Chồng Tôi Là Kẻ Thù

Chương 373



Thẩm Âm thực sự không sao ngờ nổi Thẩm Minh Yến lại chơi trò gài bẫy người khác như vậy.

 

Cô tròn mắt nhìn dòng tin nhắn trả lời của anh, cạn lời không còn gì để nói mất mấy giây, suýt nữa không nhịn được chặn luôn tài khoản của anh.

 

Mãi không thấy Thẩm Âm trả lời, Thẩm Minh Yến bèn bấm gọi điện thoại cho cô.

 

Điện thoại chỉ mới đổ tút tút được hai tiếng, Thẩm Minh Yến đã nghe thấy giọng nữ đều đều vang lên trong điện thoại đầy máy móc báo cho anh biết số điện thoại anh gọi hiện đang bận, mong anh vui lòng gọi lại sau.

 

Thẩm Minh Yến bị từ chối cuộc gọi nhưng anh không giận.

 

Anh đưa mắt nhìn chằm chằm khung chat của hai người một lát, quay qua nhìn sang trợ lý đứng kế bên, trong lòng nảy ra một ý tưởng.

 

...

 

Ở bên kia, sau khi từ chối cuộc gọi của Thẩm Minh Yến, Thẩm Âm khá hối hận nhưng cô vẫn cảm thấy anh thực sự quá bắt nạt người khác. Hành vi vừa rồi của anh rõ ràng là có ý đùa cô cho vui.

 

Nghĩ vậy, Thẩm Âm thấy tự tin hơn nhiều.

 

Năm phút sau, cô nhíu mày nhìn chiếc điện thoại vẫn im lìm không hề có bất kỳ động tĩnh gì.

 

Thẩm Minh Yến chỉ kiên nhẫn gọi được một lần vậy thôi sao? Thấy cô không nghe máy, chẳng lẽ anh không biết đường gọi lại hay nhắn tin cho cô à?

 

Thẩm Âm đợi thêm nửa tiếng nữa, cô thực sự không nhịn nổi phải nhắn tin cho nhóm chat ba người mới lập ngày hôm nay để nói xấu Thẩm Minh Yến.

 

Cô vừa nhắn xong, Ôn Ỷ lập tức ngoi lên trả lời: “Tổng giám đốc Thẩm làm vậy thật… Qua quýt quá đi mất.”

 

Thi Hảo: “Đúng đó! Sao tổng giám đốc Thẩm lại làm như vậy chứ. Anh ấy chỉ gọi cho cậu một lần rồi thôi luôn à?”

 

Thẩm Âm: “Ừm.”

 

Ôn Ỷ: “Tin nhắn cũng không thấy sủi tăm gì luôn hả?”

 

Thẩm Âm: “Ừm.”

 

Cô rất ấm ức.

 

Ôn Ỷ: “... Hay là cậu thử đổi qua cân nhắc tổng giám đốc Cận xem sao?”

 

Thẩm Âm: “?”

 

Ôn Ỷ thân thiện kiến nghị: “Cậu từ bỏ tổng giám đốc Thẩm đi, tớ thấy tổng giám đốc Cận cũng không tồi.”

 

Thi Hảo: “Đề nghị của cậu thật là tuyệt vời.”

 

Ôn Ỷ: “Cám ơn lời khen của cậu nha.”

 

Ba người điên cuồng nói xấu Thẩm Minh Yến trong nhóm chat, phàn nàn cũng tương đối rồi, Thẩm Âm cảm thấy cơn ấm ức trong lồng n.g.ự.c cũng dịu lại. Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.

 

Thẩm Âm ngờ vực nhìn về phía cửa, cầm điện thoại đi ra cửa.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Cô nhìn thử vào mắt thần gắn trên cửa, người đứng bên ngoài là một người đàn ông cô quen mặt, trợ lý của Thẩm Minh Yến.

 

Thẩm Âm ngơ ngác mất hai giây, mở cửa ra: “Anh…”

 

Viên Vũ mỉm cười: “Cô Thẩm.”

