Hiển nhiên Mục Diên Nghi chẳng biết tự giác gì cả, thậm chí còn bóc lột sức lao động của Hạ Túy An. Nhưng lần này về nhà, anh mang theo vài món đồ.
Hạ Túy An lười xỏ giày, cũng chẳng muốn mang vớ, chân trần đi ra nhìn thấy túi đồ trong tay Mục Diên Nghi, mắt lập tức sáng rực, không thấy anh phiền nữa, hỏi luôn: "Chồng ơi mua gì cho em đó?"
Mục Diên Nghi: "Sao biết là mua cho em?"
"Vì chồng nhà người ta lúc về nhà đều mang quà cho người yêu mà."
"Đó là nhà người ta, mình không giống người ta."
Không cần Mục Diên Nghi nói, Hạ Túy An đã thấy thứ trong túi — hộp gỗ, trông như rượu, tám phần là quà từ đối tác. Hứng thú của cậu lập tức xẹp lép, âm thầm mắng Mục Diên Nghi là đồ keo kiệt.
Mục Diên Nghi liếc xuống chân cậu: "Không lạnh à? Lạnh mà không mang vớ."
Hạ Túy An chẳng thích mang vớ, hơn nữa cậu vừa mới tỉnh ngủ, mắt còn lim dim, đưa chân ra: "Em chờ chồng mang cho."
Cậu vừa nói thế, Mục Diên Nghi thật sự ngồi xuống mang vớ cho cậu, ngay trên ghế sofa. Hạ Túy An vốn đang mặc đồ ngủ, bây giờ trên người chỉ còn mỗi đôi vớ trắng mới mang vào.
Mục Diên Nghi nắm lấy mắt cá chân cậu, nhìn khuôn mặt chỉ lộ ra nửa bên sau bàn tay che lại, nhận xét: "Gầy đi rồi."
Thật ra không nên gầy. Hạ Túy An mỗi ngày lười như sâu, vận động duy nhất là từ phòng ngủ đi ra phòng khách, lâu lâu thêm một chút "vận động đặc biệt" vào ban đêm. Nếu có mang điện thoại thì số bước chân trong ngày chắc chắn không quá ba trăm.
Nhưng cậu ăn ít, nhìn đồ ăn ngoài chẳng buồn động đũa, huống chi "vận động" với Mục Diên Nghi thật sự không nhẹ nhàng chút nào.
Trong làn sương mù mơ màng, cậu sờ lên má mình, chẳng thấy gì đặc biệt, cười cười: "Cực quá đi, ngày nào cũng phải tăng ca với chồng, còn phải dọn nhà, ăn không đủ, mặc không ấm, sắp thành cải thìa úa héo ngoài đồng rồi, chồng tìm giúp một cô giúp việc đi."
Cậu sống ở đây đã hai tháng, tuy không có giúp việc nhưng cũng chưa từng động tay vào việc nhà. Căn hộ rộng hơn hai trăm mét vuông, mà phạm vi hoạt động của cậu mỗi ngày chắc chưa tới mười mét vuông, tính luôn cái bồn tắm hai mét vuông mới đủ.
Bình thường khi Mục Diên Nghi tan làm về nhà sẽ dọn dẹp nhà cửa. Hạ Túy An hoặc là nằm trên sofa, hoặc trong phòng chẳng hề nhúc nhích. Thỉnh thoảng buổi sáng khi Hạ Túy An còn đang ngủ, Mục Diên Nghi đã dọn dẹp sạch sẽ xong hết cả nhà.
Chuyện này khiến Hạ Túy An than phiền không ít lần — ông sếp nhà mình chẳng có chút dáng vẻ đại gia nào, còn tự giác chẳng khác gì phạm nhân đang cải tạo lao động.
Mục Diên Nghi dùng đầu ngón tay lướt nhẹ qua nốt ruồi đỏ trên mắt cá chân cậu: "Tìm giúp việc làm gì? Mỗi ngày bế em lên giường, bế em xuống giường à?"
Dù không hay về nhà, nhưng anh chẳng thích người lạ ra vào nơi mình sống.
