Giờ thì đến lượt Giả Minh Huyền chẳng dám nói mạnh miệng rằng vợ của Mục Diên Nghi trông giống em trai anh ấy nữa. Ông ta lập tức xua tay lia lịa: "Không, không, nhìn kỹ lại thì đúng là chẳng giống chút nào! Chỉ là cậu Hạ đúng là kiểu người sinh ra để đứng trước ống kính, tôi đã nói rồi mà! Viên minh châu thì không thể bị bụi phủ, hóa ra là được Mục tổng cất trong lòng bàn tay rồi! Ha ha... ha ha ha!"
Hạ Túy An chẳng buồn nghe ông chú bụng bự nói mấy lời khách sáo vô nghĩa, khẽ kéo tay Mục Diên Nghi, mở to đôi mắt ngước lên: "Em đói rồi."
Mục Diên Nghi cúi đầu nhìn cậu, dịu giọng hỏi: "Tối muốn ăn gì?"
"Cua, lần trước ăn cua ngon lắm. Em còn muốn ăn dâu trắng nữa."
"Cua thì lạnh bụng, lần này chỉ được ăn hai con thôi."
"Vậy em muốn con to bằng mặt em cơ." Cậu vung tay vẽ một vòng tròn trước mặt.
"Thế thì chỉ được ăn nửa con."
Nghe thấy vậy, người nào đó phụng phịu, bĩu môi: "Không ăn nữa, vừa nãy ăn gió biển no rồi."
Hai người cứ thế trò chuyện với nhau, chẳng để ý đến ai, không có hành động gì thân mật rõ ràng, nhưng từng câu từng chữ lại chất chứa thứ cảm giác gần gũi đến mức không thể gọi tên, khiến những người từng nghe danh Mục Diên Nghi chỉ biết đứng đó ngẩn người.
Đây thật sự là Mục tổng trong truyền thuyết — người làm mưa làm gió trong ngành bất động sản, nổi tiếng lạnh lùng vô tình, hiếm khi cho ai sắc mặt tốt sao?
Mọi người bắt đầu thầm xì xào trong đầu, ai nấy mang biểu cảm khác nhau. Chỉ có một người đứng bên lặng thinh, gương mặt dần tối lại — đó là Uyển An. Cậu ta giấu bàn tay bị móng tay cào đến đỏ bầm ra sau lưng, trong mắt ngập tràn không cam lòng và đố kỵ.
Giả Minh Huyền thì đúng là vẫn chưa hết sốc, đến khi thấy hai người chuẩn bị rời đi mới vội vàng gọi với theo: "Cậu Hạ không cân nhắc thêm chút sao? Nếu cậu chịu đồng ý, tôi có thể giới thiệu công ty giải trí tốt nhất cho cậu. Với điều kiện của cậu Hạ, biết đâu có thể nổi như cồn trong giới giải trí ấy chứ!"
Nói đến đây ông ta lại như sực nhớ ra, tự đập trán mình: "Coi tôi kìa, quên mất là có Mục tổng đứng sau rồi, cần gì công ty nào nữa! Chỉ cần Mục tổng động một ngón tay thôi, cậu Hạ đã có tất cả các mối quan hệ và tài nguyên tốt nhất rồi!"
Giả Minh Huyền hoàn toàn không để ý đến gương mặt sa sầm của Uyển An bên cạnh. Tìm được một người phù hợp như vậy thật sự không dễ, đã khai máy rồi, ông ta bất luận thế nào cũng phải cố mà giữ lại.
Nhưng Hạ Túy An chẳng có hứng thú gì, chỉ lắc đầu từ chối, không buồn nói thêm câu nào, một lòng chỉ muốn về khách sạn ăn cơm rồi đi ngủ.
Không thuyết phục được, Giả Minh Huyền đành trơ mắt nhìn người hợp vai nhất quay lưng bỏ đi. Mà lúc ấy, Uyển An lại bất ngờ gọi Mục Diên Nghi lại.
