Về đến nhà, Mục Diên Nghi bật máy sưởi trong phòng tắm, xả đầy nước vào bồn, rồi lẩm bẩm nói cậu đúng là đầu óc heo con, chỉ nhớ mỗi chuyện ăn.
Sốt suốt cả đêm, người đầm đìa mồ hôi, dính dấp khó chịu, Hạ Túy An ngọ nguậy né tránh tay Mục Diên Nghi đang muốn lau người cho cậu, vừa ngáp vừa nói: "Em đã nói rồi mà, chồng nên thuê một cô giúp việc."
"Thuê cô giúp việc để tắm cho em à?"
Hạ Túy An lập tức im bặt, lười biếng như một chú gấu mèo nhỏ ôm lấy người Mục Diên Nghi, nói cảm ơn chồng đã cứu mạng, nếu không cậu chắc đã chết ở nhà rồi.
Mục Diên Nghi hỏi: "Muốn cảm ơn kiểu gì?"
Hạ Túy An trả lời không do dự: "Lấy thân báo đáp đi, chết cũng phải bám lấy chồng làm tiểu quỷ."
Cũng chỉ là miệng lưỡi trêu đùa, trong lòng thì thầm mắng có lẽ lần trước bị cảm lạnh là do ở nhà ba mẹ Mục Diên Nghi, tất cả là tại cái tên keo kiệt nhỏ nhen đáng ghét này.
Dù sao thì, tất cả là lỗi của Mục Diên Nghi.
Lúc cậu trả lời, một giọt nước từ tóc nhỏ đúng lúc rơi xuống hõm xương quai xanh, long lanh như hạt ngọc, trông rất đẹp.
Ánh mắt Mục Diên Nghi tối lại một thoáng, lập tức chặn cái miệng nói năng luyên thuyên của cậu lại.
Cậu vừa mới ốm một trận, Mục Diên Nghi không nỡ làm gì thêm, nhưng hai người bước ra khỏi phòng tắm trong tình trạng ướt sũng.
Sau khi lau khô người, Mục Diên Nghi lại đo nhiệt độ cho Hạ Túy An, thấy nhiệt độ hoàn toàn hạ xuống mới yên tâm. Hạ Túy An đã mệt nhoài sau một đêm sốt cao, vừa chui vào chăn chưa được bao lâu đã ngủ tiếp.
Mục Diên Nghi ngồi bên giường nhìn cậu một lúc, rồi bất chợt đưa tay khẽ vuốt môi Hạ Túy An. Động tác nhẹ nhàng ấy lại khiến người đang ngủ cảm thấy khó chịu, vô thức há miệng cắn lấy ngón tay đang nghịch trên môi mình, còn lơ mơ mài nhẹ hàm răng.
Cảm giác hơi ngứa, nhưng nhiều hơn là sự ấm áp ẩm ướt ở đầu ngón tay. Mục Diên Nghi dừng lại nửa giây ở chiếc răng hơi nhọn của Hạ Túy An, rồi khẽ bật cười, rút tay ra đứng dậy rời đi.
Giấc ngủ này, Hạ Túy An ngủ liền ba tiếng đồng hồ, tỉnh dậy mới chỉ hơn chín giờ. Cậu đi chân trần ra khỏi phòng ngủ, thấy trên bàn ăn đang bốc khói nghi ngút là cháo hải sản nóng hổi, và chiếc bánh kem nhỏ cậu đã thèm từ lâu.
Đúng lúc bụng réo lên, Hạ Túy An hít hít mũi, nghĩ bụng Mục Diên Nghi cuối cùng cũng làm người được một lần.
Vừa nghĩ xong, Mục Diên Nghi từ bếp bước ra, tay cầm đĩa trứng ốp la.
Trứng chiên rất đẹp, tròn trịa, lòng đỏ vàng ươm, bên trên chỉ rắc một chút muối. Dù bình thường không thích trứng, nhưng Hạ Túy An nhìn thôi cũng muốn chảy nước miếng.
