Cầm, kỳ, thi, họa, cũng đều là Tranh Tranh tự mình muốn học.
Con bé thích học đủ thứ, mỗi thứ biết một ít, dù chẳng môn nào thực sự tinh thông, nhưng cũng chẳng sao cả.
Theo cách nói của nó, thì khoác lác và “làm màu” chính là nấc thang tiến bộ của nhân loại.
Có thể không thực sự giỏi giang mọi mặt, nhưng vào những lúc cần thiết, phải biết giả vờ hiểu biết để “hóa thân” thành người tài giỏi.
Lúc tôi bước vào phòng khách, Tranh Tranh đang vừa uống nước vừa thao thao bất tuyệt.
“Bà nội ơi, bà khen con đỉnh quá đi mất, con yêu bà lắm luôn. Bà biết không, những lời khen của bà làm lòng tự tôn của con được thỏa mãn cực độ. Con cảm động c.h.ế.t mất, haha, một đứa ‘đen đủi’ như con mà được khen thế này thì còn gì sướng bằng!”
Ông bà nội đã quá quen với việc nghe Tranh Tranh nói mấy từ lóng trên mạng, nên chẳng còn thấy lạ lẫm gì nữa.
“Ông nội ơi, ông biết không, con thật sự ngưỡng mộ ông vô cùng tận luôn, vì ông lại có một đứa cháu gái giỏi giang như con!”
“Ông nội này, lần tới Thanh Minh, ông nhớ kiểm tra kỹ xem mộ phần tổ tiên nhà mình có khói xanh bay lên không nhé, sao lại sinh ra được một đứa cháu xuất chúng như con cơ chứ…”
Tranh Tranh vẫn đang mải mê khoe khoang thì bác quản gia bước vào.
Ông ấy nói, Tống Luật Thanh đã trở về.
Ồ, một cái tên thật xa xôi.
Xa đến mức tôi gần như đã quên bẵng sự tồn tại của anh ta.
Những năm qua, mọi người cũng không phải hoàn toàn không biết gì về tình hình của anh ta.
Khi còn tiền trong tay, Tống Luật Thanh luôn miệng nói về “thi ca và những phương trời xa xôi”.
Ở bên ngoài, người ta cũng sẵn lòng nghe anh ta nói nhảm, bởi vì anh ta vẫn còn được hưởng chút hào quang từ ba mẹ.
Ngay cả khi anh ta chỉ đứng đó không làm gì cả, vẫn có kẻ sẵn lòng tâng bốc, nịnh nọt.
Nhưng kể từ khi ba mẹ anh ta công khai tuyên bố từ mặt, mọi chuyện đã hoàn toàn thay đổi.
Anh ta trở thành một kẻ trắng tay không xu dính túi, chẳng còn chút giá trị lợi dụng nào, tự nhiên cũng chẳng còn ai đối xử rộng lượng với anh ta nữa.
Đầu tiên, vì năng lực cá nhân có hạn, dù bằng cấp không đến nỗi nào, anh ta cũng chẳng tìm được công việc tử tế.
Huống hồ, danh tiếng của anh ta đã thối nát từ lâu, công ty nào có chút tên tuổi cũng sẽ không bao giờ tuyển dụng một kẻ như vậy.
Thêm vào đó, anh ta không còn khả năng mua túi hiệu, đồng hồ đắt tiền, hay chu cấp cho những khoản chi tiêu xa xỉ của Thẩm Hứa nữa.