 

Thẩm Âm hắng giọng: “Anh tới gặp tôi có chuyện gì vậy?”

 

Nói xong, Thẩm Âm nhìn thấy có hai cô gái có khuôn mặt xinh đẹp, vóc dáng ưa nhìn đứng sau lưng Viên Vũ.

 

Thẩm Âm ngẩn người, lấy làm khó hiểu.

 

Nhận ra ánh mắt thắc mắc của cô, Viên Vũ giải thích: “Chiều nay, tổng giám đốc Thẩm có một cuộc họp quan trọng nên không thể đi được, có lẽ khoảng một tiếng nữa cuộc họp sẽ kết thúc.” Anh ta dừng lời rồi nói tiếp với Thẩm Âm: “Tổng giám đốc Thẩm nói anh ấy muốn mời cô cùng ăn tối với anh ấy nhưng có vẻ như cô Thẩm không nhìn thấy tin nhắn, hơn nữa, anh ấy cũng lo ngại rằng việc ngỏ lời mời qua điện thoại có lẽ không đủ trịnh trọng, cho nên anh ấy cử tôi tới đây nói trực tiếp với cô Thẩm.”

 

Thẩm Âm chớp chớp mắt, cô không ngờ sau khi bị cô từ chối cuộc gọi, Thẩm Minh Yến lại làm như thế này.

 

“Vậy còn các cô gái kia…” Ý tứ của cô rất rõ ràng.

 

Viên Vũ mỉm cười: “Tổng giám đốc Thẩm có chút quà để cô Thẩm chuẩn bị cho cuộc hẹn.”

 

Nói rồi, Viên Vũ bổ sung thêm một câu: “Đương nhiên, cô Thẩm có thể cân nhắc xem có đi hay không. Tổng giám đốc Thẩm nói, anh ấy hoàn toàn tôn trọng ý kiến của cô Thẩm.”

 

...

 

Sau khi mọi người về rồi, Thẩm Âm ngơ ngác nhìn mấy chiếc hộp bày ở phòng khách.

 

Cô nhìn chằm chằm dòng chữ tiếng Anh trên chiếc hộp vuông, biết sơ sơ trong đó có gì.

 

Thẩm Âm nhanh chóng chụp một tấm ảnh gửi vào nhóm chat.

 

Sau đó, Ôn Ỷ và Thi Hảo đồng loạt gửi cho cô một dấu chấm hỏi, hỏi cô mấy chiếc hộp trong ảnh là sao.

 

Thẩm Âm: “Thẩm Minh Yến mới bảo người ta đưa tới cho tớ.”

 

Ôn Ỷ: “Ôi trời đất ơi.”

 

Thi Hảo: “Vừa rồi có phải chúng ta mắng người ta quá sớm không?”

 

Ôn Ỷ: “Anh ấy mời cậu, cậu không trả lời tin nhắn, sau đó anh ấy bèn cử người đưa váy, giày và trang sức đá quý dành cho buổi hẹn tối nay tới cho cậu?”

 

Thẩm Âm nhìn những món đồ trước mặt, trả lời có phần do dự: “Có vẻ như là như vậy.”

 

Cô cũng không biết làm thế nào mà Thẩm Minh Yến lại nghĩ ra được chiêu này.

 

Nói thật, Thẩm Âm cũng là người chín chắn.

 

Trước đó, cô không hề nghĩ rằng Thẩm Minh Yến hẹn mình ăn một bữa cơm lại gióng trống khua chiêng đưa trang phục cho buổi “hẹn hò” tới cho cô như vậy – cô tạm thời xem như đây là một buổi hẹn hò.

 

Có phải anh suy nghĩ chu đáo quá rồi không?

 

Thi Hảo hỏi trúng tim đen: “Tổng giám đốc Thẩm đã đưa váy tới cho cậu rồi, vậy tối nay cậu có đi không?”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com