Chồng Tôi Siêu Giàu!!

Chương 17



Mơ mơ màng màng ngủ một giấc, đến lúc tỉnh dậy trời đã tối đen. Hạ Túy An ngón tay vừa động đậy liền cảm thấy mệt mỏi rã rời, cổ họng nóng như bị lửa thiêu, giống như vừa nuốt hai cân cát.

Toàn thân chẳng còn chút sức lực, đầu óc mơ hồ, lúc sắp hoàn toàn mất đi ý thức, cậu gắng gượng gọi một cú điện thoại cho Mục Diên Nghi.

"Ông xã..."

Hạ Túy An cuộn tròn trong chăn, giọng khàn đặc như khói, âm thanh yếu ớt vang vào tai Mục Diên Nghi đang chuẩn bị họp, nhỏ đến mức gần như không thể nghe rõ.

Anh ra hiệu cho trợ lý riêng ra ngoài trước, đứng trước cửa sổ sát đất, hỏi: "Sao vậy?"

Hạ Túy An cố gắng cất lời, giọng lí nhí như nuốt vào trong: "Tối nay anh có về không..."

Có thể mang theo thuốc hạ sốt về giúp cậu không, chú chim sẻ nhỏ sắp chết rồi.

Môi chỉ khẽ mấp máy, nửa câu sau không nói ra được, giống như con cá mắc cạn sắp chết cố gắng há miệng thở lấy một hơi cuối cùng.

Ngay từ câu đầu tiên, Mục Diên Nghi đã nhận ra có điều gì đó không ổn, đầu dây bên kia im bặt, anh gọi tên Hạ Túy An mấy lần mà vẫn không thấy cậu đáp lại.

Cuộc gọi bị ngắt. Đúng lúc này, trợ lý cầm tài liệu đến đứng ngoài cửa: "Tổng Mục, tài liệu họp đã chuẩn bị xong, cuộc họp sẽ bắt đầu sau năm phút nữa."

Mục Diên Nghi ừ một tiếng, liếc nhìn sắc trời bên ngoài, nói: "Thông báo dời cuộc họp lại đi."

Trợ lý: "Vâng, Tổng Mục."

Trợ lý: "...Ơ? Dời cuộc họp sao?"

Cuộc họp lần này là về dự án thị trường miền Nam, trợ lý biết rõ vì nó mà ông chủ nhà mình đã tăng ca mấy ngày liền rồi.

Bây giờ lại hủy họp, đến trợ lý cũng tưởng mình nghe nhầm...

"Thời gian họp tôi sẽ thông báo sau, phiền cậu chuyển lời giúp." Mục Diên Nghi cất điện thoại, chợt nhớ ra điều gì, ngẩng đầu hỏi trợ lý: "Trong công ty còn xe không, giúp tôi sắp xếp một chiếc."

Xe của anh bị Triệu Linh mượn mà chưa trả lại, may mà công ty có nhiều xe thương vụ dùng tiếp khách.

Về đến nhà, Mục Diên Nghi tìm quanh một lượt nhưng không thấy bóng dáng Hạ Túy An đâu.

Anh định gọi điện, nhưng còn chưa kịp bấm số thì đã trông thấy một cái bọc nhỏ nhô lên không rõ ràng trên giường phòng ngủ phụ.

Khi mở chăn ra, người mà anh tìm khắp nhà cũng không thấy giờ lại cuộn tròn ở mép giường, nhỏ bé như một cục len, chân trần, nhìn mỏng manh tội nghiệp.

Anh ngồi xuống mép giường, bế Hạ Túy An vào lòng, người trong ngực nóng hầm hập, còn đang run rẩy, hàng mi khẽ run từng nhịp.

Mục Diên Nghi đặt tay lên trán cậu, rồi áp trán mình vào để so nhiệt độ: "Sao sốt cao thế này mới gọi cho tôi?"

Hạ Túy An không hề biết trong nhà có người vào, chỉ cảm thấy có hơi ấm bất ngờ bao lấy mình, vô thức rúc vào lòng Mục Diên Nghi, lờ mờ nghe thấy bên tai có người nói chuyện.

