Bước ra khỏi phòng tiệc ồn ã, tôi và Tống Luật Thanh tìm đến một góc yên tĩnh bên ngoài.
Ngôi nhà cổ rất rộng, đâu đâu cũng là những khoảng sân vườn được thiết kế theo lối truyền thống.
“Em không cần phải nói chuyện với anh kiểu đó. Lòng người vốn dễ đổi thay, anh nhận ra mình thật sự hợp với kiểu người như cô ấy hơn.”
“Anh hợp với ai thì liên quan gì đến tôi? Cần phải nhấn mạnh thêm lần nữa sao?”
Tôi nhìn anh, ánh mắt đã nhuốm vẻ chán ngán:
“Có bản lĩnh thì cưới cô ta về đi, đừng lôi tôi ra so sánh.”
Tống Luật Thanh im lặng, vẻ mặt lộ rõ sự khó chịu.
Tôi vừa định quay đi thì bị anh giữ tay lại.
“Thư Ý, rốt cuộc em muốn thế nào mới chịu chủ động thưa chuyện ly hôn với hai bên gia đình?”
“Người sai là anh, là anh làm người đàn bà khác có thai, tại sao tôi phải là người chủ động? Muốn tôi hứng chịu mọi lời trách móc hay sao?”
Tống Luật Thanh nhìn tôi, vẻ mặt đầy bất lực:
“Thư Ý, thật ra em không cần phải dây dưa chuyện này với anh làm gì. Chúng ta chia tay trong êm đẹp, tốt cho cả hai.”
“Chẳng lẽ mỗi ngày ở trong căn nhà này, nhìn chồng mình tơ tưởng người khác, em thấy vui vẻ lắm sao? Tại sao chúng ta không thể chia tay trong hòa bình?”
“Công ty của em sắp lên sàn, hai nhà lại đang có dự án hợp tác hàng chục tỷ. Cớ gì em phải quay lưng với lợi ích?”
“Lẽ nào trong mắt em chỉ có tiền thôi sao? Thư Ý, từ nhỏ đến lớn em có thiếu thốn gì đâu. Nhà chỉ có mình em là con gái, em còn thiếu chút tiền này sao? Em thực dụng đến thế cơ à?”