Cậu định ăn, nhưng Mục Diên Nghi lại cầm dép đến, bắt cậu mang vào cho bằng được.
Hạ Túy An vốn không thích mang dép, giờ lại càng ghét Mục Diên Nghi.
Bị ép mang dép vào chân, Hạ Túy An lập tức húp cháo, cháo được nấu mềm nhừ, ngọt dịu vị hải sản, vừa ăn xong nửa bát, chiếc bánh kem mơ ước lại chỉ cắn một miếng rồi bỏ sang bên.
No nê xong xuôi, cậu quay đầu nhìn đồng hồ — mười giờ sáng thứ Năm. Lại quay sang nhìn Mục Diên Nghi đang ngồi đối diện thong thả ăn sáng.
Ánh mắt Hạ Túy An vô cùng rõ ràng: mười giờ rồi đó! Sao anh còn chưa đi làm?
Đi làm đi! Kiếm tiền đi!
Mục Diên Nghi đặt dao nĩa xuống: "Chiều mới đi."
Anh nói rất bình thản, trong khi tòa nhà văn phòng của tập đoàn thì đang nổ tung vì đủ loại tin nhắn trong nhóm tám chuyện:
— Mấy giờ rồi? Tổng Mục hôm nay chưa đến hả?
— Trời ơi, chuỗi điểm danh toàn vẹn suốt bốn năm nay đứt rồi??
— Thấy chưa, yêu đương đúng là hại người, đến ông trùm nghiện việc cũng nghỉ làm giữa tuần, người nào lợi hại dữ vậy! Có thể khiến tổng Mục ngoan ngoãn nghe lời!
— Biết gì không, "vợ bé bỏng" trong tiểu thuyết không phải không có lý do mà tồn tại đâu.
— Đêm xuân ngắn ngủi, dậy muộn là phải.
— Từ nay vua chẳng lên triều.
Mà đúng lúc này, "vợ bé bỏng" trong miệng đám nhân viên đang ôm lấy gối bông hình thỏi vàng ngủ say trong chăn.
Tuy đã hạ sốt, nhưng cậu vẫn đang cảm, vui vẻ tận dụng đặc quyền của người bệnh, ngủ dậy thì sai Mục Diên Nghi lấy nước cho, uống xong lại ngủ tiếp, quên cả cuốn "Phụ nữ biết làm nũng là phụ nữ có phúc" mà ngày nào cũng lật xem tám trăm lần.
–
Bị ốm một trận lớn, Hạ Túy An càng lười, Mục Diên Nghi sợ cậu lại sốt vào ban đêm nên bế "sâu lười" từ phòng ngủ phụ sang ngủ cùng phòng mình.
Lúc đầu Hạ Túy An còn cố phản đối: "Em bị cảm đó, sẽ lây cho chồng đó."
Phản đối vô hiệu, cuối cùng vẫn bị ép ngủ chung giường, mỗi tối còn phải uống thuốc đắng nghét.
Giờ mức độ ghét Mục Diên Nghi của cậu chẳng khác gì mức độ ghét đi làm. Cực kỳ ghét.
Cũng có điểm tốt, ví dụ như trước khi ngủ Mục Diên Nghi thường nằm giường làm việc với laptop, Hạ Túy An mất ngủ thì lại chui vào nhìn mail tiếng Anh trên màn hình của boss, chưa đến năm phút mắt đã díp lại.
Một cách thôi miên tiết kiệm và hiệu quả.
–
Tới cuối tuần, cảm cúm kéo dài gần một tuần của Hạ Túy An cuối cùng cũng đỡ, đúng lúc Mục Diên Nghi được nghỉ, cậu nói muốn đi siêu thị.
Không ngờ Mục Diên Nghi lại đồng ý thật.
Hai người lái xe đến siêu thị lớn gần đó, trên đường đi Hạ Túy An buồn ngủ díu mắt, đến nơi mới tỉnh táo hơn một chút.