Cậu ta đứng dưới tán ô, ánh nắng bị bóng râm che khuất, đường nét gương mặt trở nên dịu dàng. Uyển An mỉm cười nhẹ nhàng với Mục Diên Nghi: "Anh à, bao giờ anh mới về nhà ăn cơm? Dạo này ông nội không khỏe lắm, cứ nhắc anh suốt, còn hay kể chuyện hồi nhỏ của chúng ta nữa."
Mục Diên Nghi đáp: "Cảm ơn em đã chăm sóc ông nội. Lát nữa anh sẽ gọi điện cho ông."
Giọng anh khi nói chuyện với Uyển An bình thản, không gợn sóng. Từ nhỏ cậu ta đã được ông nội đưa về nuôi trong nhà, nếu không có ông nội thì giữa anh và Uyển An vốn chẳng có quan hệ gì.
Huống hồ, không lâu trước đây, còn xảy ra chuyện như vậy.
Trên đường về khách sạn, trời đổ mưa. Cái ô ban nãy dùng để che nắng giờ đã trở thành ô che mưa. Mưa không lớn, Hạ Túy An cũng chẳng để ý, nửa người cậu đứng hẳn ra ngoài ô.
Một cánh tay kéo cậu trở lại, chiếc ô nghiêng hẳn về phía cậu. Mục Diên Nghi nhìn cậu, hỏi: "Em đang nghĩ gì thế? Thất thần à?"
Hạ Túy An đáp: "Sao ai cũng nói em giống em trai anh, giống chỗ nào?"
Mục Diên Nghi: "Là vấn đề của bọn họ."
Nhưng Hạ Túy An không đồng tình: "Có khi nào em thật sự là em trai thất lạc nhiều năm của Uyển An không?"
Càng nói càng xa rời thực tế, Mục Diên Nghi liền nắm tay cậu lại: "Trong đầu em đang nghĩ cái gì thế hả?"
"Nếu em là em trai của cậu ta thì có thể đã gặp được chồng từ sớm rồi." Hạ Túy An nghĩ đến mà thấy hạnh phúc vô cùng.
Nếu cậu là em trai của Uyển An, vậy thì đã có thể sớm ôm chặt đùi Mục Diên Nghi, khỏi cần lo chuyện đói khổ, tiêu tiền không cần nhìn giá, còn có một người anh trai giàu có, một ông nội bảo bọc, bố mẹ dịu dàng, đúng là nơi người ta có đốt đèn tìm cũng chẳng đầu thai được.
Mục Diên Nghi im lặng vài giây, rồi hỏi: "Ở đây có một loại cá biển ngon lắm, về rồi tôi bảo đầu bếp làm cho em ăn thử."
Đây rõ ràng là đang bảo cậu ngậm miệng lại. Hạ Túy An rất tự giác, làm nhân viên chuyên nghiệp, ông chủ nói một thì cậu không bao giờ nói hai, còn làm bộ động tác kéo khóa miệng, gật đầu lia lịa.
_
Cơn mưa này không lớn, nhưng lại kéo dài, khiến kế hoạch về lại thành phố của Mục Diên Nghi bị trì hoãn. Tuy nhiên lý do không hẳn là vì mưa không dứt.
Mọi chuyện bắt đầu từ tối hôm họ trở về, đạo diễn Giả vẫn chưa chịu bỏ cuộc, không biết bằng cách nào lại moi được số điện thoại của Hạ Túy An, còn hẹn cậu hôm sau ra quán cà phê để bàn chuyện.
Hạ Túy An thì chẳng muốn bàn gì hết, cậu không hề có hứng thú làm minh tinh hay diễn viên. Cậu là một con sâu lười chính hiệu, toàn bộ tâm trí đều dồn vào việc làm sao để Mục Diên Nghi yêu mình.
Dù hiện tại xem ra, hiệu quả chẳng khả quan lắm.
