Chồng Tôi Là Một Kẻ Ngoại Tình

Chương 9:



11

 

Tống Luật Thanh vốn là người rất chú trọng hiệu suất.

 

Rõ ràng anh ta thật sự muốn ly hôn càng sớm càng tốt, nên sáng sớm đã ngồi đợi sẵn trong phòng khách.

 

“Anh đã nhờ người soạn sẵn thỏa thuận ly hôn, nếu em không có vấn đề gì thì ký luôn đi.”

 

“Có vấn đề.”

 

Tôi ngồi xuống chiếc ghế đối diện anh ta, chẳng buồn liếc nhìn bản thỏa thuận đặt sẵn trên bàn.

 

“Có vấn đề gì?”

 

Tống Luật Thanh tỏ vẻ ngạc nhiên:

 

“Em còn chưa xem, sao biết có vấn đề?”

 

“Đương nhiên là có vấn đề — tại sao anh lại ngồi trên sofa nhà tôi?”

 

Tống Luật Thanh hơi sững lại:

 

“Em đừng vô lý quá, Thư Ý, đây là nhà của anh.”

 

“Sắp không phải nữa rồi.”

 

Tôi điều chỉnh lại tư thế ngồi, sao cho thoải mái và thư thái nhất.

 

“Dù thế nào đi nữa, đây cũng là nhà của anh. Ba mẹ có giận anh đến mấy, cũng không thay đổi được sự thật anh là con trai duy nhất của họ…”

 

“Không cần phải nhấn mạnh chuyện anh là con trai đâu.”

 

Tôi nhìn thẳng vào anh ta:

 

“Ai cũng là con người như nhau cả thôi.”

 

Tống Luật Thanh liếc tôi một cái, không nói thêm gì, đứng dậy nhưng ngay sau đó lại khụy xuống.

 

Anh ta kêu lên một tiếng “á”, cố gượng đứng lên nhưng không nổi.

 

“Không ngờ anh lại thích quỳ đến thế.”

 

Tôi thản nhiên buông lời chế nhạo.

 

“Tối qua anh quỳ đến bầm tím cả chân, giờ vẫn còn tê đây này. Anh ngồi nhờ một chút thì có sao đâu, em cũng không cần phải hành hạ anh như thế chứ?”

 

“Anh không nghe ba mẹ nói gì sao? Đây là nhà của tôi và Tranh Tranh.”

 

“Họ nói vậy mà em cũng tin à? Thư Ý, anh nhận ra rồi, em làm thế này thật khó coi. Gia sản lớn như vậy, ba mẹ anh dám cho, em dám nhận sao? Em không thấy mình quá coi thường thân phận người ngoài của mình rồi à?”

 

“Ồ.”

 

“…Em—”

 

Cuối cùng, Tống Luật Thanh cũng đứng dậy được, nhưng dáng vẻ trông thật thảm hại.

 

12

 

Tống Luật Thanh gắng gượng đứng thẳng, tay vịn vào thành ghế sofa.

 

“Tranh Tranh dù sao cũng là con gái. Em nghĩ rằng sau này khi ba mẹ anh trăm tuổi, mẹ con em thật sự đủ sức quản lý khối tài sản khổng lồ này sao?”

 

Tôi chỉ liếc anh ta một cái.

 

“Không ngờ, anh còn lạc hậu đến vậy.”

 

Tôi không cho anh ta cơ hội nói tiếp, thẳng thừng phản pháo.

 

“Quên chưa nói với anh, Tống Luật Thanh, tôi là người rất biết giá trị của mình. Ba mẹ đã muốn cho tôi, tôi sẽ nhận, chẳng có gì phải ngại ngần.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com