Nhưng cũng chỉ là một chút, cậu liên tục ngáp, nước mắt si.nh lý chảy ròng ròng, đến mức suýt không thấy đường, người đi đường nhìn cậu đầy thắc mắc, cứ tưởng cậu bị bắt nạt.
Mục Diên Nghi nắm tay cậu, đề phòng cậu vấp ngã. Tay Hạ Túy An nhỏ nhắn, ngón tay trắng trẻo thon dài, ngón áp út trơn nhẵn không đeo gì.
Mục Diên Nghi hỏi: "Nhẫn đâu?"
"Ở đây này." Hạ Túy An ngẩng đầu, để lộ một sợi dây đỏ trên cổ, bên trong thấp thoáng ánh bạc. Cậu lười biếng dựa vào vai Mục Diên Nghi để anh dắt đi, "Ra đường đông người quá, em sợ làm mất."
Cậu chẳng quan tâm mất hay không, chẳng qua là vì chiếc nhẫn đó chẳng có lấy một viên kim cương bé tẹo, đeo lên tay thấy quê hết sức.
Mục Diên Nghi vòng tay qua vai cậu, ngón tay khẽ vuốt dái tai cậu, trong mắt không rõ là đang vui hay giận.
Anh luôn là người khó đoán, Hạ Túy An đã quen rồi, không lên tiếng tức là không giận, không giận tức là vui, vui hay không thì mặc kệ, dù gì bọn họ cũng chỉ là cặp vợ chồng giả đang sống từng ngày.
Chỉ là Hạ Túy An vẫn luôn thắc mắc, tại sao Mục Diên Nghi lại ký cái hợp đồng quái quỷ gì đó với mình, vì theo cậu thấy, bản thân đâu phải thứ gì quan trọng với anh, ba mẹ anh không hối cưới, cũng chẳng có mấy tình tiết như trong tiểu thuyết kiểu bảo vệ bạch nguyệt quang nên tìm người đóng giả làm người yêu để khiến bạch nguyệt quang thất vọng.
Hắn có vẻ thật sự quá rảnh rỗi.
Không hiểu thì hỏi, Hạ Túy An hỏi thẳng không kiêng dè: "Chồng ơi, sao hồi đó lại ký hợp đồng với em vậy?"
Mục Diên Nghi suy nghĩ hai giây, thế mà lại nghiêm túc trả lời: "Anh không phải người nuốt lời. Tiền đã hứa cho em thì phải làm sao để đạt được lợi ích tối đa."
Kết hôn rồi, anh có đủ lý do để ứng phó với ông nội hay thúc giục cưới vợ. Còn cuộc hôn nhân chỉ kéo dài một năm này, ít ra cũng có chút giá trị nhất định.
Nhưng nói trắng ra thì là thấy sắc nên nổi lòng tham.
Hạ Túy An nghe xong, mặt nhăn nhó, lời của Mục Diên Nghi sao nghe cứ như thể cậu không đáng giá với cái số tiền ấy, bị vớt về nhà tận dụng, nói trắng ra là keo kiệt.
Cậu lại hắt hơi một cái, thầm nghĩ chắc do mình chưa đủ cố gắng, nên đến giờ còn chưa moi được đồng vàng nào từ tay tên keo kiệt kia.
Kẻ mạnh không than vãn hoàn cảnh, Hạ Túy An quyết tâm phải cố gắng hơn nữa.
Vào siêu thị, Hạ Túy An đã quăng mớ suy nghĩ không vui ban nãy ra sau đầu, cậu đẩy một chiếc xe, nhắm thẳng đến khu bày bán đồ ăn vặt.
Cậu như một con thú ham ăn vừa được thả ra khỏi chuồng, thấy gì cũng muốn lấy, khoai tây chiên từng gói từng gói thảy vào xe, bánh quy từng bịch từng bịch chất lên. Nói chung là thứ gì đắt tiền thì cậu lấy, rõ ràng là đẩy xe đi nhưng bóng lưng lại nhảy nhót vui vẻ như con nít.
