Chồng Ma

Chương 2



“Tôi sẽ cho cô xem.”

 

Tôi trừng mắt cố gắng nhìn rõ hắn.

 

Hắn lại lấy tay che mắt tôi, khẽ cười:

 

“Thả lỏng.”

 

Giây sau, cả người hắn đè lên tôi.

 

Lần này, tôi không phản kháng.

 

Cảm giác thật kỳ diệu.

 

Rượu và giấc mơ khiến mọi cảm giác bị khuếch đại.

 

Tôi thậm chí cảm nhận được từng giọt mồ hôi của Thẩm Tích rơi trên người mình.

 

“Ngoan, mở mắt ra.”

 

Tôi cố sức mở mắt.

 

Trước mặt không còn là bóng mờ.

 

Đôi mày sâu, ngũ quan sắc nét, vẻ ngoài đầy nam tính.

 

Rất đẹp trai, cũng rất đáng sợ.

 

Tôi không kìm được mà run rẩy.O Mai d.a.o muoi

 

Giây sau, Thẩm Tích đè tôi xuống, nở nụ cười tà ác:

 

“Bé ngoan.”

 

“Đừng chống cự tôi.”

 

Khi bị hắn hôn, không khí như bị cướp sạch.

 

Tôi chợt nhận ra, đây không còn là mơ!

 

“Ưm!”

 

Thẩm Tích nắm lấy tay tôi: “Suỵt, đã đồng ý với tôi rồi mà.”

 

“Đừng sợ.”

 

“Đừng sợ…”

 

Trong từng tiếng dụ dỗ, cuối cùng tôi cũng sa ngã.

 

3

 

Sáng hôm sau tỉnh dậy, trời đã sáng chói.

 

Toàn thân đau nhức như bị tháo ra ráp lại.

 

Mà bên cạnh, Thẩm Tích vẫn lặng lẽ nằm đó, tay còn đặt trên eo tôi.

 

Tôi nhìn chằm chằm anh ta, thoáng nghi hoặc.

 

Ma quỷ… cũng cần ngủ sao?

 

Ý nghĩ đó vừa lóe lên, Thẩm Tích liền mở mắt.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ánh mắt chúng tôi lập tức chạm nhau.

 

Tôi hét lên nửa thật nửa giả vì sợ hãi, cuốn chăn lăn sang một bên, nhảy xuống giường.

 

Thẩm Tích cứ trơ trẽn nằm đó, hoàn toàn trần truồng.

 

Mặt tôi nóng bừng, vội quay đi.

 

“Anh... anh là ai!”

 

Phía sau, giọng Thẩm Tích chậm rãi vang lên:

 

“Thẩm Tích, tôi đã nói với em rồi mà.”

 

Diễn thì diễn cho trọn vai.

 

Tôi quay đầu, kinh ngạc nhìn anh ta: “Anh là ma!”

 

Chói mắt quá, tôi lại rụt về, run rẩy.

 

Thẩm Tích thì... thong dong điềm tĩnh.

 

“Ừ, là ma.”

 

“Nếu em không nghe lời tôi, tôi sẽ ăn em.”

 

“…”

 

Giọng điệu này như đang dỗ trẻ con vậy.

 

Tôi không đôi co nữa, vội vàng lấy điện thoại và quần áo chạy vào phòng tắm.

 

Thay đồ xong, tôi không vội ra ngoài mà lên mạng tra tên "Thẩm Tích".

 

Anh ta có cả nghìn tỷ di sản, chắc chắn trước kia là đại nhân vật.

 

Tìm một cái, quả nhiên!

 

Thẩm Tích, 36 tuổi, thủ đoạn tàn nhẫn, danh tiếng vang xa.

 

Nghe nói vì kẻ thù quá nhiều nên bị báo thù, mất tích hai năm, cảnh sát tìm khắp mà không thấy.O Mai d.a.o muoi

 

Tài sản dưới tên anh ta cũng bị đóng băng, không ai được đụng vào.

 

Lúc này, bình luận hiện lên đúng lúc:

 

【Thẩm Tích mất một phần ký ức, nữ chính hứa giúp anh ta báo thù, trong quá trình ở bên nhau...】

 

Vô ích, tiếp theo.

 

【Kẻ thù của Thẩm Tích cũng là đại lão, báo thù chẳng dễ dàng gì...】

 

Vẫn vô ích, tiếp.

 

【Chỉ khi có được sự tín nhiệm của Thẩm Tích thì anh ta mới tự nguyện dâng tài sản, nữ chính phải mất rất nhiều công sức...】

 

Tôi lập tức hiểu ra.

 

Phải giành được lòng tin.

 

Đang chống cằm suy nghĩ thì bên tai đột nhiên vang lên tiếng Thẩm Tích:

 

“Sợ rồi à?”

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com