Tháng tư đến, thời tiết dần ấm lên. Hạ Túy An sợ lạnh, người ta đã bắt đầu mặc đồ mỏng, cậu vẫn còn cuộn trong bộ đồ ngủ mùa đông, tỉnh dậy mà cứ lười biếng nằm lì trên giường không chịu dậy.
Từ lần nghỉ phép hôm trước, Mục Diên Nghi đi làm đến nay đã hai, ba ngày không trở về.
Hạ Túy An vẫn đang vì vụ năm trăm vạn mà ghét anh ta, chỉ mong anh ta mãi mãi đừng quay lại. Cậu ôm con gấu bông hình thỏi vàng lăn qua lăn lại một lúc trên giường, rồi khó khăn lắm mới bò dậy đi tìm đồ ăn trong tủ lạnh.
Ăn hai quả dưa chuột xong, cậu lại lười biếng nằm dài ra sofa, nằm nguyên cả buổi chiều. Mấy hôm nay cậu đều sống như thế, rảnh rỗi thì nhắn tin cho Quách Tinh: Lên acc đi.
Quách Tinh thường chẳng đến năm phút là trả lời, hôm nay lại khác thường, nhắn lại: Chờ tí, hôm nay dắt thêm người nữa đi được không đại ca?
Không cần nghĩ cũng biết là cô bạn gái yêu qua mạng mà hắn đang mê mệt dạo này. Hạ Túy An gửi thẳng một tấm hình giơ ngón giữa qua, nhưng cũng không từ chối.
Quách Tinh nhanh chóng vào game cùng bạn gái. Hạ Túy An cũng mở game, cậu chỉ chơi xạ thủ — vị trí có thể gánh đội, mà Quách Tinh lại khoái nhất là bám lấy cậu để thắng.
Nhưng hôm nay Quách Tinh cứ ấp a ấp úng mãi, cuối cùng lên tiếng trong voice chat: "Cho người ta chơi xạ thủ nha? Dâu Tây chỉ biết đánh vị trí này thôi."
Hạ Túy An: "?"
Quách Tinh vội vàng giải thích: "Thôi mà đại ca, nhường người ta chút đi. Dâu Tây chơi xạ thủ cũng tốt lắm."
Còn tôi thì sao? Ồ, không chỉ biết đánh xạ thủ đâu nhé, tôi đáng ra nên bắn ông lên trần nhà ngay từ khi ông mới lọt lòng ấy, nghịch tử!
Có con gái trong nhóm nên cậu đành nuốt hết mấy lời mắng chửi vào trong, nể mặt Quách Tinh mà miễn cưỡng chơi pháp sư.
Dâu Tây gõ: "Cảm ơn nha."
Hạ Túy An "ừ" một tiếng, rồi hỏi Quách Tinh: "Cô ta không mở mic à?"
"Mic của bảo bối yêu quý của tôi hỏng rồi, tôi mới mua cái mới, vài hôm nữa nhận được."
Dâu Tây: "Cảm ơn ông xã ^^"
Quách Tinh: "Bảo bối yêu quý chụt chụt chụt!"
Hạ Túy An bị hai người này làm cho buồn nôn đến mức không chịu nổi, quyết định sau trận này sẽ tuyệt giao game với Quách Tinh và cái "bảo bối chụt chụt" gì đó của hắn.
Phải công nhận, Dâu Tây chơi không tệ, thả vài kỹ năng là giết được người, lại còn có thời gian gõ chữ khoe khoang là nhờ Quách Tinh mua cho bộ skin giới hạn mới ra nên mới chơi tốt thế.
Skin mới giới hạn có hiệu ứng khi hạ gục và khi biến về, Hạ Túy An đã thèm nhỏ dãi từ lâu mà vẫn chưa nỡ mua. Nhìn thấy Quách Tinh vì được khen mà sướng tít mắt, lại nhìn bộ skin giới hạn lấp lánh của Dâu Tây, Hạ Túy An liếm môi, ánh mắt có chút suy tính.
Sau trận, cậu thoát game, vào nhà tắm xả đầy nước vào bồn, cắt trái cây, bật một bộ phim bất kỳ trên máy tính bảng.
Mọi thứ chuẩn bị xong, cậu bước vào bồn tắm, ngập nước đến cằm, thoải mái thở dài một tiếng.
Rồi cậu nhắn tin cho Mục Diên Nghi – người ba ngày nay chưa nhắn lại câu nào.
