Gần đây Mục Diên Nghi khá bận rộn.
Anh đang họp trực tuyến qua video. Gần đây tập đoàn đã thu mua không ít công ty và bất động sản lớn nhỏ, thị trường phía Nam gần như không còn dư địa phát triển, anh chuẩn bị mở rộng lên phía Bắc.
Đến lúc này anh mới có thời gian liếc qua điện thoại. Những tin nhắn chưa kịp xem hồi chiều vẫn yên lặng nằm trong khung trò chuyện — là một bức ảnh.
Trong ảnh, đôi chân thẳng tắp trắng trẻo, có thể thấy rõ cậu nhóc đang ngồi trước bàn máy tính, chân vắt lên mặt bàn, vài ngón chân hồng hào ánh lên vẻ mềm mại.
Duy chỉ có vết trầy mà cậu nói bị va vào đầu gối là không thấy đâu.
Nhân lúc đối phương đang phát biểu, Mục Diên Nghi tranh thủ nhắn lại cho Hạ Túy An, nhưng không ngờ tin nhắn như rơi vào hư không, đến tận khi cuộc họp gần kết thúc mà vẫn chưa thấy cậu trả lời.
Đối tác trong video thấy Mục Diên Nghi hay liếc điện thoại, liền hỏi: "Hôm nay hình như làm phiền Tổng Mục rồi, có chuyện gấp à? Hay là để ngài xử lý trước, phần nội dung còn lại để trợ lý Tiểu Đường truyền đạt giúp?"
Trợ lý Tiểu Đường đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần cho màn khéo léo từ chối, sau đó sẽ là tiết mục "ra oai" với đối tác để giành thêm lợi ích cho tập đoàn. Không ngờ sếp trong video lại gật đầu ngay:
"Đúng là có việc gấp. Hôm nay đến đây thôi, phần còn lại để trợ lý Đường chủ trì."
Tiểu Đường lần đầu tiên thấy sếp mình ngang nhiên "bỏ họp", hai mắt tròn xoe, suýt nữa thì chỉ vào đầu mình hỏi: Hả? Là... là tôi á?
Mục Diên Nghi chẳng cho cậu ta cơ hội từ chối, chỉ trong nháy mắt đã thoát khỏi phòng họp video, tiện tay vắt áo vest lên cánh tay, rảo bước ra khỏi văn phòng.
Vài hôm trước anh bị cảm, sợ lây cho người đang ngủ cùng giường, giờ nghĩ lại mới phát hiện đã gần một tuần không về nhà.
Mục Diên Nghi nhớ lại những ngày đầu mới đón Hạ Túy An về, cậu nhóc cuộn tròn trên ghế sofa, khẽ gọi tên anh, cổ tay còn đeo chiếc đồng hồ anh tặng.
Trên đường về, anh đi ngang tiệm bánh ngọt mà Hạ Túy An thích, tiện vào mua một chiếc bánh vị dâu tây. Lúc ra quầy thanh toán còn bị nhân viên hỏi có phải mua cho con nhỏ ở nhà không.
Mục Diên Nghi trả tiền, mỉm cười đáp: "Là người yêu tôi, cậu ấy thích bánh ở tiệm các cô."
Từ công ty về nhà chỉ mất hai mươi phút, hôm nay bước chân anh nhanh hơn mọi khi, rút ngắn được năm phút. Nhưng vào nhà lại không thấy người hay ngồi sofa chờ anh như mọi ngày.
Trong phòng đã bật điều hòa, luồng khí mát ùa đến, Mục Diên Nghi nhặt chiếc điều khiển bị vứt ở góc sofa, chỉnh nhiệt độ tăng lên hai độ. Sau đó cởi áo vest, đi vào phòng ngủ phụ — nơi có người vừa nửa tiếng trước còn nhắn tin nói nhớ anh.
Hạ Túy An vừa chết trong game, lần này nghe thấy tiếng động, cậu lập tức bảo với Quách Tinh là nghỉ chơi.
Rồi xoay người chạy đến trước mặt Mục Diên Nghi, muốn ôm lấy anh, lại sực nhớ ra ông chủ đang cảm, không thể ôm.
Cậu nhận lấy chiếc bánh nhỏ, cười tít mắt với anh: "Chồng về rồi à, nhớ anh lắm."
Mục Diên Nghi nhìn cậu rõ như lòng bàn tay, đứng ở cửa khẽ buông một câu: "Chơi game mà cũng nhớ tôi được à?"