Mắt cá chân bỗng nóng ran, như cháy lan lên đến tận cổ. Hạ Túy An không để ý lời Mục Diên Nghi ngầm chê mình lười, mở mắt nói: "Giúp việc có thể nấu cơm, em không muốn ăn đồ ngoài nữa."
Gần đây Mục Diên Nghi bận chuyện dự án, hơi lơ là chuyện Hạ Túy An toàn phải ăn đồ gọi về. Anh cúi xuống hôn lên môi cậu, một cái hôn sâu dần, Hạ Túy An kêu lên một tiếng, định đẩy ra nhưng cổ chân vẫn bị giữ chặt.
"Không muốn ăn ngoài thì có thể ăn thứ khác."
Giọng nói xen lẫn tiếng cười khẽ, hơi thở nóng rực phả bên tai khiến Hạ Túy An rùng mình.
Hạ Túy An phát hiện có lẽ mình hơi mê giọng nói của Mục Diên Nghi.
Chỉ một chút thôi, hoàn toàn không đủ để khiến cậu bớt ghét chủ nhân của giọng nói đó.
—
Sáng hôm sau là thứ Sáu, khi Hạ Túy An tỉnh dậy thì Mục Diên Nghi đã đi làm. Cậu nhắm mắt mò tìm điện thoại, hé mắt liếc thời gian.
Mới mười giờ sáng, còn sớm so với giờ dậy bình thường. Không muốn rời giường, cậu lăn qua lăn lại, rồi chống tay quỳ bò trên giường, đẩy chăn tạo thành một ụ nhỏ.
Chăn đệm có mùi vừa lạ vừa quen, Hạ Túy An hít hít mũi.
Lúc này mới nhớ ra — đây là phòng của Mục Diên Nghi.
Cậu lập tức tỉnh táo, cơn buồn ngủ tan sạch. Cậu ôm con búp bê hình thỏi vàng về phòng mình — một trong số ít món đồ cậu mang từ nhà đến, ngủ lúc nào cũng ôm.
Còn con gấu bông Mục Diên Nghi tặng mấy hôm trước thì sớm đã bị cậu để xó, phủ đầy bụi.
Nhưng giờ thì khác, Hạ Túy An có mục tiêu rồi. Cậu thấy con gấu này cũng không phải vô dụng, ít ra bây giờ có thể lấy ra, phủi bụi, ôm vào lòng, "tách" một tiếng chụp tấm selfie, gửi cho Mục Diên Nghi.
【Nhớ chồng quá, ôm con gấu chồng tặng như thể chồng vẫn còn bên cạnh vậy [mèo chớp mắt.JPG]】
Câu nói học theo sách, nhưng thử nghiệm lần này thất bại.
Vì đối tượng thí nghiệm mười phút sau mới nhắn lại: 【Có họp.】
Ý là sắp họp, đang bận, không rảnh để ý đến cậu.
Trợn trắng mắt, Hạ Túy An quăng gấu bông sang bên, nhìn sách thêm một lúc, cảm thấy quyển sách này có vẻ không chuyên nghiệp lắm.
Lăn qua lăn lại một hồi cũng chịu dậy, Hạ Túy An vẫn không thích mang vớ hay dép, lại sợ lạnh, nên quấn thật dày phần trên người, lững thững đi đánh răng rửa mặt.
Ra khỏi nhà vệ sinh cậu ngáp một cái, liếc thấy bàn ăn có bát đũa, Hạ Túy An bước lại gần — một tô cháo thịt nạc rau xanh, một đĩa rau xào thịt, và một dĩa rau trộn.
Cậu nhìn quanh một vòng, không thấy hộp giao hàng, đoán chắc Mục Diên Nghi mang bao bì ra ngoài rồi. Cậu không nghĩ nhiều, đem "bữa sáng không còn sớm" đó bỏ vào lò vi sóng.
Ăn rồi cậu mới nhận ra, hôm nay khẩu vị khác mấy hôm trước, không giống đồ ăn ngoài chút nào, ăn nhiều hơn hẳn. Sau đó, cậu lại gửi tin nhắn cho Mục Diên Nghi:
【Chồng chồng ơi~ sáng nay ăn ngon quá đi~ mai còn muốn ăn nữa [mèo cạp chân điên cuồng.jpg]】
Lúc gửi sticker, tay lỡ bấm vào nút ghi âm, mới vang lên chưa đến hai giây đã vội bấm hủy, rồi nhắn thêm:【Gửi nhầm.】
Sắp nhấn gửi, cậu chợt nhớ tới một dòng trong sách:
"Bước đầu tiên của làm nũng — dùng từ lặp và trợ từ. Con gái biết làm nũng, đàn ông mới u mê."