—
Mấy ngày nay Mục Diên Nghi rất bận. Trước mặt anh là chiếc bàn làm việc đen bóng, gọn gàng sạch sẽ, chỉ có một cái máy tính và đống tài liệu chất cao như núi bên tay.
Trời bên ngoài cửa sổ sát đất âm u, mưa đập vào kính để lại từng vệt nước dài, văn phòng bên trong yên tĩnh chỉ còn tiếng gõ bàn phím vang lên đều đều.
Một lát nữa có dự án cần khảo sát thực địa, anh nhìn thời tiết ngoài trời một cái, không có ý định hủy bỏ.
Triệu Linh ngồi trên sofa hỏi: "Thời tiết thế này mà vẫn phải đi à?"
"Đi."
Anh vốn ít nói, Triệu Linh cũng quen rồi. Hắn chợt nhớ lại tin đồn lúc nãy nghe được trong công ty: "Nghe nói cậu đang yêu?"
Mục Diên Nghi không ngẩng đầu: "Nghe ai nói?"
"Tất nhiên là không thể nói cho cậu biết." Triệu Linh rót cho mình một tách trà.
Mục Diên Nghi không biết, hôm thứ Hai khi anh đến công ty đã làm dậy sóng cả văn phòng. Hôm đó thật đúng dịp, bình thường anh có thang máy riêng, nhưng không hiểu sao lại bị hỏng, anh đành đi chung thang với nhân viên.
Đúng giờ đi làm, nhân viên chờ thang máy đông nghịt. Lúc anh đến thì cửa thang sắp đóng, anh là người cuối cùng vào, tiện miệng hỏi một nữ nhân viên không vào kịp: "Tầng mấy?"
"Tầng sáu, cảm ơn giám đốc M..." Cô còn chưa nói xong đã khựng lại, ngơ ngác nhìn chằm chằm sau gáy sếp lớn nhà mình.
Không chỉ cô ấy thấy, cả thang máy ai nấy đều nhìn rõ vết cắn sau gáy Mục tổng...
Cộng thêm chiếc nhẫn trên ngón áp út khi anh bấm tầng...
— Ơ?
— Gì thế này??
— Tôi nhìn nhầm rồi, chắc là muỗi cắn thôi.
— Muỗi nhà cô tám cái răng à? Không thấy nhẫn trên tay Mục tổng hả!
— Dùng não nghĩ thử đi, với giá trị của Mục tổng, im lặng mà kết hôn á? Chắc chắn là yêu đương, dụ người ta chơi thôi.
Khi nhân viên xì xào trong nhóm tám chuyện riêng, Triệu Linh đang tán tỉnh cô lễ tân ở quầy trước. Liếc mắt một cái là thấy tin đồn, hắn chẳng tin là cưới gì cả. Hai người quen nhau nhiều năm, nếu thật sự kết hôn, Mục Diên Nghi thế nào cũng phải nói với hắn.
Liếc thấy dấu răng chưa mờ sau cổ bạn thân, hắn cười khẽ: "Trông như con mèo hoang nhỏ, cậu nhặt ở đâu về đấy?"
Mục Diên Nghi lúc mặc đồ có soi gương chỉnh tề, nhưng vết cắn ở chỗ đó đúng là không soi thấy. Nghe Triệu Linh nói, anh khẽ vuốt cây bút trong tay, bất giác nhớ lại cái động tác để lại dấu răng kia...
Lúc đó anh bế "con mèo hoang nhỏ" trong miệng Triệu Linh lên, phía dưới hoàn toàn rời khỏi mặt đất, chỉ có một điểm tựa duy nhất khiến Hạ Túy An không nhịn được phải kêu lên, lực đạo hơi mạnh, đâm vào cũng sâu hơn. Cậu vừa nói "không", "chịu không nổi nữa", thì đã bị anh vùi đầu vào hõm cổ, cắn mạnh một cái.
Không thể nghĩ tiếp nữa, anh tắt máy tính, trả lời Triệu Linh: "Không yêu đương."
Triệu Linh tỏ vẻ đã hiểu: "Tình một đêm à? Không ngờ cậu cũng chơi kiểu này đấy, thế còn chiếc nhẫn thì sao?"
Mục Diên Nghi: "Tôi kết hôn rồi."
Căn phòng rơi vào một khoảng lặng ngột ngạt.
