Tạ Tiểu Ngọc bốc một nắm lớn kẹo trái cây đưa cho Lưu Vân.
Lưu Vân là đến đây sớm hơn mấy năm, chăm sóc các cô gái mới.
Phiếu đường của Tạ Tiểu Ngọc cũng là do Lưu Vân dành dụm, nỡ dùng, đưa cho cô.
Lưu Vân thấy Diệp Phúc Sinh cứ ở cửa, lưng với trong phòng, trong lòng chút tiếc cho Tạ Tiểu Ngọc.
Nếu vì tên điên nhà họ Lương, thì cô lấy một ngốc ở nông thôn chứ.
đây là lựa chọn của Tiểu Ngọc, Lưu Vân vẫn gửi lời chúc mừng.
“Tối qua chẳng hiểu , cứ thấy thứ gì trơn trơn lướt qua cổ .”
Lưu Vân giúp Tạ Tiểu Ngọc thu dọn hành lý, tiện miệng kể.
“Không là rắn đấy chứ?”
Mùa hè nhiều côn trùng, trong làng thì một bên giáp núi, một bên giáp sông, rắn nước chui phòng cũng chuyện hiếm.
Lưu Vân sợ xanh mặt: “Không , nếu thật thì , chị thà chuồng trâu ngủ còn hơn!”
Tạ Tiểu Ngọc Phúc Sinh lợi hại, đến tiếng động nhỏ nhất cũng thấy.
Cô thu dọn đồ xong, bảo các thanh niên trí thức ngoài hết, kéo Phúc Sinh : “Phúc Sinh, giúp chị Lưu kiểm tra một chút nhé.”
Lương Thiên Đông hừ lạnh khinh thường.
Một thằng ngốc thì gì? Nếu thật rắn thì chắc cũng bắt nổi.
Vẫn nên gọi đội trưởng đội sản xuất tới kiểm tra kỹ mới yên tâm.
nhanh đó, ngây .
Phúc Sinh b.ắ.n hai viên đá lên mái ngói, âm thanh phản hồi để xác định.
Đến viên thứ ba, b.ắ.n trúng một con rắn nước dài hơn một thước, nó rơi xuống, mấy cô thanh niên trí thức gần đó hét ầm cả lên.
Tạ Tiểu Ngọc cũng sợ c.h.ế.t khiếp: “A” một tiếng nhảy vọt lên, tay chân bám hết lên Phúc Sinh.
“Phúc Sinh, còn nữa ?”
“Hết . Bất tỉnh.”
Phúc Sinh chỉ mấy chữ, gỡ Tạ Tiểu Ngọc khỏi , lùi một bước.
Tạ Tiểu Ngọc thầm.
Quên mất là Phúc Sinh thích khác đụng chạm.
Cô rõ – Phúc Sinh đợi đến khi con rắn bò đến đúng phía giường Lương Thiên Đông mới tay.
Lực đánh khống chế cực kỳ chuẩn xác – chắc chỉ lát nữa thôi, con rắn sẽ tỉnh .
Ai bảo Phúc Sinh là đồ ngốc chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Anh rõ ràng là đang giúp cô trút giận đấy!
Tạ Tiểu Ngọc với Lưu Vân: “Chị Lưu, rắn nước độc . Tìm cái gậy mà gạt nó ngoài, mua ít thuốc xua đuổi côn trùng rắc xung quanh là .”
“Được , chị mua ngay.”
Lưu Vân dắt xe đạp , với Lương Thiên Đông: “Cô mau đem con rắn nhỏ đó thật xa thả , đừng để nó tỉnh tìm , nửa đêm bò chăn cô.”
Lương Thiên Đông sắp đến nơi: “ dám , Tạ Tiểu Ngọc, cô bảo cái tên ngốc Phúc Sinh nhà cô đem con rắn giùm với!”
Tạ Tiểu Ngọc lườm cô một cái – đồ thần kinh, cả nhà họ Lương đều là một lũ điên, cô thèm giúp!
---
Tạ Tiểu Ngọc dọn hết đồ đạc của về phòng của Phúc Sinh.
Diệp Kim Sơn và Diệp Ngân Sơn đều vợ con, hai gian nhà chính ở phía chia cho hai nhà họ ở.
Ra cửa của gian chính là hai gian phòng nhỏ nhà – xây thêm .
Một gian là của Cao Phân, một gian là của Phúc Sinh.
Dù phòng nhỏ, nhưng vẫn còn hơn giường tập thể sáu ở khu tập kết thanh niên trí thức.
Hơn nữa, Phúc Sinh ở đây – là một gian hai ở!
Tạ Tiểu Ngọc vui vẻ sắp xếp chăn màn, đồ sinh hoạt mang theo.
Giường chỉ một cái, là giường gỗ cứng.
Tạ Tiểu Ngọc một đêm là cả đau nhức.
Cô sang hỏi Phúc Sinh vẫn đang lúng túng ở cửa: “Phúc Sinh, em trải tấm đệm bông lên giường ?”
Cô Phúc Sinh chút ám ảnh cưỡng chế – đến cả cái ca đánh răng cũng đặt đúng hướng, nếu xáo trộn đồ đạc của , dù , nhưng sẽ thấy khó chịu.
Phúc Sinh ở cửa, khó khăn gật đầu.
Tạ Tiểu Ngọc liền trải đệm bông lên giường, phủ ga trải giường, tiếp đến là chiếu.
Cô ôm gối của , hỏi: “Phúc Sinh, ngủ bên trong ngủ bên ngoài?”
Thói quen cô rõ – vì giờ Phúc Sinh ngủ một .
Phúc Sinh cũng , lui cũng xong, cứ đó cứng đờ.
Cho đến khi cả nhà họ Diệp về.
Lưu Tú Hảo thấy nhà bếp lạnh tanh, một bóng nấu nướng, còn Phúc Sinh và Tạ Tiểu Ngọc thì xổm ở cửa phòng nhỏ phía .
Trời ơi đất hỡi – cả chiều gì, đến bữa còn chẳng nấu cơm!
Lưu Tú Hảo bực dọc than thở: “Mẹ ơi, Tiểu Ngọc nấu cơm tối hả?”
Cao Phân : “Tay con bé còn khỏi, khi Tiểu Ngọc gả nhà, chẳng lẽ nhà ăn cơm ? Còn nhảm cái gì, mau nấu cơm .”
Lưu Tú Hảo tức tối bếp, chị dâu cả họ Diệp cũng phụ.