Dù cuốn sách này đến giờ vẫn chưa mang lại thành công rõ rệt, Hạ Túy An vẫn quyết định tin nó thêm lần nữa.
Cậu xóa dòng vừa gõ, viết lại một câu khác rồi gửi đi.
Chắc là ông chủ đang họp, Hạ Túy An không mong sẽ được trả lời, chỉ cần thấy là được rồi.
—–
Trong phòng họp lớn của tập đoàn, nội thất kiểu Trung Hoa với gam màu trầm tạo nên bầu không khí nghiêm túc và trang trọng. Quanh bàn họp gỗ nguyên khối là các cổ đông và lãnh đạo cấp cao của công ty, tổng cộng hơn chục người.
Các cấp trung ngồi theo hàng ghế phía sau, trước dãy ghế đầu là vài nhân viên thư ký đang cắm cúi ghi chép toàn bộ nội dung cuộc họp.
Ai nấy đều mặc vest chỉnh tề, khiến không khí vốn đã căng thẳng của phòng họp lại càng thêm trang nghiêm.
Mục Diên Nghi quả thật đang họp, là buổi họp tổng kết. Máy chiếu đang trình chiếu dữ liệu từ máy tính của anh, trên màn hình lớn là bảng doanh thu từ các công ty con của tập đoàn.
"Phía trên là báo cáo tổng hợp tiến độ các dự án của từng công ty thành viên. Trong năm nay, hiệu suất kinh doanh duy trì tăng trưởng ổn định, một số chỉ tiêu kinh tế thậm chí đã vượt xa mục tiêu đề ra từ đầu năm..."
Người phụ trách điều khiển trình chiếu lần này là trợ lý tổng giám đốc. Thật ra, họ thường làm việc bằng hệ thống nội bộ riêng, rất ít khi dùng đến WeChat. Nhưng hôm nay anh ta tình cờ phát hiện có một tài liệu để quên trong WeChat mà chưa gửi, lẽ ra phải xử lý trước giờ họp, một sơ suất như vậy hoàn toàn không nên xảy ra.
Trợ lý cau mày, liếc nhìn sắc mặt của sếp, vài giây sau vẫn quyết định âm thầm đăng nhập vào tài khoản WeChat, tranh thủ lúc mọi người không chú ý để kéo tập tin ra.
Anh ta quên mất đây là máy tính của Mục Diên Nghi.
Sau khi mở WeChat, không kịp phản ứng gì thì tài khoản đã tự động đăng nhập.
Ngay lập tức, một tin nhắn thoại bật lên, ảnh đại diện là một chú mèo con hồng má.
Chưa đầy một giây sau, đoạn thoại bị hủy, nhưng nội dung vẫn quay trở lại khung chat.
Dòng tin hiện rõ ràng trên màn hình chiếu lớn giữa phòng họp.
【Chồng ơi chồng ơi, bữa sáng ngon lắm, thích lắm, mai còn muốn ăn nữa cơ [mèo con gặm chân điên cuồng.gpj]】
【Cuộc gọi thoại】
【Đã hủy cuộc gọi thoại】
【Ấn nhầm đó, chồng đang họp à? Đừng giận giận nhé QAQ】
Căn phòng họp với hơn trăm người im phăng phắc, tất cả đều đứng hình đồng loạt.
Mục Diên Nghi như cảm nhận được điều gì đó, dừng lời đang nói, chậm rãi quay đầu lại.
Khoảnh khắc anh quay đầu, bộ phận hành chính "soạt" một tiếng chụp lại màn hình đang chiếu nội dung rồi gửi ngay vào group tám chuyện của công ty, chưa đầy hai giây sau, group vốn đang yên ắng lập tức bùng nổ với hàng loạt tin nhắn.
— Cái quái gì vậy? Play họp hội luôn à?!