Trong điện thoại, đạo diễn Giả vẫn đang cố thuyết phục, khuyên nhủ rất chân thành: "Cậu thật sự không cân nhắc lại sao? Nói thật với cậu, kể từ khi xác định kịch bản đến nay, vai diễn này tôi đã nhận được không dưới mấy trăm hồ sơ, nhưng không ai hợp bằng cậu. Tôi biết cậu không để tâm đến chút thù lao cỏn con ấy..."
Hạ Túy An đang nằm tựa đầu giường ăn dâu, nghe đến chữ "thù lao" thì lập tức ngồi thẳng dậy, nuốt vội dâu trong miệng rồi hỏi: "Bao nhiêu tiền?"
Giả Minh Huyền nói ra một con số.
Hạ Túy An ngừng cả ăn dâu, tròn mắt, tưởng mình nghe nhầm: "Bao nhiêu cơ?"
Giả Minh Huyền lại nói lại lần nữa: "Tôi biết số tiền này chắc chắn không đáng gì với cậu Hạ, còn chẳng bằng tiền tiêu vặt Mục tổng cho cậu. Nhưng kinh phí đoàn phim chúng tôi có hạn mà, cậu Hạ cứ coi như ra sân chơi một chuyến thôi."
Không đáng cái gì, Hạ Túy An thấy đáng chết đi được! Cậu chỉ muốn hét vào mặt Giả Minh Huyền: ông hoàn toàn không hiểu gì về cái tên rùa sắt keo kiệt đó đâu!
Cậu lập tức ngồi hẳn dậy, hỏi lại: "Chỉ xuất hiện hai cảnh, chưa đến hai phút, mà đã có chừng đó tiền?"
"Ba mươi giây." Giả Minh Huyền sửa lại.
Hạ Túy An thật sự không thể tin nổi. Sau khi gác máy, cậu liền bật ứng dụng máy tính lên, gõ gõ mấy con số, kết quả khiến cậu há hốc mồm — thời gian của cậu hóa ra lại đáng giá đến thế.
Tối hôm đó, Mục Diên Nghi phát hiện Hạ Túy An hôm nay đặc biệt nhiệt tình, gần như quấn lấy anh không rời, nỗ lực lấy lòng hết mức.
Không còn là cái dáng vẻ nhõng nhẽo hờn dỗi thường ngày, mà là kiểu quá mức chủ động khiến người ta phải đề phòng. Mục Diên Nghi liền giữ lấy cậu, khẽ hôn vành tai: "Cục cưng muốn nói gì nào?"
Hạ Túy An "dạ" một tiếng, ôm chặt lấy anh: "Em muốn đi đóng phim."
"Phim 'Mùa hè' à?"
Hè ai? Người bị hè (chịch) chỉ có mỗi em thôi! Bị húc một cú mạnh, đầu óc Hạ Túy An loạn thành nồi cháo, mất một lúc mới nhớ ra đó là tên phim, liền gật đại: "Vâng... 'Mùa hè'..."
Mục Diên Nghi áp sát, hơi thở nóng rực cùng giọng nói trầm thấp vang lên bên tai: "Không phải em từng nói là không muốn đi sao?"
"Ông ấy trả tiền mà." Cổ chân cậu bị bàn tay ông chủ nắm lấy, cậu liền chơi khăm một câu: "Cái này tính là làm thêm đúng không? Làm thêm phải xin phép sếp chứ."
Nhưng câu đùa ấy chẳng làm Mục Diên Nghi bật cười, ngược lại, vẻ dịu dàng hiếm có hôm nay trên gương mặt anh dần biến mất, chỉ còn lại một sự bình thản sâu lắng khó lường.
Tối hôm đó, Mục Diên Nghi không nói thêm gì, nhưng lại làm cậu đến mức mệt bở hơi tai. Sáng hôm sau tỉnh dậy thì chẳng thấy người đâu, bên cạnh đã nguội lạnh từ lâu.
