Chồng Tôi Siêu Giàu!!

Chương 42



Không có món nào của chuỗi cửa hàng Wallace cả, nhưng đến tối thì Mục Diên Nghi vẫn mang về một chiếc bánh ngàn lớp vị sầu riêng. Đó là thứ mà Hạ Túy An đã năn nỉ ỉ ôi cả buổi chiều trong tin nhắn WeChat để được anh mua.

Mục Diên Nghi không ăn sầu riêng, cũng chẳng thích mùi vị của nó. Hạ Túy An bèn tự nhét một miếng vào miệng, ngẩng đầu lên định thơm vào môi kim chủ nhà mình, vừa hay bắt gặp ánh mắt cau mày của anh, cậu lập tức nở nụ cười đắc ý.

Nhưng còn chưa cười đủ, cậu đã bị kim chủ kéo vào một nụ hôn khác sâu hơn.

Hạ Túy An giơ cái chân đang bó bột lên kêu to: "Em là bệnh nhân! Chồng không được bắt nạt người bệnh!"

Sự vùng vẫy của cậu rõ ràng chẳng có tác dụng gì. Cái chân bó bột lủng lẳng trong tay người ta, vụng về nhưng lại có chút gì đó khiến người ta đỏ mặt.

Hạ Túy An nói không thành câu, trong lòng mắng Mục Diên Nghi kiểu gì cũng có ngày phá sản.

Nhưng phải là sau khi hợp đồng của bọn họ kết thúc cơ.

Lời mắng trong lòng chẳng đến tai ai, Mục Diên Nghi đổi tư thế, bế cậu đặt lên ghế sô pha.

"Bệnh nhân gì mà còn biết dụ dỗ người khác."

Hạ Túy An cả người mềm nhũn, chỉ có cái miệng là cứng rắn. Tầm nhìn đã bắt đầu lờ mờ, chưa bao lâu lại bị Mục Diên Nghi lật người lại, cảm giác bản thân chẳng khác gì con cá mặn bị người ta xắt ra từng khúc.

Đến lúc này cậu mới tin, trong chuyến công tác vừa rồi thật sự không có ai khác bên cạnh ông chủ.

Trong lúc đầu óc mơ màng, Hạ Túy An nghe thấy Mục Diên Nghi hỏi: "Tiểu Kim, em thích tôi không?"

"Thích, thích nhất trên đời là chồng luôn đó."

Rõ ràng là mối quan hệ hai bên tình nguyện, vậy mà cậu lại phải trợn mắt nói dối. Cái đồ đàn ông khốn nạn này đúng là hại cậu không ít.

Mang bệnh mà còn phải làm thêm vài tiếng đồng hồ, hôm nay Mục Diên Nghi cũng không quá hung bạo. Sau khi dọn dẹp cho cậu trong phòng tắm, anh bế cậu ra ngoài, Hạ Túy An lười biếng tựa vào người anh, vừa xem vừa đặt hàng trên ứng dụng Pinduoduo.

Cậu nằm sấp trên giường làm mấy nhiệm vụ thường nhật của Pinduoduo để nhận mấy món quà miễn phí, tiện tay còn gửi cho Mục Diên Nghi một đường link cần hỗ trợ "chém giá".

Điện thoại đặt bên cạnh sáng lên, Mục Diên Nghi đang cúi đầu xử lý công việc. Hạ Túy An dùng trán chạm vào vai anh, nói: "Chồng ơi, chém một phát đi."

"Điện thoại ở bên cạnh đó, Tiểu Kim tự bấm đi."

Anh vừa nói vậy, Hạ Túy An liền cầm lấy điện thoại, quẹt một cái thì bất ngờ mở được màn hình.

Hạ Túy An nhíu mày, than thầm sao thời buổi này rồi mà còn có người không đặt nhận diện khuôn mặt hay mật khẩu, rồi nhanh chóng tìm đến mục chat WeChat giữa mình và kim chủ.

Cậu nhìn thấy trong danh bạ, tên mình được Mục Diên Nghi lưu là: 【145】

Vừa định hỏi con số đó là gì thì bỗng nhiên nhớ ra, nếu đếm ngược thời hạn kết thúc hợp đồng giữa hai người, thì còn đúng 145 ngày.

Thanh tiến trình "chiếm được lòng ông chủ" — báo động đỏ!