"Là vì nhớ anh nên mới chơi game," Hạ Túy An nghiêm túc sửa lời anh, "Đây là quà chồng tặng em, mỗi lần chơi game là em lại nhớ đến chồng."
Đúng là giỏi tìm lý do cho mình, Mục Diên Nghi vòng tay kéo cậu vào lòng, cúi xuống hôn nhẹ lên môi: "Tôi khỏi cảm rồi, không lây cho em đâu."
Hạ Túy An liếm môi, lắc đầu, đầy ẩn ý: "Không cho hôn, trên người chồng có mùi người khác."
"Mùi của ai?" Mục Diên Nghi cúi đầu ngửi ống tay áo, hôm nay cả ngày anh ở trong văn phòng, không gặp ai khác cả.
Hạ Túy An bịt mũi: "Chiều nay Uyển An đến tìm anh."
Nghe vậy Mục Diên Nghi mới sực nhớ ra, ngực khẽ rung động, giọng trầm trầm hỏi: "Sao em biết?"
Hạ Túy An "à" một tiếng: "Em ngửi ra đấy, trên người chồng có mùi của Uyển An."
Khóe miệng Mục Diên Nghi hơi nhướng lên: "Chó đánh hơi kim loại à?"
"Em tuổi Mùi," Hạ Túy An lập tức phản bác.
Mục Diên Nghi mới là tuổi Tuất, đồ đàn ông chó má.
Chiếc bánh nhỏ trở thành bữa tối của Hạ Túy An. Trên ban công phòng khách được trải sẵn đệm mềm, cậu ngồi lên đó, rúc trong vòng tay Mục Diên Nghi, vừa ăn bánh vừa nghe anh giải thích:
"Ông nội gọi tôi về ăn cơm mấy lần rồi, gần đây bận quá nên tôi đều từ chối. Uyển An sống cùng ông, hôm nay đến khuyên tôi về gặp ông."
Chiều nay Uyển An đúng là đến công ty lấy cớ sức khỏe ông nội không tốt, nhưng lúc này Mục Diên Nghi ôm người trong lòng lại thấy có chút cảm xúc mơ hồ trỗi dậy.
"Kim Kim đang ghen à?"
Bánh vị dâu, Hạ Túy An xúc một muỗng bỏ vào miệng, cảm thấy hôm nay hơi nhạt.
Cậu ngậm thìa trêu đùa: "Chim sẻ nhỏ thì có tư cách gì để ghen, không thích cũng chỉ có thể đợi tối chồng ngủ rồi lén lút khóc thôi."
"Kim Kim không thích thì sau này tôi không gặp cậu ta nữa."
Thực ra có liên quan gì đến cậu đâu, rõ ràng là Mục Diên Nghi tự mình không muốn gặp, chỉ giỏi lấy cậu làm cái cớ. Hạ Túy An nghĩ thầm: chẳng qua là kim chủ không muốn gặp người ta, còn giả vờ vì em.
Càng ăn về sau bánh lại càng ngọt, Hạ Túy An ăn thêm mấy miếng: "Chồng không cần dỗ em đâu, anh mới là sếp mà."
Câu nói loạn hết cả thứ tự, nhưng Mục Diên Nghi vẫn nghe hiểu, đáy mắt ánh lên vẻ sâu thẳm.
Hai người trầm mặc một lúc, yên tĩnh ngồi bên nhau không nói gì. Một lúc sau, Mục Diên Nghi lấy thìa ra khỏi miệng cậu: "Tuần sau về nhà ăn cơm với tôi nhé?"
Hạ Túy An nhìn ra ngoài cửa kính, suy nghĩ rồi nói: "Hình như ông không thích em lắm."
"Không thích thật." Mục Diên Nghi đút cậu một miếng bánh: "Không muốn đi thì thôi."
Hạ Túy An gật đầu: "Đi chứ đi chứ, không đi thì em đói mất."
Lá gan ngày càng to, lời nói cũng ngày càng bạo, Mục Diên Nghi nói: "Bình thường tôi không cho em ăn à? Biết đói bụng thì sống tới giờ bằng cách nào."
Bánh ngọt quá, Hạ Túy An ăn vài miếng liền không chịu để Mục Diên Nghi đút nữa: "Chồng không ở nhà, em toàn phải uống gió Tây Bắc. Mà hôm nào gió Đông thì em nhịn luôn."
Cậu thở dài: "Giờ việc làm khó khăn, đói bụng thì cũng phải gắng đợi chồng về."