Triệu Linh xác nhận mình không nghe nhầm, trừng lớn mắt, giọng cũng cao lên: "Là ông nội ép cưới à? Hay là... không phải cậu thẳng mà cũng chơi kết hôn hình thức?"
"Không phải hình thức, cậu ấy là đàn ông."
"... Tôi vẫn thấy rất bất ngờ, cho tôi bình tĩnh một chút." Triệu Linh nói, "Tôi cứ nghĩ cả đời này cậu chỉ kết hôn với tiền thôi."
Mục Diên Nghi không phủ nhận, cầm điện thoại trên bàn lên, thấy tin nhắn vừa được gửi đến từ ai đó.
【Chồng ơi hôm nay có về không? Ngoài trời đang mưa, rất thích hợp để tắm bồn đó, em đã xả nước sẵn cho anh rồi [mèo nhỏ thò đầu]】
Anh sửa biệt danh của Hạ Túy An thành: 【Hôm nay không về.】
Vừa gửi đi thì gần như lập tức có hồi âm: 【Ò, nước đã xả xong hết rồi, tiếc ghê á, vậy em tắm một mình vậy [hình ảnh]】
Triệu Linh thấy anh đang nhắn tin, liền hỏi: "Nói chuyện với ai đấy? Mèo hoang nhỏ?"
Mục Diên Nghi không trả lời, ánh mắt dừng lại trên hình ảnh trong tin nhắn — đôi chân thò lên khỏi mặt nước, đầu gối hơi đỏ, bắp chân thon dài duyên dáng, vài ngón chân tròn trịa đáng yêu, mang sắc hồng nhàn nhạt.
Nổi bật nhất chính là nốt ruồi đỏ bé xíu ngay trên cổ chân trắng nõn.
【Bộ phim này hay ghê á, tắm bồn vừa coi phim là tuyệt vời luôn! Chồng ơi có thể nạp giúp em cái VIP được không, không có là không coi tiếp được đó.】
Mục Diên Nghi mở lại bức ảnh, lúc này mới chú ý đến chiếc máy tính bảng ở vị trí nổi bật nhất.
Vô sự hiến ân cần, anh nhớ lại mấy hôm trước lúc đi, Hạ Túy An còn giận đến phồng má, bèn gõ chữ hỏi: 【Bao nhiêu tiền.】
Hạ Túy An đang nghịch bong bóng trong bồn, từ sau khi chuyển đến đây, điều cậu thích nhất chính là cái bồn tắm rộng này. Nước ngập tới cằm, cả người vùi trong lớp bọt xà phòng, ấm áp dễ chịu.
Thấy tin nhắn của Mục Diên Nghi, cậu lập tức ngồi bật dậy, tay còn ướt sũng đã đăng nhập vào tài khoản game, ghi lại giá mấy bộ skin muốn mua, cuối cùng nghĩ thêm một lát, quyết định cộng cả bộ skin giới hạn cần nạp 3000 mới có cơ hội quay trúng vào luôn.
【28888, cảm ơn chồng yêu ^^】
Tin nhắn gửi đi thật lâu vẫn chẳng thấy hồi âm, như rơi vào biển sâu không đáy. Hạ Túy An bắt đầu tự kiểm điểm, chẳng lẽ mình đòi quá nhiều rồi? Nhưng nghĩ lại năm triệu bị lấy đi, lại thấy đây là điều xứng đáng.
Cậu chẳng phải người có đạo đức gì cao cả, cũng chẳng hề có ý thức rằng số tiền đó vốn không thuộc về mình — chỉ cần mẹ Mục đã đưa tiền cho cậu, vậy tức là nó thuộc về cậu. Cùng lắm khi hết hạn hợp đồng thì trả lại, tiền lãi tính ra cũng không ít.
Ngẩng tay lên, thấy chiếc nhẫn bạc trơn không chút hoa văn trên ngón áp út, Hạ Túy An nghẹn một hơi trong ngực, sửa biệt danh của Mục Diên Nghi thành: 【-5000000】
Vừa đổi xong, tin nhắn của Mục Diên Nghi liền bật ra — không có chữ nào khác, chỉ là một dãy số.
【12315】
Hạ Túy An nhìn một lúc lâu, không hiểu, bèn gửi một dấu chấm hỏi.