Bỏ qua cảm xúc lạ lẫm vừa trỗi dậy trong lòng, Hạ Túy An hiếm khi thấy hồi hộp như vậy, cảm thấy việc chinh phục được Mục Diên Nghi là một mục tiêu bất khả thi trong đời.

Cậu ngoan ngoãn bấm vào đường link tự chém cho mình một nhát, vừa định trả điện thoại lại thì lại bất ngờ thu tay về.

Trong quyển sách 《Ba câu khiến đàn ông tiêu tiền vì bạn》 có viết: Tuyệt đối đừng dại dột mà xem điện thoại của đàn ông, không ai có thể cười mà bước ra từ điện thoại của nửa kia cả.

Cậu là một chú chim sẻ hiểu chuyện, không nên tò mò xem điện thoại của ông chủ.

Nhưng là Mục Diên Nghi chủ động bảo cậu xem mà.

Không do dự thêm giây nào, cậu trượt màn hình lần nữa, còn chưa kịp mở cái gì thì đã thấy một tin nhắn bật lên: Biên nhận khiếu nại về phí đậu xe không hợp lý.

Hạ Túy An: "..."

Cậu thật sự không nên xem điện thoại của ông chủ.



Chân bó bột vẫn chưa tháo ra thì Mục Diên Nghi lại tiếp tục tăng ca thêm mấy hôm liền. Cuối cùng vẫn mời một cô giúp việc đến nhà để chăm sóc cho Hạ Túy An đang bất tiện trong sinh hoạt. Mỗi ngày, sau khi trời tối thì cô sẽ rời đi.

Hạ Túy An rất thích cô giúp việc đó, vì cô ấy nấu ăn ngon, còn hay kể nhiều chuyện tầm phào thú vị.

Ví dụ như vợ chồng tầng dưới hay cãi nhau, bữa nọ cô vừa đổ rác lên thì thấy hai người suýt nữa lao vào giật tóc nhau.

Hạ Túy An nghe mà cười lăn cười bò, buổi tối khi Mục Diên Nghi về, cậu liền kể lại với anh, khen cô giúp việc này đúng là quá tuyệt vời, ngày nào cũng như được nghe truyện audio miễn phí.

Mục Diên Nghi lúc đó chỉ đáp lại một câu: "Tiểu Kim, bớt đọc tiểu thuyết lại."

Hôm nay anh về sớm hơn bình thường một chút. Cô giúp việc đã nấu xong bữa tối, còn chưa đi, thì Hạ Túy An nằm trên ghế sô pha vừa tỉnh dậy đã nghe thấy cô ấy đang kể với Mục Diên Nghi tất tần tật mọi hoạt động của cậu trong ngày.

Giờ thì Hạ Túy An không còn thích cô ấy chút nào nữa.

Chân của Hạ Túy An bị thương, mỗi ngày cậu làm nhiều nhất là... nằm. Nằm trên giường, nằm trên ghế sofa, rồi lại để Mục Diên Nghi ôm cậu về phòng ngủ mỗi khi anh về nhà.

Cuộc sống của cậu chẳng thay đổi gì mấy sau khi bị thương, chỉ là Mục Diên Nghi có thêm một việc mới mỗi ngày—giúp cậu mang đống hàng chuyển phát nhanh từ cửa vào nhà.

Lần nào cũng là một chồng nhỏ, mở ra thì đủ thứ kỳ quái trên đời.

Người xương nhảy múa, gối ôm hình dao cá mập, gián đô vật cơ bắp...

Hạ Túy An ôm lấy món đồ chơi mới khoe với ông chủ: "Hàng miễn phí đó, thấy đỉnh chưa!"

Cậu bĩu môi, "Em là người dùng siêu—may mắn được Pinduoduo lựa chọn đó."

Mục Diên Nghi nghe không hiểu mấy trò này, chỉ đáp đều đều: "Em thích là được."

Tất nhiên là được rồi, có tiêu tiền của anh đâu, Hạ Túy An lườm anh một cái, tối đó ôm lấy chiếc gối dao cá mập ngủ, không thèm để Mục Diên Nghi ôm nữa.

Làm việc xong, Mục Diên Nghi gập máy tính, nhìn vòng tay trống trơn của mình, quay đầu, nhân lúc Hạ Túy An ngủ say liền rút cái gối ôm ra, mặt không cảm xúc mà ném xuống đất.