Chẳng buồn nhắc đến việc hôm trước còn ghét bỏ anh bị cảm, sợ bị lây như thế nào nữa. Mục Diên Nghi bật cười, lấy kem bánh phết lên mặt cậu: "Thế à? Để tôi xem Kim Kim có bị đói gầy đi không."
Ốm hay không thì Hạ Túy An không rõ, chỉ biết tối hôm đó bị ông chủ sờ soạng khắp người, lúc mơ mơ màng màng còn nghe thấy anh nói khẽ: "Gầy đi thật."
–
Nhà ông nội Mục Diên Nghi là một căn biệt thự nằm lưng chừng núi, bốn bề là núi non, phong cảnh hữu tình. Hạ Túy An suốt dọc đường ngắm cảnh đẹp, đến lúc bước vào biệt thự lại đập vào mắt một gương mặt khó ưa.
Đôi mắt kia nhìn cậu như thể chỉ muốn ăn tươi nuốt sống ngay tại chỗ. Hạ Túy An rụt đầu sau lưng Mục Diên Nghi, khẽ gọi: "Cháu chào ông ạ."
Mục Kiến Đông: "Hừ!"
Vẻ mặt Hạ Túy An không đổi, nhưng trong bụng thì chửi cái ông già này cả chục lần.
Nghe tiếng động, Uyển An từ trên lầu bước xuống, vừa nhìn thấy Mục Diên Nghi mắt đã sáng lên, vui vẻ gọi: "Anh về rồi."
Nhưng khi nhìn thấy Hạ Túy An bên cạnh anh thì lập tức ngừng lại, làm như không thấy cậu.
Sau đó lại quay sang Mục Diên Nghi cười tươi: "Ông nhớ anh suốt, cuối cùng anh cũng chịu về, em với ông đều rất mong."
Phân biệt đối xử rõ rành rành, Hạ Túy An dùng ánh mắt khiếu nại với ông chủ: Mấy người đang bắt nạt nhân viên ưu tú đấy nhé! Bắt nạt!
Không biết Mục Diên Nghi có hiểu ánh mắt kia không, chỉ thấy anh nắm tay Hạ Túy An trước mặt mọi người, nói với Uyển An: "Chào hỏi đi."
Nụ cười trên mặt Uyển An đông cứng lại, môi mấp máy hồi lâu mới run run mở miệng: "Chào... chị dâu."
Hạ Túy An hài lòng, bắt chước dáng vẻ vừa rồi của cậu ta, hoàn toàn phớt lờ luôn.
Mục Diên Nghi liếc nhìn cậu nhóc như con công nhỏ kiêu ngạo bên cạnh, đưa quà đã chuẩn bị sẵn cho Mục Kiến Đông: "Kim Kim mua tặng ông đấy."
Mục Kiến Đông hừ lạnh: "Làm màu."
Cậu thật ra chẳng chuẩn bị gì ra hồn, đến đây thuần túy là để ăn ké. Mấy món đồ bổ đắt đỏ đều do Mục Diên Nghi mua, Hạ Túy An còn mặt dày lấy thêm một phần cho mình. Ăn ké, lấy ké, cái gì cũng không thiếu mặt.
Bữa cơm bốn người ăn mà không khí lạ lùng. Hạ Túy An nghe họ trò chuyện mấy chuyện mà cậu chẳng tài nào hiểu được: từ chuyện hàng xóm láng giềng, đến tình hình gần đây của ba mẹ Mục Diên Nghi, cả bộ phim mới mà Uyển An vừa đóng xong cũng được nhắc đến.
Đồ ăn nhà ông nội Mục nấu thực sự ngon, Hạ Túy An dứt khoát vùi đầu vào ăn. Cứ ngẩng đầu lên là lại bắt gặp ánh mắt chẳng mấy thiện cảm của ông cụ Mục.
Thấy Mục Diên Nghi đang bóc cua, Uyển An cười cười: "Em nhớ anh thích ăn món này nên nhờ chú Lý mua về. Nhưng cua có tính hàn, hay là anh uống chút rượu vang nóng cho ấm bụng nhé?"
"Không cần, cảm ơn." Mục Diên Nghi đáp.
Ông cụ Mục lúc ấy sắc mặt mới dịu đi phần nào. Anh em hòa thuận là điều ông luôn mong mỏi, là thứ ông gọi là phúc đức gia đình. Nhưng ngay sau đó, ông lại thấy Mục Diên Nghi gắp đĩa thịt cua đã bóc sạch để vào bát của Hạ Túy An, còn rót ly rượu vang trước mặt mình đưa qua cho cậu.
