Chồng Tôi Siêu Giàu!!

Chương 26



Chuyến công tác lần này của Mục Diên Nghi là để bàn việc thâu tóm một dự án. Đây là dự án do anh đích thân theo sát. Nếu lần này đàm phán thành công, lần tới quay lại nơi này đã là để kiểm tra tiến độ dự án sinh lời cho tập đoàn.

Tối hôm đó, phía đối tác chủ trì bữa tiệc mời cơm, nói rằng họ vất vả cả ngày trời, phải mời họ một bữa ra trò.

Lúc ấy, Hạ Túy An còn đang chạy quanh phòng đuổi muỗi. Mục Diên Nghi đứng ở cửa, hỏi cậu đang làm gì.

Hạ Túy An đáp: "Tìm muỗi."

Mới đầu tháng sáu mà đã có muỗi, chỉ ăn mấy trái dâu thôi mà bị chích ba nốt, đâu phải muỗi, là ma cà rồng thì đúng hơn!

Cậu tức đến phát điên, vậy mà vẫn phải mang theo mấy cái nốt muỗi đốt ngứa điếc đầu óc cùng Mục Diên Nghi đi xã giao.

Những dịp như thế này đúng là khiến cậu phát bực, biết vậy đã không đòi đi theo. May mà tiệc tối món ăn khá ổn, bên đối tác nghe nói cậu là người miền Bắc nên đã dặn đầu bếp chuẩn bị riêng vài món đặc trưng miền Bắc.

Hạ Túy An chỉ lo ăn, chẳng bận tâm tới mấy chuyện xã giao rườm rà. Cậu đưa tay lấy một con cua, bẻ một cái càng cho vào miệng gặm.

Cậu vốn đã nói nhỏ, lúc ăn lại càng lí nhí. Hạ Túy An chợt cảm giác có gì đó không đúng, vừa ngẩng đầu lên thì thấy người phụ trách bên kia đã ngưng nói chuyện, ánh mắt đang dừng lại trên người mình.

Hạ Túy An: "...?"

Người kia ra hiệu cho nhân viên đứng cạnh: "Còn không mau bóc cua cho cậu đây, gấp đến độ tự gặm luôn rồi kìa."

Người từng lăn lộn trên thương trường có ai không giỏi nhìn sắc mặt. Bình thường, kiểu người như Hạ Túy An mà được ngồi vào bàn này, ông ta đã mỉa mai từ đầu. Nhưng đây lại là người mà Tổng giám đốc Mục tự mình dẫn theo, ông ta phải giữ thể diện đôi phần, cư xử thêm phần khách khí.

Hạ Túy An thật sự không biết ăn cua còn cần người bóc. Cậu chỉ từng thấy mấy cảnh như thế trong tiểu thuyết, còn thường xuyên cười nhạo mấy người đó: có tiền đến độ tay cũng không cần dùng nữa, nửa tiếng không ăn nổi miếng đồ nóng.

Người bóc cua nghe gọi liền bước đến, có người đùa: "Cậu đây quê quán ở đâu thế? Ở chỗ chúng tôi không quen ăn cua kiểu đó đâu nha."

Nghe như đùa giỡn, nhưng chẳng có mấy phần tôn trọng. Trong mắt anh ta, cậu chỉ là một đứa nhóc mặt mũi xinh xắn được Mục tổng bao nuôi, cùng lắm là đồ chơi mới.

Hơn nữa anh ta cũng nghĩ bụng, đi theo Mục Diên Nghi coi như xui xẻo. Ai chẳng biết cổ đông lớn nhất của tập đoàn Lĩnh Dược là kẻ coi trọng lợi ích trên hết, dùng "giá trị" để định lượng tất cả, còn bản thân thì keo kiệt như sắt đá.

Giờ đến phép tắc trên bàn ăn còn không dạy, chắc chắn chẳng đặt người này vào mắt. Cũng tội cho cậu nhóc, mắt mù mới chọn nhầm người tính toán như Mục Diên Nghi.

Nghĩ đến đây, anh ta lại liếc nhìn gương mặt Hạ Túy An, nghĩ thầm: Mục tổng chắc chẳng nỡ tiêu tiền cho cậu đâu, mình mà ra tay hào phóng chút, chưa biết chừng cậu ta lại tự nguyện ngả vào lòng.

Vừa mơ mộng xong thì suy nghĩ liền bị đánh tan. Chỉ nghe Mục Diên Nghi chậm rãi nói:

"Cách ăn uống nào cũng chỉ là hình thức, đồ ăn cuối cùng cũng chỉ là để no bụng."

Nói xong, anh vẫy tay cho người bóc cua lui xuống, rồi lấy con cua đã bị Hạ Túy An gặm nham nhở sang đĩa mình, bóc từng miếng một.

Người vừa mở miệng đùa không còn gì để nói, mặt cứng đờ, chỉ có thể cười gượng gật đầu phụ họa: "Đúng đúng, Tổng giám đốc Mục thật là thông tuệ!" Lời nịnh nọt muốn chói cả tai.