Mất cái gì đó để ôm, Hạ Túy An cau mày trong mơ, theo bản năng tìm nguồn nhiệt, xoay người rồi lại chui vào lòng Mục Diên Nghi.

Trong khoảng thời gian dưỡng thương, suốt ngày nằm một chỗ, Hạ Túy An cũng thấy chán. Cậu tự nhủ mình bị thương rồi, phải cho mình nghỉ phép, sách vở vứt sang một bên, ngày ngày ngồi trước máy tính chơi game.

Mục Diên Nghi trong khoảng thời gian này cũng không có hứng làm gì với cậu. Gần một tuần rồi, lần đầu tiên Hạ Túy An không đi làm.

Cậu bắt đầu nghi ngờ chẳng lẽ Mục Diên Nghi "không còn được" nữa, thử duỗi cái chân không bị băng ra thăm dò. Cuối cùng chỉ có thể dùng những ngón tay trắng bệch mà bấu lấy ga giường nhàu nhĩ, miệng không ngừng rê.n rỉ.

"Đáng ghét thật, chủ nghĩa tư bản..."

Mục Diên Nghi cúi đầu hỏi: "Em vừa nói gì?"

Giọng cậu đứt quãng: "Chồng ơi... nhẹ thôi... em sắp bị đâm vỡ rồi..."

Câu "ăn rồi lại quên đau" mỗi lần đều ứng vào người Hạ Túy An một cách chuẩn xác. Nhưng lần nào cậu cũng không rút kinh nghiệm, hôm sau chỉ có thể nằm như cái bánh xèo trên giường, than vãn cái mông mình lại chịu khổ rồi.

Chớp mắt đã nửa tháng trôi qua, một ngày nọ, Hạ Túy An nhảy cà tưng ra lục tủ lạnh, không đứng vững, "phịch" một cái ngồi bệt xuống sàn nhà, dọa cô giúp việc lập tức gọi điện cho ông chủ.

Mục Diên Nghi và bác sĩ gần như đồng thời về đến nhà, may mà mông Hạ Túy An tiếp đất, cái chân bị thương chỉ là lớp bó bột bị lỏng.

May sao bác sĩ mang đủ đồ nghề, sau khi nghiêm giọng bắt cậu phải cẩn thận hơn, mới chịu thay bó bột mới cho cậu.

Gần đây Hạ Túy An lại đọc một bộ tiểu thuyết tổng tài, hỏi Mục Diên Nghi: "Chồng nè, sao anh không có thanh mai trúc mã học y?"

Mục Diên Nghi ngồi xổm cố định chân cậu để bác sĩ làm việc: "Triệu Linh học y hồi đại học, học được một tuần thì phát hiện mình sợ máu."

Thì ra đúng là có thật, cậu nói rồi mà, mấy truyện tổng tài đều lấy cảm hứng từ đời thực!

Mùa hè rực rỡ đã qua, cả mùa hè này Hạ Túy An vì bị gãy chân mà ru rú trong nhà, lười thì thật lười, nghiện mạng thì thôi rồi, thỉnh thoảng cuối tuần mới được Mục Diên Nghi bế xuống dưới nhà phơi nắng.

"Em đang thực hiện quá trình quang hợp đúng không, chồng?" Hạ Túy An ngồi trên xích đu ngoài vườn, mới đầu thu mà cậu đã mặc áo khoác thật dày.

"Gần một tháng nay em không ra khỏi nhà rồi đấy."

Hạ Túy An để Mục Diên Nghi đẩy xích đu, bản thân đung đưa qua lại: "Tại vì chim sẻ nhỏ phải bị nhốt trong lồng chứ, kim ốc tàng kiều là như vậy đó."

Mục Diên Nghi đứng phía sau cậu, nói: "Chim trong nhà vàng cũng phải ra ngoài phơi nắng."

"Em chính là cái nhà vàng đó, làm bằng vàng thật, loại mắc tiền nhất luôn."

"Nhà vàng mắc tiền cũng cần phơi nắng."

Đang nói thì trong bụi hoa gần đó vang lên tiếng động, Hạ Túy An nghe thấy liền quay đầu lại, một con mèo trắng nhỏ chui ra từ bụi hoa, chạy vụt qua trước mặt cậu.