Hạ Túy An đang ăn đến quên trời đất, thấy bát mình được gắp thêm món mình thích thì ngẩng đầu cảm ơn: "Cảm ơn ông xã," rồi thoải mái uống một hớp lớn rượu vang.
Uyển An thấy cảnh đó thì sắc mặt tối sầm lại, tay dưới bàn nắm chặt khăn trải đến nhăn nhúm.
Ông cụ Mục nhíu mày: "Không có quy củ, con trai thì phải ra dáng con trai chứ."
Ông lại hỏi: "Nghe nói cậu là người miền Bắc? Bố mẹ làm gì?"
"Chết cả rồi." Hạ Túy An đáp.
Câu trả lời khiến ông cụ chết sững.
Mục Diên Nghi không nói gì, chỉ cầm khăn ăn lau khóe miệng cho Hạ Túy An, thấp giọng: "Gấp gì, sẽ không để em bị đói đâu."
"Gió hôm nay là gió Đông Nam, em phải ăn nhiều thêm một chút mới được." Hạ Túy An nhỏ giọng nói.
Hai người cứ thế chuyện trò như không có ai bên cạnh. Ông cụ Mục và Uyển An hoàn toàn bị gạt ra ngoài, nghe không hiểu cũng chẳng chen lời vào nổi. Ông cụ nhìn đứa cháu mình nuôi từ nhỏ và người cậu ta mang về, rồi lại nhìn Uyển An – đứa cháu mà ông luôn thương yêu.
Hồi lâu sau mới thở dài một tiếng trong lòng: Thôi thì, con cháu có phúc của con cháu, cưỡng cầu cũng chẳng ích gì.
Bữa cơm sau đó cũng được yên ổn kết thúc. Hôm sau, khi kể lại với Quách Tinh, đối phương hít sâu một hơi lạnh: "Tiền khó kiếm mà cứt lại khó nuốt. Ông nội của tổng tài đúng là kiểu bà mẹ chồng ác độc trong phim truyền hình."
Nói rồi hắn lại bắt đầu lo lắng: "Nếu sau này tao với Dâu Tây về ra mắt mà bố mẹ cô ấy không thích tao thì sao? Lỡ cũng gặp phải ông cụ dữ như tổng tài nhà mày thì sao? Có phải tao nên đi kiếm việc làm trước không?"
Thực ra, ông cụ cũng chỉ dữ dằn lúc đầu, sau khi ăn xong, thái độ đã dịu hơn rất nhiều. Lúc tiễn về còn dặn lần sau đến không cần mang theo quà cáp gì cả.
Nhưng những chuyện đó, Hạ Túy An chẳng buồn kể lại. Cậu nghe Quách Tinh mới chỉ yêu online, còn chưa gặp mặt mà đã bắt đầu lo chuyện ra mắt, sắc mặt lạnh nhạt châm chọc: "Mày cứ dùng nốt chút não còn sót lại của mình để cố tốt nghiệp cái đã."
"Hở?"
Quách Tinh phản ứng chậm nửa nhịp, la oai oái một hồi rồi cuối cùng bất mãn nói: "Đại ca! Mày làm tổn thương trái tim yếu ớt của tao rồi! Phải chơi game với tao để bù đắp lại đi! Gánh tao! Gánh tao!"
Bình thường Hạ Túy An nghe vậy là lên mạng ngay, nhưng hôm nay lại chẳng động đậy, nói: "Không chơi. Mày chơi một mình đi, tao phải học."
Quách Tinh sững sờ, hoang mang, cuối cùng phát ra một tiếng nghi hoặc: "Hả?"
Hạ Túy An chỉ "ừ" một tiếng, đơn phương kết thúc đoạn hội thoại, ngậm bút bắt đầu ngồi vào bàn học.
Sự việc bắt đầu từ tối hôm qua sau khi trở về từ nhà ông nội Mục. Mục Diên Nghi kiểm tra thành tích gần đây của cậu. Từ sau khi có máy tính, Hạ Túy An gần như dành phần lớn thời gian để chơi game, học hành cái gì cũng vứt ra sau đầu.
Vậy nên, Mục Diên Nghi cởi khuy áo sơ mi, dùng một cách khác để "giáo huấn" cậu suốt cả đêm.
Lúc ấy, Hạ Túy An ôm một bên chân, nửa nằm trên gối, ngửa đầu nói mình cũng chẳng cố ý. Cậu đã rời trường học quá lâu, nhiều thứ thật sự không hiểu nổi nữa rồi.
