Chồng Ma

Chương 6



Tôi do dự một chút, nhận lấy danh thiếp, ngón tay chạm vào tay Lục Ninh.

 

Ngay khoảnh khắc ấy, tôi như nhìn thấy vô số bình luận bay ra từ người cô ấy, hung hăng dữ tợn, đầy sát khí.

 

Tôi hoảng hốt lùi lại mấy bước.

 

“Sao vậy?”

 

Tôi nhìn kỹ lại, Lục Ninh không có gì bất thường.

 

“Cô…”

 

Tôi thử đưa tay ra, muốn xác nhận những bình luận ấy có thật từ người cô ta.

 

Nhưng Thẩm Tích đã giục: “Đi thôi, anh không thể nhập quá lâu.”

 

“Ra ngoài rồi sẽ bị cô ta bắt.”

 

Tôi rụt tay lại, xoay người, đưa Thẩm Tích rời đi.

 

Chẳng bao lâu sau, Thẩm Tích rời khỏi cơ thể tôi.

 

Tôi hơi ngạc nhiên.

 

“Anh không đánh lại cô ta sao?”

 

Chẳng phải anh ta thông thiên, trí tuệ và năng lực gần như yêu quái sao?

 

Thẩm Tích lườm tôi một cái, ánh mắt lạnh như băng như đang nhìn kẻ ngốc.O mai Dao muoi

 

“Anh bây giờ là ma, cô ta là đạo sĩ, khắc anh.”

 

Nói xong, hắn lại bổ sung: “Nếu anh khôi phục được năng lực, cô ta chẳng phải đối thủ của anh.”

 

Tôi “ồ” một tiếng.

 

Không nói gì thêm.

 

Thẩm Tích bước hai bước đến trước mặt tôi, “Sao không hỏi anh làm sao khôi phục năng lực?”

 

Tôi chớp mắt: “Vậy anh làm sao khôi phục?”

 

Thẩm Tích cúi đầu, hôn lên khóe môi tôi, giọng điệu mập mờ:

 

“Dựa vào em đó, A Du.”

 

“Sợ em chịu không nổi, nên anh vẫn luôn… chưa dùng toàn lực.”

 

“Em phải cố gắng lên nha, ngoan.”

 

“…”

 

Thời gian qua, đúng là tôi cảm nhận được thể chất mình mạnh hơn rất nhiều, tinh thần cũng sung mãn.

 

Nhưng mà…

 

Nhưng mà!

 

“Ai thèm quan tâm anh có khôi phục hay không!”

 

Tôi vội vàng chạy đi.

 

Thẩm Tích ở phía sau cười vui vẻ, không quên nhắc nhở:

 

“Nhầm rồi, đi bên này.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

7

 

Dưới sự chỉ dẫn của Thẩm Tích, tôi đến một… sòng bạc ngầm.

 

"Anh không định bắt tôi… đi đánh bạc đấy chứ?"



 

Thẩm Tích ung dung đáp: "Vào rồi sẽ biết, ngoan."

 

Tôi cắn răng, bước vào sòng bạc.

 

Không có cảnh khói thuốc mù mịt, âm thanh ồn ào như tưởng tượng.

 

Ngược lại, nơi đây thanh nhã, yên tĩnh, cao cấp đến mức không giống sòng bạc chút nào.

 

Có người tiến tới: "Tiểu thư đi một mình sao?"

 

Thẩm Tích lên tiếng: "Nói với anh ta là muốn đến phòng Thiên."

 

"Tôi… tôi muốn đến phòng Thiên."

 

Giọng nói chẳng có chút tự tin, thậm chí còn có chút sợ hãi.

 

Người kia đánh giá tôi một lượt, vẫn mỉm cười: "Được, mời đi theo tôi."

 

Đến phòng Thiên, vừa đẩy cửa ra, bên trong đứng một hàng… toàn là trai cơ bắp cao 1m8!

 

Họ đeo mặt nạ, để trần nửa thân trên, hai tay để sau lưng, cơ n.g.ự.c đầy đặn, cơ bụng rắn chắc thành múi.

 

Mắt tôi sáng lên từng đợt.

 

Một lúc tôi tưởng đây không phải sòng bạc mà là cửa hàng người mẫu nam.O Mai d.a.o muoi

 

"Hừ."

 

Giọng Thẩm Tích có chút không vui.

 

Tôi lập tức thu hồi ánh mắt, cười hì hì.

 

Có người ngoài ở đây, tôi không tiện hỏi trực tiếp Thẩm Tích định làm gì tiếp theo, may mà anh chủ động nói:

 

"Em đánh cược với tám người bọn họ, thắng rồi thì người và tiền đều là của em."

 

"…"

 

Nhưng tôi là một con gà mờ mà!

 

"Đã có anh ở đây, đừng sợ."

 

Dưới sự chỉ dẫn của Thẩm Tích, tôi đưa ra thư thách đấu.

 

Khi bị tám chàng trai cơ bắp vây quanh, tôi không còn hưng phấn nữa, mà bắt đầu thấy sợ.

 

"Tiểu thư, vốn cược khởi điểm ở phòng Thiên là mười triệu, xin xuất trình."

 

"!!!"

 

Mười triệu!

 

Thẩm Tích, anh hại tôi rồi!

 

Thẩm Tích thản nhiên: "Nói em cược người."

 

Tôi hít sâu một hơi: "Tôi cược người."

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com