Tâm trạng Kỷ Hoài Kha ngày càng cáu kỉnh, thường xuyên nổi nóng với tôi.
Nhưng tôi chỉ tỏ ra thấu hiểu, cho rằng anh ta vì bị bệnh tật hành hạ nên mới như vậy, mỗi ngày đều không ngại cực khổ, dậy giữa đêm sắc t.h.u.ố.c cho anh ta uống.
Sắc thứ gì ư?
Không tiện nói rõ ra đây, chỉ có thể nói là t.h.u.ố.c bổ, uống không c.h.ế.t người là được rồi. Nửa tháng sau, Kỷ Hoài Kha rốt cuộc cũng không nhịn được nữa.
Anh ta nổi cơn tam bành, đập phá đồ đạc trong nhà, điên cuồng gào thét đòi ly hôn, nói rằng đó là nguyện vọng cuối cùng trước khi c.h.ế.t của anh ta, tại sao tôi không thể thỏa mãn anh ta?
Tôi im lặng.
Đúng vậy, tôi yêu anh ta như vậy, lẽ nào lại không thể hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của anh ta sao?
Tôi lau nước mắt, nói: "Ly hôn cũng được, nhưng em không cần gì cả, chỉ cần căn nhà này thôi."
Kỷ Hoài Kha nghiến răng không nói.
Tôi tiếp tục khóc lóc: "Dù có đ.á.n.h c.h.ế.t e. cũng không chuyển đi, cùng lắm thì em sẽ ở đây với bố mẹ, anh đừng hòng đuổi em đi."
Ánh mắt anh ta lộ rõ vẻ do dự, suy nghĩ một hồi, anh ta như thể đã đưa ra một quyết định quan trọng.
"Anh vốn dĩ sợ em nghĩ quẩn, thôi được rồi, đã vậy em cứ khăng khăng đòi căn nhà này, vậy thì cho em, bố mẹ bên kia anh sẽ thu xếp."
Tôi lập tức gọi điện cho luật sư, nhờ anh ta soạn thảo hợp đồng tặng cho, quay video và công chứng.
Kỷ Hoài Kha nhíu mày nhìn tôi: "Cần gì phải tìm luật sư? Ly hôn rồi anh trực tiếp cho em căn nhà này là được, cần gì phải rườm rà vậy?"
Tôi ngấn lệ lắc đầu: "Căn nhà này là chấp niệm duy nhất của em, em không cho phép có bất cứ sai sót nào."
Kỷ Hoài Kha tuy rằng không cam lòng, nhưng vì muốn nhanh chóng rũ bỏ tôi nên vẫn miễn cưỡng đồng ý.
Chỉ là một căn nhà thôi mà. So với khối tài sản kếch xù mà anh ta đã bí mật chuyển đi, căn nhà này chẳng đáng là gì.
Sáng sớm hôm sau, tôi lái xe đưa anh ta đến Trung tâm đăng ký bất động sản để làm thủ tục sang tên. Hai ngày trước khi anh ta c.h.ế.t, tôi vừa hay nhận được sổ đỏ mới. Thỏa thuận ly hôn rất đơn giản, Kỷ Hoài Kha ra đi tay trắng, toàn bộ tài sản thuộc về tôi, bao gồm cả công ty.
Nhưng theo như tôi biết, ngoại trừ căn nhà không phải là tài sản âm, thì tất cả những thứ khác đều là nợ, ngay cả chiếc xe anh ta đã lái ba năm nay cũng được đem đi thế chấp vay tiền.
Đàn ông khi đã nhẫn tâm, thật sự rất đáng sợ. Ngay trong ngày hoàn tất thỏa thuận ly hôn, chúng tôi đến thẳng Cục Dân chính đăng ký.
Khoảnh khắc nhận được giấy biên nhận, hốc mắt Kỷ Hoài Kha bỗng đỏ hoe, anh ta nhìn tôi thật lâu, cuối cùng áy náy nói một câu: "Khương Nhiễm, anh xin lỗi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nước mắt cá sấu! Tôi hận không thể nhổ vào mặt anh ta.
Đúng lúc này, điện thoại của anh ta reo lên, tôi liếc nhìn, thấy tên hiển thị là "Mộng Nhu".
Kỷ Hoài Kha tắt điện thoại, sau đó lấy cớ đi vệ sinh, bảo tôi đợi anh ta một lát. Tôi giả vờ như không biết gì, tìm một chiếc ghế ở đại sảnh ngồi xuống.
Tôi nhắn tin cho anh họ: "Anh, rốt cuộc khi nào anh về nước? Em sợ không đợi được nữa."
Anh họ trả lời: "Dự án anh đang làm xong là có hai mươi ngày nghỉ, em đợi anh thêm nhiều nhất ba tuần nữa."
Tôi sốt ruột: "Em thì đợi được, nhưng mấy thỏi vàng kia thì không đợi được, anh nhanh lên, đến lúc đó lấy được ra, em chia cho anh một nửa!"
Giọng nói của anh họ lập tức vang lên trong điện thoại: "Tiểu Nhiễm, em nhất định phải đợi anh, nhanh nhất hai tuần, không, nhanh nhất mười ngày là xong, anh sẽ về nước ngay, vụ này em không được tìm người khác đấy."
Anh họ tốt nghiệp khoa Khoa học máy tính của một trường đại học quốc tế nổi tiếng, nhờ anh ấy đến giúp tôi mở két sắt của Kỷ Hoài Kha đúng là đại tài tiểu dụng.
Nhưng nhất thời tôi không tìm được ai khác đáng tin cậy hơn. Thực ra số tài sản Kỷ Hoài Kha giấu diếm này vốn là tài sản chung của vợ chồng, cho dù tôi công khai lấy lại cũng chẳng có gì là sai.
Nhưng anh ta không phải thích lén lút chơi trò kích thích sao?
Tôi phải phối hợp với anh ta. Chờ đến lúc hắn ta phát hiện két sắt đã bị tôi vét sạch, chắc chắn vẻ mặt sẽ rất thú vị.
Có lẽ mấy thang t.h.u.ố.c Bắc tôi nấu rất bổ nên sức khỏe của Kỷ Hoài Kha ngày càng tốt lên, tinh thần cũng phấn chấn hơn không ít.
Thực ra trong t.h.u.ố.c tôi có bỏ thêm t.h.u.ố.c giảm đau bác sĩ kê cho anh ta, cũng giúp anh ta đỡ đau hơn.
Chính điều này đã tạo cho anh ta một ảo giác, khiến anh ta nghĩ mình sẽ may mắn như ba năm trước, biết đâu lại sống thêm được ba năm nữa.
Dạo này anh ta cũng ra ngoài nhiều hơn.
Thứ nhất, kế toán tôi thuê ngày nào cũng đến kiểm tra sổ sách, anh ta không thể không đến công ty giám sát.
Thứ hai, anh ta còn phải dành thời gian bồi thường mẹ con Tần Mộng Nhu, khi thì đưa họ đến thành phố lân cận mua sắm, khi thì đưa họ đi chơi công viên giải trí.
Thậm chí có lần, nhân lúc con bé đi học, anh ta còn tranh thủ ở bên Tần Mộng Nhu để "tạo em bé".
Có khi ở phòng khách, có khi trong xe, có khi lại ở ngoài trời.
Tôi không khỏi tặc lưỡi. Thân thể đã như vậy rồi, bản thân cũng chẳng sống được bao lâu nữa, vậy mà vẫn không quên cố gắng để lại đời sau.
Không hiểu nổi, nhưng vẫn chúc phúc.