— Hả?! Tổng Mục lại thích kiểu này á?!
— Kiểu gì? Kiểu gì cơ??
— Vợ nhỏ đó!!!
— Trời đất ơi, sến muốn xỉu!!!
— Mấy người không để ý biệt danh Tổng Mục đặt à!!! "305" là cái gì vậy hả?????
Hàng loạt tin nhắn ào ào bay lên, chưa ai kịp phản ứng thì ngay khoảnh khắc Mục Diên Nghi quay đầu lại, mọi thứ lập tức im bặt. Trong ánh mắt của đám nữ nhân viên hiện rõ vẻ hóng hớt, ngay cả mấy vị lãnh đạo cấp cao cũng bắt đầu trao nhau ánh nhìn đầy hàm ý.
Mục Diên Nghi dừng lại, lặng lẽ nhìn về phía trợ lý đang điều khiển máy tính.
Lần trước tin nhắn của Hạ Túy An bất ngờ bật ra, anh đã bị một vố rồi, nên hôm nay cẩn thận không đăng nhập WeChat. Vậy mà giờ đây lại có chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát xảy ra.
Lúc này trợ lý, đầu óc vẫn còn tê liệt, mới hoàn hồn lại, lúng túng tắt vội WeChat.
Sao con người có thể tạo ra cái họa to đến mức này được cơ chứ! Anh ta cảm thấy trước khi tan ca hôm nay, mình sẽ nhận được thư sa thải mất thôi! Đời anh coi như xong!!!
Cuối cùng WeChat cũng bị tắt, vài dòng tin nhắn đầy xấu hổ cũng biến mất khỏi màn hình chiếu. Mục Diên Nghi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, môi mỏng khẽ động: "Tiếp tục chủ đề ban nãy, cùng với việc mở rộng thêm thị phần, chúng ta..."
—
Mà người vừa gây họa, lúc này mới vừa ăn cơm xong, hoàn toàn không hay biết gì về tai họa mà vài tin nhắn của mình vừa gây ra cho sếp lớn.
Cậu lăn qua lăn lại trên sofa vì chán, rồi quyết định rủ Quách Tinh chơi game.
Quách Tinh vào game rất nhanh, chưa tới hai phút đã vang lên giọng nói ồn ào quen thuộc trong sảnh chờ tổ đội: "Lão đại lão đại, kéo thêm một người."
Không cần hỏi, Hạ Túy An cũng biết ngay đó là "bảo bối thân yêu" của Quách Tinh. Cậu ngồi xếp bằng, "Ờ, nhanh đi."
"Ok ok, để tôi mời Dâu Tây."
Hôm nay Hạ Túy An tâm trạng rất tốt, vừa nghêu ngao hát vừa đợi Dâu Tây được mời vào, bên kia Quách Tinh vẫn đang lải nhải: "Mic mà tôi mua cho bảo bối đến rồi, lát nữa cô ấy sẽ nói chuyện được rồi, lão đại đừng bất ngờ quá đó nha."
Hạ Túy An "ừ ừ" vài tiếng, nghĩ giọng Dâu Tây thì liên quan gì tới mình, hay hay dở dở cũng chẳng ảnh hưởng, có phải bảo bối của cậu đâu.
Người mới vào rất nhanh, đúng lúc Hạ Túy An đang uống nước nóng, không để ý có người vào phòng, thì ngay giây tiếp theo, một giọng nói dịu dàng nhưng đầy từ tính vang lên trong phòng chat game:
"Chồng ơi, em vào rồi."
Ngụm nước còn chưa kịp nuốt, Hạ Túy An khựng lại, nước đầy trong miệng, đờ người.
Quách Tinh thì như đã nghe quen, tự tin nói một cách khoe khoang: "Vợ chuẩn bị đi nhé, chồng gánh em bay luôn."
Quách Tinh: "Lão đại, bắt đầu đi!"
Quách Tinh: "Lão đại?... Lão đại??"
Hạ Túy An hoàn hồn, nuốt nước xuống: "...Ờ."
Cậu khởi động game, chậm rãi liếm môi, do dự một chút rồi nhắn riêng cho Quách Tinh: 【Cậu chắc bạn gái cậu là con gái à?】