Mục Diên Nghi cũng thấy, anh nói với Hạ Túy An: "Ở nhà chán quá phải không? Nuôi một con mèo nhé?"

Anh từng vài lần thấy Hạ Túy An ngẩn người nhìn con mèo bông tên Miu Miu, biết là cậu vẫn nhớ con mèo mà họ từng cứu từ trên cây xuống.

"Không nuôi, chồng nuôi mình em là đủ rồi." Vườn hoa có một mảng hoa lớn, Hạ Túy An bị dị ứng phấn hoa nên đeo khẩu trang, nói chuyện cũng nghẹt ngào.

Mục Diên Nghi "ừ" một tiếng, như đang suy nghĩ gì đó, nhưng không nói thêm gì nữa.

Khoảng thời gian bị thương, Hạ Túy An sống cuộc đời cơm bưng nước rót, thỉnh thoảng còn được đại gia bế xuống nhà quang hợp.

Thật quá sung sướng.

Hôm đó là thứ Sáu, ông chủ vẫn đang chăm chỉ làm việc, còn Hạ Túy An ở nhà chơi game, thỉnh thoảng nhân lúc nhân vật trong game chết thì gửi tin nhắn cho Mục Diên Nghi.

Một chuỗi tỏ tình kiểu quê mùa sao chép từ mạng, gửi đi xong đến chiều Mục Diên Nghi mới nhắn lại: "Đoạn này không mở được trên Pinduoduo."

Hạ Túy An: ...

Cậu dỗi không thèm nhắn nữa, vừa định đeo tai nghe chơi tiếp thì nghe thấy tiếng động ngoài cửa.

Cậu nhảy lò cò ra ngoài, vừa lúc nghe thấy tiếng mở khóa vân tay.

Một thiếu niên tầm tuổi cậu đẩy cửa bước vào, đeo tai nghe, tóc mái lòa xòa che nửa mắt, ngũ quan sắc sảo, vẻ mặt lạnh lùng.

Nhìn thấy trong nhà còn có người khác, cậu ta sững lại vài giây, như chưa phản ứng kịp, lại như không ngờ căn nhà thuộc về Mục Diên Nghi này lại có người ở.

Hạ Túy An và cậu ta lặng lẽ đối diện nhau, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Mục Diên Nghi quả nhiên bên ngoài còn có chim sẻ khác.

Ngực đột nhiên nghẹn lại, thở cũng thấy khó, Hạ Túy An bắt đầu hối hận sáng nay lười biếng không ăn sáng, bây giờ sắp đánh trận rồi mà còn tụt đường huyết.

Cậu bực bội hỏi: "Cậu là người tình được Mục Diên Nghi bao nuôi à?"

Thiếu niên mặc hoodie đen, quần jean, giày thể thao trắng—nhìn kiểu gì cũng chẳng giống có tiền, càng không giống bị người khác bao nuôi.

Hạ Túy An chỉnh lại cách nói của mình, cố làm giọng thuyết phục hơn: "Mục Diên Nghi keo kiệt lắm, chắc chắn sẽ không tiêu tiền cho cậu đâu. Anh ấy siêu keo, ích kỷ, còn có cả đống thói xấu—không thích thay tất này, còn có mấy sở thích quái dị rất... không tốt. Cậu đừng tới tìm anh ấy nữa."

Nói xong, cậu thiếu niên kia cuối cùng cũng có chút biểu cảm, vẫn là kiểu dửng dưng, nhưng trong ánh mắt lộ ra vài phần nghi hoặc: "Cậu là ai?"

Hạ Túy An: "...Tôi là người yêu của anh ấy! Bọn tôi là cặp đôi hợp pháp!"

Nên trước khi hợp đồng hôn nhân của cậu chưa hết hiệu lực, thì đừng hòng có con chim sẻ nào khác bén mảng tới sống ở đây!

Người đối diện như một tảng băng không hiểu tiếng người, Hạ Túy An bắt đầu bực, chuẩn bị đuổi cậu ta ra ngoài, thì đột nhiên nghe người đó nói: "Anh tôi... kết hôn với cậu rồi à?"

Hạ Túy An sững mặt trong một giây: "...Anh cậu?"

"Ừ. Mục Diên Nghi." Cậu ta tháo tai nghe xuống, ánh mắt bình thản nhìn Hạ Túy An.

"...."

Cái này... có vẻ... hơi sai sai?