Mục Diên Nghi không nói gì thêm, chỉ chuyên tâm bóc cua. Động tác nhanh nhẹn, vài cái đã gỡ sạch phần thịt, gắp qua đĩa Hạ Túy An.

Không ngờ ông chủ mình còn có tài này, mắt Hạ Túy An sáng lên như chó con chờ được đút ăn. Cậu không thấy được lúc Mục Diên Nghi nhìn cậu, khóe môi cong lên, thoáng một ý cười nhẹ như khói.

Ăn xong, họ chưa về ngay. Người phụ trách còn sắp xếp một vòng giải trí – đánh bài. Mấy ông chủ ngồi quanh bàn mạt chược, còn ghế của chủ nhà được nhường cho Mục Diên Nghi.

Mục Diên Nghi thấy cậu con nít cứ nhìn chằm chằm, liền nghiêng đầu hỏi: "Biết chơi không?"

Hạ Túy An xoa tay, cố tỏ ra khiêm tốn: "Chỉ biết chút chút."

Thế là cái "chút chút" ấy ngồi thẳng vào vị trí vốn nên dành cho Mục Diên Nghi. Cậu đâu chỉ biết một chút, mới đầu còn cố chơi vài ván nhỏ, đến khi Mục Diên Nghi nói nhỏ giá trị của mỗi ván cược—

Cậu lập tức hóa thân trình diễn một màn "chấn động đồng tử".

Từ đó về sau không dám ù thêm lần nào, dù người chơi phía trước cố tình đánh bài gợi ý, cậu cũng chẳng buồn nhìn. Có người ngồi đối diện bật cười nói: "Quả nhiên là không rành, cậu đây mà làm mất hết tiền cược của Mục tổng thì anh ấy đau lòng chết mất."

Hạ Túy An mím môi cười cười, trông ngoan ngoãn lại có phần rụt rè. Chỉ có Mục Diên Nghi mới nhìn ra, thấy bộ bài trong tay cậu, khóe miệng cũng khẽ nhếch lên theo.

Dù sao cũng là bữa tiệc xã giao bàn chuyện làm ăn, chẳng mấy ai để ý cậu chơi bài thế nào. Nào ngờ mới đấy thôi còn lóng ngóng chưa quen, vậy mà chẳng kèn chẳng trống, Hạ Túy An đã ù một ván lớn, thắng sạch ba nhà còn lại.

Hạ Túy An liếm môi, vẫn đứng bên cạnh Mục Diên Nghi với dáng vẻ ngoan ngoãn: "Không rành lắm, chắc do hên thôi ạ."

Tan cuộc, Hạ Túy An theo Mục Diên Nghi về khách sạn. Cậu cứ nhớ mãi ván bài lúc nãy, nhẩm tính trong đầu xem đã kiếm được cho anh bao nhiêu tiền, đôi mắt long lanh, giọng đầy ẩn ý: "Em kiếm được nhiều tiền cho chồng quá trời luôn á."

Mục Diên Nghi liếc cậu, vừa vặn nghe thấy câu tiếp theo cậu thốt ra đầy hào hứng: "Chồng phải thưởng cho em nha~"

Tâm tư cậu rõ mồn một, Mục Diên Nghi bật cười: "Em thắng được, đương nhiên là của em."

Không ngờ người keo kiệt như Mục tổng lại có thể nói ra câu này, Hạ Túy An sửng sốt: "Thật á?"

Chưa kịp nghe anh trả lời, cậu đã nhào tới ôm lấy cổ anh, hôn mạnh lên yết hầu một cái: "Thích chồng nhất luôn!"

Đôi mắt đen láy xinh đẹp cứ nhìn thẳng vào anh, Mục Diên Nghi ôm lấy cậu, nghĩ bụng: Đứa nhỏ này đã phải chịu không ít cực khổ, còn gặp chuyện chẳng may, vậy mà chưa từng than vãn lấy một câu, giờ lại có thể vui vẻ như vậy, thật sự khiến người ta mềm lòng.

Hạ Túy An ôm chặt anh, trong đầu lại đang đắc ý nghĩ rằng kỹ năng của mình cuối cùng cũng có ích, ép được "con rùa sắt keo kiệt" phải móc tiền!

Cậu thật là siêu cấp vô địch đáng nể!

Về đến phòng khách sạn, Hạ Túy An vừa ngồi lên giường đã bấm tay đếm xem hôm nay kiếm được bao nhiêu. Hai chân đung đưa, tâm trạng tốt thấy rõ.

Mục Diên Nghi hỏi: "Sao vui vậy?"

Hạ Túy An miệng nhanh hơn não: "Hôm nay kiếm được nhiều tiền quá."

Mục Diên Nghi hỏi tiếp: "Thích lắm à?"

