tôi lại.

 

"Bé ngoan, nhắm mắt lại."

 

"Đừng nghĩ gì cả."

 

"Chỉ cần cảm nhận anh là được."

 

Tôi run rẩy nhắm mắt lại.

 

11

 

Không biết đã qua bao lâu, nụ hôn của Thẩm Tích rơi xuống đuôi mắt tôi.

 

“Ngoan, mở mắt ra.”

 

Tôi mở mắt, quả nhiên dòng bình luận biến mất.

 

Trong lòng không khỏi dấy lên suy đoán.

 

Chỉ khi Thẩm Tích yếu ớt, tôi mới có thể nhìn thấy những dòng bình luận ấy.

 

Thẩm Tích ôm lấy tôi, dỗ dành tôi.

 

“Đừng sợ.”

 

“Chỉ là một vài thứ linh tinh, không quan trọng thôi.”

 

Tôi truy hỏi: “Anh luôn có thể nhìn thấy chúng sao?”

 

Anh gật đầu: “Ừ, lúc ở trong mộ, khi mới có lại ý thức là đã thấy rồi.”

 

Ý anh là, sau khi chết, lúc đã trở thành hồn ma.

 

“Vậy… vậy khi nào thì anh biết em cũng có thể thấy chúng?”

 

Chẳng lẽ… anh đã biết mục đích tôi tiếp cận anh?

 

Tim bắt đầu treo lơ lửng.

 

Tôi chờ câu trả lời của Thẩm Tích trong dằn vặt.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Lần đó trong phòng tắm, trước gương.”

 

“Em không tập trung, anh đoán ra rồi.”

 

“Cho nên sau đó khi khôi phục được chút sức mạnh, anh đã khiến chúng biến mất.”

 

Thẩm Tích trầm ngâm một lúc: “Anh không tin vào số phận đã được định sẵn, anh chỉ tin vào chính mình.”

 

Anh hôn nhẹ lên trán tôi.

 

“Anh cũng mong em như vậy, A Du.”

 

Dù là nam chính hay là vai phụ bị hi sinh, thì nhất định phải sống theo kịch bản đã định sẵn sao?

 

Tôi nhìn Thẩm Tích, trong lòng chấn động bởi những lời của anh.

 

Lần đầu tiên chủ động hôn anh.

 

“Được.”

 

Ánh mắt Thẩm Tích dịu lại, giữ lấy sau đầu tôi, định làm nụ hôn ấy sâu hơn.

 

Tôi lại bất ngờ đẩy anh ra.

 

“Khoan đã.”

 

Vừa rồi dòng bình luận nói, tôi đã ước mang Thẩm Tích ra ngoài?

 

Tôi đâu có!

 

“Em có thể hỏi một chút, sao khi đó anh lại đi theo em không?”

 

Ánh mắt Thẩm Tích có chút không hài lòng, hôn nhẹ vào khóe môi tôi rồi mới nói:

 

“Em còn nhớ lúc đi viếng mộ, em đã ước điều gì không?”

 

Tôi gật đầu.

 

Tôi cầu xin tổ tiên cho mình một cơ hội phát tài, thêm một bạn trai cao một mét tám tám, có cơ bụng sáu múi, tôi muốn ngồi lên bụng cơ bụng đó mà đếm tiền.O Mai d.a.o muoi

 

Sợ không linh nghiệm, tôi lặp lại bốn năm lần, khấn vái rất lâu.

 

Tôi chớp mắt.

 

Hiện tại, hình như, quả thật… đã thành hiện thực rồi ha.

 

Thẩm Tích bị chọc cười, cắn nhẹ má tôi một cái.

 

“Sinh thần bát tự của chúng ta bổ sung cho nhau, anh thuần dương, em thuần âm, cộng thêm khi đó em vô cùng thành tâm, anh đã cảm nhận được, nên quyết định đáp ứng nguyện vọng của em.”

 

Tôi cau mày: “Thật sao?”

 

Sao tôi cảm thấy không đáng tin lắm.

 

Thẩm Tích gật đầu: “Tất nhiên, em nhìn xem bây giờ, nguyện vọng của em chẳng phải đã thành sự thật rồi sao.”

 

“…”

 

“Vậy cũng được.”

 

Vừa dứt lời, tôi đã thấy Thẩm Tích đang cố nhịn cười.

 

“Anh lừa em!”

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com