Chỉ có Mục Diên Nghi đi phía sau cậu, lặng lẽ lấy từng món trong xe ra, kiểm tra hạn sử dụng, món nào không tươi hoặc không tốt cho sức khỏe thì bị để lại kệ.
Hạ Túy An không vui, ôm lấy tay Mục Diên Nghi ngăn cản anh.
Mục Diên Nghi nói: "Em ăn không hết đâu."
Hạ Túy An cãi lại: "Em ăn hết!"
Mục Diên Nghi dứt khoát: "Tôi chỉ trả hai trăm."
Hạ Túy An lập tức buông tay: "Em ăn không hết."
...
Hạ Túy An dùng máy tính cầm tay tính từng món một, đúng chẵn hai trăm tệ, toàn bộ là đồ ăn vặt trong định nghĩa "rác rưởi" của Mục Diên Nghi.
Rác rưởi thì sao chứ? Cậu chính là thích ăn rác. Không biết ai mới là rác, đúng là ông bố phiền phức.
Mua xong đi tính tiền, Mục Diên Nghi chẳng mua gì, nhưng lại đứng trước kệ hàng bao cao su gần quầy thanh toán, nhớ ra ở nhà đã hết, lại nghĩ đến lần trước Hạ Túy An từng nói thích vị dâu.
Hạ Túy An vừa quay đầu thì đã thấy Mục Diên Nghi cầm lên loại bao cao su vị dâu duy nhất đang được giảm giá ở kệ.
... Đúng là chịu không nổi. Người này đến cả bao cao su cũng phải chờ giảm giá mới chịu mua, Hạ Túy An bỗng thấy mình không còn sức mà chửi nữa.
Mới tháng Sáu, trên đường về nhà lại gặp mưa, Hạ Túy An vừa về đến liền chui vào ghế sô pha, gối lên gối ôm hình thỏi vàng, ôm theo con gấu bông mà Mục Diên Nghi tặng, miệng ăn những món ăn vặt khó khăn lắm mới giành được từ miệng tên keo kiệt kia.
Cậu vừa ăn vừa xem tivi, trên ti vi đang chiếu bộ phim cổ trang hot gần đây, là Quách Tinh giới thiệu cho cậu, nói nam chính trong phim trông giống cậu lắm.
Nam chính trong phim mặc trang phục trắng tinh, tóc dài bay lượn, ngũ quan tinh xảo. Hạ Túy An nhìn một lúc, kết luận: không hề giống nhau tẹo nào.
Mục Diên Nghi tắm xong bước ra, thấy ti vi đang chiếu bộ phim đó, liền hỏi: "Thích à?"
"Không thích, diễn dở quá." Hạ Túy An vươn tay về phía anh, tiện thể nói: "Bạn em nói em giống nam chính trong phim, giống không?"
Mục Diên Nghi không trả lời, lại để tâm hơn: "Bạn nào?"
Một tuần rồi anh chưa đụng vào Hạ Túy An, giờ thấy cậu cũng đã khỏi cảm, liền đi tới kéo cậu đang nằm mềm oặt trên ghế sô pha vào lòng, cúi đầu hôn lên môi cậu.
Miệng toàn vị khoai tây chiên, khóe môi còn vương vụn bánh, Mục Diên Nghi khẽ cạo đi rồi đẩy phần còn lại vào miệng cậu.
Hạ Túy An liếm môi, nghĩ bụng ông chủ đúng là lo chuyện bao đồng, miệng lại nói: "Bạn học cũ thôi mà."
Vừa nghỉ lễ xong, giờ lại sắp đi làm, Hạ Túy An hơi không cam tâm, nhưng suy nghĩ đó rất nhanh đã tan biến sau một nụ hôn kéo dài đến choáng váng.
Cậu yêu đi làm. Đi làm thật tuyệt.