Chẳng ai không thích tiền, Hạ Túy An thấy ông chủ mình chuyên nói lời thừa, nhưng hôm nay tâm trạng tốt, nên cũng chịu khó "diễn".

Trong bồn tắm, đầu óc mơ hồ, nhưng cậu vẫn không quên tiếp tục câu chuyện lúc nãy: "Thích tiền, càng thích chồng, thích nhất là chồng tiêu tiền cho em!"

Câu đầu và câu cuối là lời thật lòng, còn đoạn giữa... trong mắt Hạ Túy An chẳng khác nào miếng dưa muối trong hamburger – khó ăn, nhưng không thể thiếu.

Cậu không nhớ Mục Diên Nghi đã đáp lại thế nào. Chỉ nhớ lúc nhắm mắt đã là nửa đêm, trong phòng lại chui vào một con muỗi, vo ve đến phát điên. Cậu trằn trọc không ngủ được, bỗng lẩm bẩm nói hôm nay cua ngon quá, rồi hỏi Mục Diên Nghi có thể dạy cậu cách bóc cua không.

Mục Diên Nghi vẫn chưa ngủ, hỏi: "Sao lại muốn học?"

Hạ Túy An ngẩng đầu khỏi ngực anh, mở mắt nói dối tỉnh bơ: "Để không làm chồng mất mặt nữa."

Đúng là nói xạo, cậu nào muốn học thật. Chỉ là nghĩ gì nói nấy, mấy hôm nữa chắc cũng quên béng mình từng nói gì rồi.

Nhưng Mục Diên Nghi lại ngẩn người, trong bóng tối nhìn đứa nhỏ rúc vào lòng mình, đột nhiên đưa tay che mắt cậu: "Muốn học thì dạy, còn bây giờ đi ngủ."

Hạ Túy An lẩm bẩm vài câu rồi ngáp một cái: "Chồng ngủ ngon~"

Cậu vừa buồn ngủ là chẳng cưỡng lại được, chưa đến hai phút đã thở đều đều.

Rất lâu sau trong phòng mới vang lên một giọng nói khác, rất khẽ: "Ngủ ngon, Kim Kim."

Ngày thứ ba ở đảo, có vẻ Mục Diên Nghi đã đàm phán xong thương vụ thâu tóm. Hạ Túy An là người anh dẫn theo, đương nhiên không phải tham dự xã giao, chỉ nằm lì trong khách sạn, tiếp tục ăn dâu tây trắng đắt muốn xỉu.

Vết thương trên cổ tay đã gần như lành hẳn, cậu có thể chơi game trở lại, coi khách sạn như nhà, suốt ngày chỉ quanh quẩn trong phòng.

Mục Diên Nghi thấy không ổn, ngày cuối cùng trước khi rời đi bèn dẫn cậu ra bãi biển nghỉ dưỡng nổi tiếng trước khách sạn.

Cát vàng óng ánh lún dưới chân, Hạ Túy An đến từ miền Bắc, mấy khi thấy biển, ban đầu cái gì cũng mới lạ, chơi vui vẻ một lúc, rồi bị nắng gắt hun đến mức phải chui về dưới ô.

Cậu nhìn sóng biển cuộn bọt trắng dập dìu lùi về đại dương, quay sang hỏi: "Sau này tất cả mấy chỗ này đều là của chồng á?"

Mục Diên Nghi vừa mới ký hợp đồng thu mua, đáp: "Giờ là của tôi rồi."

Hạ Túy An – cây cải trắng bé nhỏ vàng úa – một lần nữa cảm nhận rõ sự giàu có xa xỉ của ông chủ mình, chết lặng cả buổi.

Ông chủ giàu thế, sao lại không chịu tiêu chút nào cho cậu chứ?

Mục Diên Nghi tạm rời đi nghe điện thoại, Hạ Túy An nằm trên cát, suýt nữa ngủ quên. Trong cơn mơ màng, cậu lờ mờ nghe thấy ai đó đang nói chuyện, ồn đến mức khiến cậu phải mở mắt ra...

Là một đoàn phim đến đây quay ngoại cảnh, họ đã bao trọn cả bãi biển, giờ đang tiến hành dọn người, để dành không gian riêng cho diễn viên ghi hình.

Từ xa, Hạ Túy An đã nghe thấy có người gào lên giận dữ: "Còn chưa tìm được người?! Cái này cũng không được, cái kia cũng không được! Bao nhiêu hồ sơ nộp vào, lại không chọn được ai à?!"

Cậu chẳng muốn nhúc nhích, định bụng chờ Mục Diên Nghi quay lại rồi cùng về khách sạn. Nhưng vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một người vô cùng nổi bật trong đoàn phim gần đó.

Người đó đứng dưới cây dù che nắng do trợ lý cầm, khoác khăn tắm, đeo kính râm. Vết thương trên trán bị rạch mấy hôm trước giờ đã lành, chẳng còn thấy sẹo.

Là Uyển An.