Chồng Tôi Là Một Kẻ Ngoại Tình

Chương 14



17

 

Sau khi hoàn tất mọi thủ tục ly hôn, tôi cầm tờ giấy chứng nhận vừa được cấp trên tay, liếc qua một cái rồi nhét vào túi xách.

 

Người đến đón Tống Luật Thanh là Thẩm Hứa.

 

Cô ta bước xuống xe, sắc mặt trông không được tốt lắm.

 

Chắc là tối qua mất ngủ.

 

Ba mẹ Tống Luật Thanh xưa nay nói là làm, đã thu hồi toàn bộ những gì từng giao cho Tống Luật Thanh trong thời gian ngắn nhất có thể.

 

Ngay tối qua, căn biệt thự trên đỉnh núi – tài sản đáng giá cuối cùng trong tay anh ta – đã chính thức bị niêm phong, thu hồi.

 

Nghe đâu, anh ta bị đuổi ra khỏi nhà ngay giữa đêm khuya.

 

Còn chuyện nửa đêm gà gáy anh ta và cô ả kia dắt díu nhau đi đâu, thì chẳng liên quan gì đến tôi.

 

Nếu tôi đoán không lầm, chiếc túi LV cô ta đang xách và chiếc khăn lụa Chanel quàng trên cổ kia, đều là dùng tiền của Tống Luật Thanh mà mua.

 

Số tiền cô ta đã tiêu xài đó, sớm muộn gì tôi cũng sẽ bắt cô ta nôn ra trả lại, bao gồm cả chiếc xe họ đang đi bây giờ.

 

Tôi bước về phía cô ta, Tống Luật Thanh lập tức chắn trước mặt, ngăn tôi lại.

 

“Thư Ý, cô muốn làm gì?

 

Chúng ta đã ly hôn rồi, cô không còn quyền can thiệp vào chuyện của tôi nữa.”

 

Thẩm Hứa theo phản xạ lùi lại một bước.

 

Tôi cười nhạt, một tay kéo cô ta lại gần.

 

“Lúc cô gửi mấy cái video riêng tư của cô với Tống Luật Thanh khiến tôi động thai suýt sinh non, cô chẳng phải kiêu ngạo lắm sao?

 

Lúc cô cố tình mò đến bệnh viện, đứng ngay trước mặt tôi, hả hê nói rằng mong con gái tôi không sống nổi qua ngày, cô chẳng phải tự mãn lắm sao?”

 

Tôi không cho cô ta kịp hoàn hồn, hai cái tát giáng thẳng xuống gương mặt tái nhợt kia.

 

“Thưởng cho cô đấy, không cần cảm ơn.”

 

18

 

Tống Luật Thanh đứng sững sờ tại chỗ:

 

“Không thể nào! Thư Ý, em đang nói cái gì vậy?

 

Thẩm Hứa sao có thể làm những chuyện đó được?

 

Trước đây hai người làm sao có thể gặp nhau?”

 

Tôi không chút do dự, tặng luôn cho anh ta hai cái tát.

 

Lúc cần nói thì câm như hến, lúc không cần thì lại nhảy vào che chở.

 

Tưởng mình có tình yêu đích thực là cao cả lắm, thực chất chỉ là một thằng ngu không hơn không kém.

 

“Anh nghĩ tôi bịa chuyện chắc?”

 

Tôi liếc xéo anh ta.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com