Mục Diên Nghi lau đi giọt nước mắt lăn bên khóe mắt cậu, giọng trầm đục như mang theo dụ.c vọ.ng: "Vậy thì mời gia sư cho em."
"Không cần." Hạ Túy An thở hổn hển, hồi lâu mới thì thào: "Ông xã dạy em là đủ rồi."
Nói xong lại nhỏ giọng trách móc: "Nhưng mà anh lại chẳng có thời gian quan tâm em, còn đi gặp mấy minh tinh nữa, người toàn là mùi của người ta."
Mục Diên Nghi khẽ ép xuống, giọng trầm khàn: "Không phải nói là không ghen sao?"
Hạ Túy An nhìn trần nhà, ánh đèn pha lê đung đưa, quầng sáng chói lòa khiến cậu phải nhắm mắt lại, nói ra những lời vừa đáng thương vừa cố nhịn uất ức: "Ông xã không cần để ý đến em đâu, em không sao đâu, trùm chăn khóc mấy đêm là ổn rồi..."
Lời nói càng lúc càng quá đáng. Mục Diên Nghi cảm nhận được nơi mềm mại đã hoàn toàn mở ra, đưa tay che miệng cậu lại: "Không có mùi của ai cả, toàn thân đều là mùi của Kim Kim."
Trong nhà có một bé người yêu hay ghen, hay nghĩ ngợi lung tung, Mục Diên Nghi dần dần học cách tránh gặp những người mà cậu không thích, hoàn toàn quên mất một năm trước anh từng không bao giờ nghĩ mình sẽ vì làm người khác vui lòng mà phải làm những chuyện vừa trẻ con vừa vô nghĩa như vậy.
Hạ Túy An vẫn còn định nói, nhưng miệng đã bị che lại, lời phản bác nghẹn trong cổ, chỉ có thể giãy dụa tượng trưng vài cái rồi hoàn toàn buông xuôi, chỉ còn lại tiếng tim đập và tiếng va chạm trầm đục càng lúc càng hòa vào nhau.
Cậu quả nhiên vẫn ghét Mục Diên Nghi!
Mục Diên Nghi đến tận nửa đêm mới chịu buông tha cậu. Thùng rác trong phòng đã đầy chật những thứ khó đếm xuể, Hạ Túy An mệt đến mức không thốt nổi thành lời. Mãi đến khi cảm giác được mình bị bế lên đặt vào bồn tắm, cậu mới lẩm bẩm: "Không công bằng... sai thì bị phạt, mà đúng lại chẳng được thưởng..."
Giọng nói trầm thấp của Mục Diên Nghi nhẹ lướt bên tai: "Kim Kim muốn thưởng gì?"
Thưởng gì à, tất nhiên là tiền rồi. Cậu thích tiền, càng thích tiền của Mục Diên Nghi, mà điều cậu thích nhất chính là Mục Diên Nghi cho cậu tiền.
Thế là vào lúc ba giờ sáng hôm ấy, Hạ Túy An đã nhận được một lời hứa từ Mục Diên Nghi: mỗi câu trả lời đúng sẽ được thưởng mười vạn tệ.
Lúc đó cậu mệt rã rời, không nghĩ được gì nhiều. Đến sáng hôm sau tỉnh dậy, nhớ lại chuyện đó, Hạ Túy An lập tức nghi ngờ ông chủ bị gì rồi – ăn nhầm cơm, hay uống nhầm thuốc? Bình thường keo kiệt đến mức mua trà sữa cũng phải đợi khuyến mãi ly thứ hai giảm nửa giá, sao tự nhiên lại nói ra mấy lời ấy?
Tỉnh táo lại, Hạ Túy An lập tức trèo lên người ông chủ, hỏi: "Ông xã nói là giữ lời đúng không?"
Mục Diên Nghi tỉnh dậy sớm hơn cậu, giờ đây thấy người đang ngồi trên mình, trong mắt sáng rực ánh sáng chẳng khác gì lần đầu họ gặp nhau.
Anh kéo cậu vào lòng, giọng khàn khàn mang theo chút mệt mỏi sau khi vừa tỉnh ngủ: "Tôi đã từng lừa Kim Kim bao giờ chưa?"
Lừa thì lừa quá trời. Rõ ràng nói chỉ một lần thôi, vậy mà lại kéo chân cậu đổi đủ kiểu tư thế...