Mục Diên Nghi về đến nhà thì trời đã khuya. Hạ Túy An đang xem tivi, ánh mắt lười nhác lướt về phía cửa. Vừa nhìn đã thấy chiếc bánh trong tay Mục Diên Nghi, cậu chớp chớp mắt, lập tức làm ra vẻ ngoan ngoãn, nở nụ cười ngọt ngào chạy tới, một tay nhận lấy bánh, một tay ôm cổ anh rồi hôn nhẹ lên yết hầu.
Sách nói đàn ông thích kiểu vừa ngoan vừa lẳng lơ, Hạ Túy An liền tùy cơ ứng biến, khi hôn yết hầu còn nhẹ cắn một cái, miệng nói lời ngọt đến buồn nôn: "Cảm ơn chồng yêu."
Ngay sau đó, cậu thấy yết hầu của anh khẽ động, rồi Mục Diên Nghi cúi đầu hôn lên môi cậu.
Bên ngoài mưa đã rơi, Mục Diên Nghi mang theo chút hơi lạnh của trời mưa trở về. Nụ hôn chỉ là chạm nhẹ rồi rời, anh gỡ tay Hạ Túy An ra, đi thay đồ tắm rửa. Đến khi bước ra khỏi phòng tắm, người mới ban nãy còn bảo nhớ anh giờ đã quấn chăn ngồi ngoài ban công ăn bánh.
Chăn màu đen bị quấn kín người, trông như một người tuyết màu đen đang động đậy.
Anh bước lại gần, hỏi: "Sao lại ra đây ăn?"
Mưa lác đác gõ lên cửa kính. Hạ Túy An nghe thấy thì ngẩng đầu, miệng vẫn còn ngậm cái nĩa: "Xem mưa."
Mục Diên Nghi vừa tắm xong, tóc đã sấy khô thả xuống, trên người là bộ đồ ngủ đơn giản, trông mềm mại hơn vẻ lạnh lùng thường ngày. Anh dứt khoát ngồi xuống, ôm cậu vào lòng: "Đẹp không?"
Hạ Túy An thấy câu hỏi đó có phần kỳ lạ. Mưa thì có gì mà đẹp hay không đẹp? Chẳng qua là không chơi game được, tivi cũng chán, rảnh rỗi chẳng biết làm gì.
Cậu không thích bị ôm thế này, nhưng cũng không nói ra, chỉ nhẹ gật đầu: "Đẹp."
Hai người cùng ngồi trước cửa kính, nhìn từng giọt mưa trượt dài xuống mặt kính. Hạ Túy An ăn được mấy miếng bánh thì bắt đầu thấy buồn ngủ. Cậu nghĩ, mưa ở phương Nam hình như ấm hơn phương Bắc một chút.