Giọng trầm thấp, bình tĩnh, là Mục Diên Nghi.

Cậu đổi sang tư thế dễ chịu hơn trong lòng anh, lông mày dần giãn ra.

Trán Hạ Túy An nóng như lửa đốt, nhưng trong khi cậu an yên tựa vào lòng người kia, Mục Diên Nghi lại hơi cau mày, nhẹ nhàng buông cậu ra, đứng dậy đi lấy quần áo để đưa cậu đến bệnh viện.

Hạ Túy An không cho anh đi, túm chặt vạt áo anh không buông, miệng thì cứ r.ên rỉ kêu lạnh.

Mục Diên Nghi nói: "Em đang sốt, tôi đưa em đi bệnh viện."

Nghe đến bệnh viện, Hạ Túy An liền dùng hết sức mình lắc đầu nguầy nguậy.

"Vậy anh gọi bác sĩ đến nhà."

Cậu càng làm ầm lên, đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm anh, như thể chỉ cKim Kimh nhấc điện thoại lên là cậu sẽ đập đầu vào tường ngay lập tức.

Nhất quyết không chịu đi viện, chẳng còn cách nào, Mục Diên Nghi đành đo nhiệt độ cho cậu trước.

38,9 độ.

Chạm ngưỡng nguy hiểm, chỉ cần đến bệnh viện tiêm một mũi rồi ngủ một giấc là có thể hạ sốt, nhưng người đang sốt lại kiên quyết phản đối đến cùng.

Anh đành phải vào phòng khách tìm hộp thuốc, lục xem còn thuốc hạ sốt nào không.

Vận may không tệ, không biết chuẩn bị từ khi nào, hộp thuốc vẫn còn vài viên chưa hết hạn. Mục Diên Nghi cầm thuốc và ly nước ấm quay lại thì thấy Hạ Túy An lại sắp ngủ tiếp.

Anh không có nhiều kinh nghiệm chăm sóc người bệnh, nhiều năm trước em trai anh cũng từng sốt, nhưng dễ xử lý hơn nhiều — uống thuốc xong ôm điện thoại chơi vài ván game là ngủ thiếp đi, tỉnh dậy là chẳng còn chút dấu hiệu gì của bệnh.

Hạ Túy An thì khác, vừa nhìn thấy thuốc đã quay mặt đi, biểu cảm toàn bộ đều là từ chối.

Phải uống thuốc mới khỏi, Mục Diên Nghi lúc này lại có chút kiên nhẫn, dỗ dành cậu: "Ngoan ngoãn uống thuốc thì sẽ có thưởng."

Hạ Túy An mở mắt hỏi: "Thưởng gì vậy?"

Mục Diên Nghi hỏi ngược lại: "Em muốn gì?"

"Muốn năm triệu."

Rất thành thật, Mục Diên Nghi ôm cậu nửa người vào lòng: "Đổi cái khác đi."

Nghe vậy, cậu bĩu môi, như biết chắc Mục Diên Nghi sẽ không đồng ý, liền đổi ngay: "Muốn ăn bánh kem dâu tây."

Thật sự là... mở miệng như sư tử, Mục Diên Nghi còn tưởng cậu sẽ đòi gì giá trị hơn, ai ngờ chỉ là một miếng bánh nhỏ.

Anh đồng ý, lại dặn phải ngoan ngoãn uống thuốc, uống xong hạ sốt rồi mới được ăn bánh kem dâu tây.

Thuốc là nhắm mắt mà nuốt, nước là môi kề môi mà uống.

Hạ Túy An uống thuốc xong nằm lại giường, chút ý thức còn sót lại vẫn nhớ đến chiếc bánh kem nhỏ của mình, còn cố ý nhấn mạnh tên tiệm bánh, là tiệm họ từng đi ngang qua trên đường từ công ty về.