【Đường dây nóng khiếu nại người tiêu dùng, em đi khiếu nại mấy nền tảng đó vì thu phí vô lý đi.】
【Hạ Túy An, em tính nạp cái hội viên trọn đời luôn à?】
Hạ Túy An không tính mua hội viên trọn đời, cậu chỉ muốn sống vui vẻ làm con sẻ nhỏ suốt một năm, thi thoảng bị kim chủ đè lên giường, xong việc thì kim chủ vui vẻ cho cậu thật nhiều tiền.
Nhưng hiện tại, kim chủ của cậu lại keo kiệt vô cùng.
Mà thật ra cũng không hẳn, Mục Diên Nghi cuối cùng vẫn nạp cho cậu một năm VIP truyền hình. Có điều Hạ Túy An đâu có xem tivi, đảo mắt một vòng liền đem tài khoản VIP đó bán cho Quách Tinh với giá nửa tiền — miễn cưỡng đủ mua một bộ skin.
—–
Thời tiết vừa mới ấm lên đã lại trở lạnh, Hạ Túy An ngày nào cũng không muốn rời giường. Cũng may là Mục Diên Nghi rất ít khi về nhà, thường thì chỉ có mỗi cuối tuần một ngày. Mỗi lần về, việc đầu tiên anh làm là tắm rửa, sau đó sấy khô tóc, rồi đi thẳng vào thư phòng làm việc — đúng là một con nghiện công việc điển hình.
Tuy nhiên, thỉnh thoảng anh vẫn cùng Hạ Túy An xem tivi. Tài khoản VIP sớm đã bị cậu đem bán cho Quách Tinh, sợ bị phát hiện nên sau đó cậu còn lén nạp thêm một tháng mới.
Cậu không thích xem tivi, thường là mở tivi lên cho có, rồi như không xương mà cuộn mình trong sofa chơi game.
Mục Diên Nghi thường hay đè cậu ra vào những lúc như vậy. Đúng lúc game đang vào đoạn căng thẳng, Hạ Túy An không vui lắm, đẩy anh một cái, vừa hay chạm trúng cơ bụng săn chắc rõ nét kia.
Lúc cần làm việc thì vẫn phải làm việc, dù đôi lúc có phần uể oải đối phó, Hạ Túy An cũng vẫn mặc cho ông chủ muốn làm gì thì làm. Ban đầu cậu còn tỏ vẻ khó chịu, nhưng chỉ cần một nụ hôn là đủ khiến cậu mơ màng. Có thể nói chỉ có lúc ở trên giường cậu mới không quá ghét Mục Diên Nghi, nhưng điều đó cũng không ngăn cản được chuyện mỗi lần khóc ướt gối cậu đều nguyền rủa anh từ trên xuống dưới, mắng tới tận mồ tổ tiên nhà anh.
Hôm sau khi Mục Diên Nghi đi làm, Hạ Túy An vẫn còn cuộn mình trong chăn ngủ mê man trời đất. Thỉnh thoảng trước khi đi anh sẽ kéo cậu ra sờ vài cái, khiến cậu cau mày lại, người co rụt như sâu bông, từng chút từng chút chui lại vào trong chăn, lười biếng đáp: "Chồng đi nha, đi đường cẩn thận, nhất lộ an hồn."
Lời chúc thực sự chẳng hay ho gì, ánh mắt Mục Diên Nghi trầm xuống, cúi người kéo cậu từ trong chăn ra, coi như trừng phạt mà cắn môi cậu một cái.
–
"Không có tình cảm thì sao mà hôn được?"
Gần đây tình cảm của Quách Tinh và "bé yêu" nhà cậu ta lại lên một tầm cao mới, hai người đã hẹn Tết sẽ gặp mặt. Cậu ta hỏi Hạ Túy An cảm giác khi hôn là thế nào, nếu kỹ thuật kém thì có bị "dâu" ghét không, lại còn tò mò vì sao Hạ Túy An có thể hôn người ta khi không có tình cảm.
Tại sao có thể hôn, Hạ Túy An cũng không biết. Nhưng cậu biết môi của Mục Diên Nghi rất mỏng, nhìn qua có vẻ lạnh lùng, nhưng hôn lên lại mềm mại. Thỉnh thoảng mở mắt ra sẽ thấy anh đang đè lên mình, ánh mắt trấn tĩnh không biểu cảm gì, như đang cố đè nén d.ục v.ọng.
Hạ Túy An cảm thấy Quách Tinh đúng là đồ ngốc, lạnh lùng nói: "Có bệnh thì đi khám đi. Mày với trường học có tình cảm gì không? Nhưng không phải vẫn phải đi học đó à?"