“Vậy sao? Thế thì tôi phải cảm ơn anh, vì đã giúp tôi sớm nhận ra bộ mặt thật của anh, để không lãng phí cả cuộc đời mình.”
Tôi nói, giọng không chút bận tâm.
“Em suy nghĩ quá lý tưởng rồi. Cho dù em có dồn hết tài nguyên cả đời vào Tranh Tranh, làm sao dám chắc con bé sẽ trở thành một đứa trẻ xuất chúng?
Em tính toán kỹ lưỡng như vậy, lỡ như sau này con bé không thành công như mong đợi, em chịu nổi không?”
“Hừ.”
Tôi cười khẩy, hoàn toàn không muốn lãng phí thêm thời gian với kẻ ngu ngốc này.
“Tôi đã nói rồi, miễn con bé hạnh phúc là đủ.
Con gái tôi, anh nghĩ con bé cần phải tranh đấu để tồn tại sao? Con bé đến thế giới này là để hưởng thụ.”
“Kể cả sau này con bé chỉ muốn làm thợ làm bánh, thì con bé cũng sẽ là người thợ làm bánh hạnh phúc nhất thế gian.
Nhân cách của con bé sẽ tròn đầy và độc lập.”
“Không sợ trẻ con xuất thân từ gia đình đơn thân sau này sẽ gặp vấn đề tâm lý à?”
“Anh nghĩ nhiều quá rồi đấy.”
Tôi đứng dậy.
“Có một người cha như anh mới là vết nhơ trong cuộc đời con tôi.
Không có anh, đó mới là điều tốt đẹp nhất.”
14
“Nói thật nhé.”
Tôi ngẫm nghĩ một lát rồi nói tiếp.
“Tôi thấy anh rất nực cười, Tống Luật Thanh ạ.
Nếu anh thật sự sinh ra trong một gia đình giàu có nhưng ngày nào cũng sống trong bất hạnh, tôi còn có thể thông cảm cho việc anh muốn rũ bỏ tất cả.
Nhưng anh sống trong gia đình này, chẳng lẽ không hạnh phúc sao?”
“Anh vừa xem tiền bạc như cỏ rác, coi thường gia sản của ba mẹ, nhưng lại nghiễm nhiên hưởng thụ mọi đặc quyền mà gia đình mang lại.
Từ tiền tài, các mối quan hệ, cho đến sự kính trọng và ngưỡng mộ mà người đời dành cho anh suốt hai mươi tám năm qua, tất cả đều nhờ vào ba mẹ anh mà có.
Cả bộ vest hàng hiệu đặt may riêng từ nước ngoài, chiếc đồng hồ và đôi khuy măng sét trị giá hàng triệu trên người anh nữa, tất cả đều đến từ cái khối tài sản mà anh luôn miệng khinh thường đó.”
“Vậy nên, anh không thấy mình mâu thuẫn sao? Một mặt thì hưởng thụ, một mặt lại tỏ vẻ cao thượng rằng mình không cần. Anh không thấy mình đạo đức giả đến buồn nôn à?”