Khi ấy bánh dâu được bày ở vị trí bắt mắt nhất, Mục Diên Nghi không ngờ cậu lại vẫn nhớ rõ đến thế.

Mục Diên Nghi không phải người nuốt lời, những chuyện đã hứa nhất định sẽ làm. Anh tìm được thông tin liên lạc của tiệm bánh, nhưng bị thông báo là cửa hàng không nhận giao hàng.

Không thể rời Hạ Túy An ở nhà một mình, nên trợ lý mới tan làm chưa lâu lại bị "triệu hồi" lần nữa, nửa tiếng sau đã gõ cửa nhà Mục Diên Nghi, mang theo chiếc bánh kem dâu tây.

Mục Diên Nghi nhận lấy bánh, nói: "Cảm ơn cậu đã chạy một chuyến, về nhớ nộp đơn xin tính công, tính là tăng ca ngoài giờ."

Trợ lý miệng thì khách sáo, nhưng ánh mắt cứ liếc về sau lưng anh không ngừng.

Chuyện tai tiếng của sếp lan khắp công ty, cậu nghe qua không ít phiên bản, còn từng thấy bản truyện tranh "Người tình bí mật của sếp" do lễ tân biên soạn. Nói không tò mò là nói dối, nhưng lại không thể công khai nhìn, chỉ có thể tiếc nuối để cơ hội hiếm có lần này bị bỏ lỡ.

—–

Thuốc phát huy tác dụng rất nhanh, Hạ Túy An chẳng mấy chốc đã bắt đầu cảm thấy buồn ngủ. Trong đầu cậu vẫn còn đang nghĩ tới bánh kem, vừa lim dim mắt thì thấy Mục Diên Nghi bưng bánh bước vào, cặp mắt đang ríu lại cũng lập tức mở to hơn chút.

Kết quả là Mục Diên Nghi lại bảo giờ chưa được ăn.

Hạ Túy An ngồi bật dậy, vịn lấy mép giường, không nói lời nào mà há miệng ra.

Mục Diên Nghi nhìn cậu, hỏi: "Em làm gì đấy?"

Cậu nói: "Anh nuốt lời, em ói thuốc ra bây giờ."

Nói xong còn gượng gạo ho khan hai tiếng, làm bộ thò tay móc họng thật.

Mục Diên Nghi lập tức giữ tay cậu lại, xách cậu lên như xách con gà con: "Hết sốt rồi mới được ăn, chẳng phải đã đồng ý rồi sao?"

Lúc đồng ý, Hạ Túy An chỉ nghe mỗi nửa câu trước, đâu thèm để ý phía sau anh còn nói gì. Giờ nhớ kỹ lại thì hình như đúng là có câu đó thật.

Cậu im bặt, ngẩng đầu nhìn anh cười hì hì, không lên tiếng nữa.

Mục Diên Nghi cúi người hỏi lại: "Còn muốn ói thuốc nữa không, hửm?"

"Thuốc gì đâu." Hạ Túy An vừa dỗi vừa lười, mềm nhũn trong vòng tay Mục Diên Nghi, dùng chút sức lực cuối cùng rúc vào lòng anh, giọng mơ màng yếu ớt: "Em vừa rồi sao cứ buồn nôn mãi, có phải có bầu rồi không chồng..."

Đúng là sốt nặng quá rồi, bắt đầu nói nhảm luôn. Mục Diên Nghi đút cho cậu một ngụm nước ấm, xoa xoa cái bụng nhỏ nóng hầm hập của cậu: "Có bầu kiểu gì?"

"Là lần ở nhà mẹ đó... anh vào sâu lắm, không đựng nổi, chảy hết ra sàn..." Bàn tay to, nóng rực đặt trên bụng khiến Hạ Túy An cảm thấy dễ chịu, nhắm mắt lại, bắt đầu kể tội "ông chủ" nhà mình.

Cậu nói được một lúc thì cơn buồn ngủ kéo tới, mắt không mở nổi, cuối cùng cả giọng cũng nhỏ dần, rồi im hẳn.