Hôm qua ông chủ không nói có được đi hay không, Hạ Túy An liền mặc định là đồng ý, đến chiều liền ra quán cà phê ký hợp đồng với Giả Minh Huyền.
Lúc cậu ký hợp đồng trời vẫn còn mưa. Đoàn phim vì thời tiết xấu nên tạm nghỉ quay. Giả Minh Huyền đưa kịch bản cho cậu, còn nói thêm: "Nếu rảnh rỗi thì lật xem thử, trong đó không có thoại nào của cậu cả, chỉ cần đứng nghe theo chỉ đạo, quay đúng hai cảnh là xong."
Kiếm tiền mà dễ như thế, Hạ Túy An cầm kịch bản về khách sạn. Bình thường rảnh rỗi cậu cũng hay đọc tiểu thuyết, với cậu thì kịch bản với tiểu thuyết chẳng khác nhau là mấy — đều là để giết thời gian thôi.
Còn mấy ngày nữa mới khai máy, mấy hôm nay Mục Diên Nghi gần như cả ngày đều họp trực tuyến, anh đeo tai nghe, nói những câu Hạ Túy An nghe chẳng hiểu gì.
Mà thủ phạm khiến anh trì hoãn chuyến về nằm lười trên giường, đung đưa chân xem kịch bản, xem cả một buổi chiều không rời mắt.
Hôm nay Hạ Túy An xem xong tập cuối cùng trong kịch bản, gọi một tiếng Mục Diên Nghi, nhưng người đang họp đeo tai nghe không nghe thấy.
Anh mấy ngày nay đều như vậy, ban ngày làm việc, ban đêm ngủ thẳng cẳng, đến chuyện gần gũi cũng thưa dần. Hạ Túy An suy nghĩ một hồi, mới chậm rãi nhận ra hình như mình với ông chủ đang rơi vào chiến tranh lạnh.
Chiến tranh lạnh là chuyện của người yêu hoặc bạn bè, Hạ Túy An cảm thấy mình với Mục Diên Nghi chẳng dính gì đến hai mối quan hệ đó cả.
Cậu chân trần bước xuống giường, kéo một cái ghế ngồi xuống cạnh Mục Diên Nghi. Mục Diên Nghi chú ý đến cậu, ánh mắt như hỏi: "Muốn làm gì?"
Mục Diên Nghi đang làm việc trong khách sạn nên không mặc vest như mọi khi, anh vừa tắm xong, khoác áo choàng tắm, cánh tay di chuyển chuột lộ rõ đường gân săn chắc, ngón tay thon dài, tóc rối rũ xuống lông mày sắc nét, nhìn có phần tùy ý, trẻ trung hơn thường ngày vài phần.
Hạ Túy An nhìn anh một lúc, chớp mắt, không nói gì, đột nhiên nở nụ cười. Một nụ cười tươi rói, răng trắng đều, đôi mắt cong lên như trăng non.
Mục Diên Nghi chỉ liếc một cái rồi lập tức dời mắt, tiếp tục tập trung vào cuộc họp.
Nụ cười của Hạ Túy An lập tức tắt ngúm, trong lòng tặc lưỡi một tiếng, ngồi bên cạnh Mục Diên Nghi xem anh họp, rồi đúng lúc anh đang nói chuyện thì nghiêng người tới, khẽ cắn nhẹ vào yết hầu anh, sau đó trượt dần xuống, quỳ giữa hai chân Mục Diên Nghi cúi đầu xuống.
Giọng nói vốn bình tĩnh của Mục Diên Nghi lập tức ngắt quãng, yết hầu chuyển động rõ rệt, ánh mắt anh nhìn xuống, nhìn về phía kẻ đang nghịch ngợm.
Thủ phạm ngẩng đầu, ánh mắt giao nhau với anh, mấy giây sau liếm môi rồi khẽ cười không thành tiếng với anh.