Chồng Ma

Chương 12



“A Du, đừng dây dưa nữa.”

 

Nhị gia gia thúc giục.

 

Tôi nhìn ra ngoài, thấy có hai người đàn ông trẻ lạ mặt đứng hai bên cửa, như sẵn sàng xông vào khống chế tôi.

 

Còn ba mẹ tôi thì bị người thân giữ lại, mắt đã đỏ hoe vì khóc.

 

Tôi lùi lại.

 

“Không được, con chưa chuẩn bị tâm lý.”

 

“Con… con sợ lắm, gọi sẵn xe cấp cứu đi, lỡ xảy ra chuyện gì.”

 

Nhị gia gia gật đầu quyết đoán: “Được, ông sẽ gọi xe cấp cứu, trước mắt để đại sư lấy m.á.u trước.”

 

Ông ấy nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng.O Mai d.a.o Muoi

 

“Gần đây các nhà đều xảy ra chuyện lạ, anh họ con cưới vợ thất bại, chị dâu mang thai tám tháng mà vẫn không giữ được con, chú tư thì ngã gãy chân.”

 

“A Du, con cũng không muốn họ nhà Hứa chúng ta vì con mà lụi bại hết chứ?”

 

Tôi nghiến răng.

 

“Nhị gia gia, anh họ không cưới được là vì cô dâu mang thai, mọi người nghĩ có thể ép được người ta nên cố tình không đưa sính lễ, khiến nhà gái bức xúc đến bệnh viện phá thai rồi hủy hôn đúng không?”

 

“Chị dâu mang thai vốn không ổn định, bệnh viện đã khuyên bỏ sớm, nhưng họ không cam lòng, cố giữ bằng mọi cách, dùng đủ thứ kỹ thuật và thuốc mới cầm cự được đến tháng thứ tám.”

 

“Là bà nội chồng chị ấy chăm sóc, rồi mộng du ban đêm, khiến chị dâu hoảng sợ, phải nhập viện mổ gấp, cuối cùng sinh ra thai c.h.ế.t lưu. Chuyện này liên quan gì đến con?”

 

“Còn chú tư, rõ ràng là con trai ông ấy không ra gì, ông ấy ra ngoài làm thuê để dành sính lễ cho con trai, lớn tuổi rồi làm việc sơ ý, mới ngã từ giàn giáo xuống. Ba mẹ con cũng cho ông ấy mượn mấy chục triệu, con cũng gửi cho thím một triệu.”

 

“Nhị gia gia, không phải vì con đi làm ở thành phố, không thường về làng, mà ông nghĩ con không biết gì, nên muốn đổ mọi tội lỗi lên đầu con đấy chứ?”

 

Tuần nào tôi cũng gọi điện cho mẹ, kể cả lúc có Thẩm Tích ở bên cũng vậy.

 

Những chuyện này mẹ đã kể tôi nghe từ lâu.

 

Khi đó Thẩm Tích còn trêu rằng tổ tiên nhà tôi chắc chôn không đúng chỗ.

 

Tôi còn sợ nhị gia gia sẽ đổ luôn tội chôn mộ tổ sai chỗ lên đầu tôi nữa kìa.

 

Nhị gia gia đập gậy, giận dữ trừng mắt tôi: “Nhưng những chuyện này đều xảy ra sau khi con bái nhầm mộ!”

 

“Mọi người đều đi bái mộ, sao chỉ có con bị quỷ ám? Không phải vì con…”

 

Tôi lớn tiếng cắt ngang: “Là vì nhị gia gia nhớ nhầm vị trí mộ tổ, là ông bảo con bái nhầm!”

 

“Nói như vậy, tất cả những chuyện xảy ra trong nhà đều do ông mà ra!”

 

“Con… con…!!”

 

Không cãi lại được tôi, ông quát lớn: “Các người mau khống chế nó, để đại sư lấy máu!”

 

“Không ai được động đến chị tôi!”

 

Em trai tôi bất ngờ lao vào, thở hổn hển, người đầy bụi đường.

 

Nó mặc đồng phục học sinh, chắn trước mặt tôi, trừng mắt giận dữ.

 

“Máu tim gì, ác quỷ gì, toàn là chuyện hoang đường!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Thế giới này làm gì có quỷ, chỉ có lòng người đáng sợ, trên đường về tôi đã báo cảnh sát rồi, ai dám động đến chị tôi thì cứ chờ vào tù đi.”

 

“Ba mẹ, sao ba mẹ lại hồ đồ như vậy, để người ta ức h.i.ế.p chị con?”

 

Ba mẹ nghe vậy liền vùng khỏi tay họ hàng, chạy tới.

 

“Đại sư, chắc chắn còn cách khác, đại sư hãy nghĩ lại đi.”

 

Em trai tôi trừng mắt nhìn ba: “Ba!”

 

Đại sư lạnh lùng liếc em tôi.

 

“Thiếu niên, cậu quá ngây thơ rồi.”

 

“Con ác quỷ đó rất mạnh, cậu làm vậy chẳng ích gì.”

 

“Nếu không tin, cứ chờ xem, cảnh sát sẽ không tới đâu.”

 

“Thậm chí vì cậu làm lỡ việc mà người nhà cậu còn xảy ra chuyện nữa.”

 

Em tôi ưỡn ngực: “Không thể nào!”

 

Lúc này tôi đã hoàn toàn chắc chắn.

 

Tên đại sư này chính là người do kẻ thù của Thẩm Tích phái đến.

 

Nếu bọn chúng muốn trấn áp Thẩm Tích lần nữa, chắc chắn đã chuẩn bị kỹ càng mọi thứ từ trước.O Mai d.a.o muoi

 

Nhưng ít nhất, chúng đã lùi một bước, chưa vội lấy m.á.u tim tôi ngay.

 

Trước khi rời đi, nhị gia gia còn trừng tôi một cái sắc lạnh.

 

14

 

Cả nhà bốn người chúng tôi ngồi trong phòng tôi.

 

Bên ngoài là vị “đại sư” đang rình rập như hổ đói, cùng một đám người trong tộc bị che mắt.

 

Ba tôi đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân:

 

“Không thể để ba thay con được sao, A Du, con gái của ba.”

 

Mẹ tôi lau nước mắt: “Chúng ta cũng không muốn tin, nhưng mà những gì đại sư tính quá chính xác.”

 

“Cộng thêm người trong tộc ai cũng…”

 

Em trai tôi ngắt lời họ: “Toàn là giả hết, dù sao em cũng không tin!”

 

“Chị, chị nói đi, chị có bị ác quỷ mê hoặc không?”

 

Tôi dứt khoát: “Không có!”

 

“Đó, chị tôi đã nói là không có mà!”

 

Trong lòng có chút thấp thỏm.

 

Không bị ác quỷ mê hoặc.

 

Nhưng thực sự… là có quỷ.

 

“Chờ đi, không đến nửa tiếng nữa, cảnh sát chắc chắn sẽ đến.”

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com