Trong lòng vang lên tiếng hô hấp đều đều, Mục Diên Nghi nhẹ nhàng đặt cái người nóng rực ấy xuống giường, đắp kín chăn, khẽ chạm nhẹ vào chóp mũi đang nóng bừng của cậu.

Tạm thời tha cho đứa nhỏ ốm yếu này.



Hạ Túy An uống thuốc xong thì ngủ rất say. Mục Diên Nghi thấy cậu đã ngủ, nhẹ nhàng rời khỏi phòng, khép cửa, quay về thư phòng xử lý nốt đống tài liệu hôm nay. Nhưng cứ nửa tiếng anh lại quay lại đo nhiệt độ cho cậu một lần.

Sốt hạ rất nhanh, tới tối thì đã về mức bình thường. Nhưng nửa đêm, cơn sốt lại bùng lên lần nữa, chạm ngưỡng 40 độ.

Người nằm trên giường chau mày, lông mi run nhẹ, môi mím chặt, không biết đang gặp phải cơn ác mộng gì.

Tình trạng này rất nguy hiểm, Mục Diên Nghi ôm cậu vào lòng, nhẹ vỗ vỗ má cậu: "Hạ Túy An, tỉnh lại đi."

Hạ Túy An đang mơ. Trong mơ, cậu vẫn còn nhỏ xíu, gầy nhẳng như con khỉ, là "đại ma vương" nổi danh trong lớp, hôm nay đánh người này, mai chọc người khác, xưng bá từ đường phố tới sân trường, sau lưng lúc nào cũng có thằng nhóc tên Quách Tinh lẽo đẽo theo sau, trông ngông nghênh vô cùng.

Tất nhiên cũng có lúc thất bại. Có lần bị mấy anh lớp trên đánh cho bầm dập mặt mũi.

Mẹ cậu – bà Hạ Vân – là người miền Nam chính gốc, nói năng dịu dàng nhỏ nhẹ, ngồi xổm trước mặt cậu bôi thuốc, rồi đột nhiên túm lấy tai cậu, nheo mắt nhìn đầy nguy hiểm: "Tiểu Kim Kim, lần sau mẹ còn thấy con đánh nhau thì đừng hòng bước chân vào nhà."

Hạ Túy An rầu rĩ gật đầu, vừa kêu đau, vừa nghe bà hỏi: "Đánh thắng không?"

"Không... tụi nó đông quá."

Một tiếng thở dài rất khẽ. Hạ Vân vẫn giữ chất giọng mềm mại đậm chất phương Nam, dù đã sống ngoài Bắc nhiều năm vẫn chưa đổi: "Tiểu Kim Kim, đúng là vô dụng mà."

Hạ Túy An lầu bầu: "...Vậy mẹ đi đánh đi."

Hạ Vân nói tỉnh queo: "Mẹ không đi, mẹ còn phải đi kiếm tiền nuôi con. Không đánh lại thì chạy, chạy không nổi thì ôm vết thương méc cô giáo, biết khóc không? Bám lấy ống quần cô mà khóc, đừng có nước mũi nước mắt tèm lem, nước mắt phải đọng trong mắt, chớp một cái rơi một giọt, miệng thì nói 'không sao', vậy cô mới thương con."

Hạ Vân lại nói: "Trường con không có anh lớp lớn nào đánh nhau giỏi à? Tìm đến trước mặt người ta, ngọt ngào gọi một tiếng anh xem, quan hệ tốt rồi nhờ người ta ra mặt đánh trả giúp con, đừng có bày cái bản mặt hầm hầm đó ra, phí cả khuôn mặt đẹp mẹ sinh ra cho."

Hạ Vân tiếp: "Đến chuyện đó mà mẹ cũng phải dạy, đúng là giống cái đầu đất của ba con."

Hạ Túy An: "..."

Cậu luôn cảm thấy mẹ mình không giống các bà mẹ khác, nhưng vì bản thân cũng chưa từng làm con ai khác, thôi thì miễn cưỡng tiếp tục làm con bà vậy... coi như cậu hiền lành.