Chồng Tôi Siêu Giàu!!

Chương 60



Quán nướng họ ghé nằm trên con phố sau khu chung cư cũ, ông chủ vẫn còn nhớ Hạ Túy An và Mục Diên Nghi, còn nói lát nữa sẽ tặng thêm cho họ một dĩa đồ ăn.

Hạ Túy An toe toét cười, nói vài câu nịnh nọt khiến ông chủ vui đến nheo cả mắt lại.

Cuối cùng cũng được ăn món nướng mà cậu đã thèm cả buổi chiều, Hạ Túy An cầm thực đơn, gọi liền một dãy món. Mục Diên Nghi nhìn cậu, nhắc nhở: "Gọi rồi thì phải ăn hết đấy."

Hạ Túy An ngẩng đầu từ thực đơn lên: "Không ăn hết thì gói mang về."

"Em mang về rồi cũng không ăn."

Chuyện này thì đúng thật, mỗi lần còn thừa hoặc gói về nhà, cuối cùng cũng là do Mục Diên Nghi ăn hết.

Hạ Túy An không cãi nữa, đặt thực đơn xuống rồi nói với ông chủ: "Vậy mấy món này thôi ạ, cảm ơn ông chủ."

Gió tháng Sáu đã bắt đầu se lạnh, món ăn còn chưa được mang lên, Mục Diên Nghi đã cởi áo khoác khoác lên người cậu bé con, rồi hỏi cậu hôm nay làm những gì.

"Chơi game á, với Mục Tử Hàn và Quách Tinh." Nhắc đến đây, Hạ Túy An lập tức tố cáo: "Cậu ta giành mất mấy mạng của em đó, rõ ràng là của em mà!"

Mục Diên Nghi yên lặng nghe cậu kể lể, thỉnh thoảng cũng đáp lời: "Vậy lần sau đừng chơi với cậu ta."

"Ơ... nhưng mà cậu ta chơi giỏi hơn Quách Tinh, nên em tha thứ cho cậu ấy rồi."

Nhắc đến đây, Hạ Túy An bỗng nhớ đến chuyện Quách Tinh. Dạo trước Quách Tinh gọi điện cho cậu, nói là Dâu Tây tới tìm, đang phân vân không biết có nên gặp hay không.

Tâm trí khi yêu vốn chẳng dễ kiểm soát, Hạ Túy An từng hỏi cậu ta: "Mày còn thích Dâu Tây không?"

"Thích thì chắc chắn là thích... nhưng có phải yêu không thì tao không biết. Tao không biết mình có yêu cậu ta tới mức không màng chuyện cậu ta là con trai hay không nữa... mày cũng biết tao là con một trong nhà."

"Vậy mày vẫn muốn đi gặp cậu ta à?"

Quách Tinh im lặng rất lâu: "Tao muốn đi..."

Trước đây Hạ Túy An sẽ không hiểu được những suy nghĩ rối ren như vậy, nhưng giờ thì cậu có thể hiểu đôi phần, chỉ khẽ gật đầu, lần đầu tiên không cản Quách Tinh nữa.

Giờ nhớ lại chuyện này, khi đang ngồi trên chiếc ghế nhựa của quán nướng vỉa hè, cậu bỗng quay sang nói với Mục Diên Nghi: "Em yêu anh đó, chồng ơi."

Cậu bé này lúc nào cũng vậy, vừa mới nói chuyện trong ngày, thoắt cái đã lạc sang chuyện khác. Dù Mục Diên Nghi đã quen rồi, nhưng cũng chẳng ngờ Hạ Túy An lại đột nhiên tỏ tình với anh.

Anh không thể diễn tả được cảm xúc đang cuộn trào trong lòng, chỉ thấy trái tim mình như sắp tràn đầy vì người trước mắt, cuối cùng cúi đầu hôn lên môi cậu: "Anh cũng yêu cưng lắm."

Sắp vào hè rồi, quán nướng đông nghịt người, ai nấy đều cụng ly uống rượu. Khi món ăn được mang lên, Hạ Túy An cũng gọi một ly bia lớn. Cậu mới uống được chưa tới một phần ba, hai má đã ửng hồng, hơi thở toàn mùi men rượu.

Mục Diên Nghi uống nốt phần bia còn lại giúp cậu, rồi nửa đỡ nửa ôm cậu bé đang lơ mơ vì say về lại căn hộ cũ.

Đã gần nửa năm rồi họ chưa về đây, căn hộ vẫn được thuê người dọn dẹp định kỳ, gần như không khác gì so với lúc họ rời đi. Trên ghế sofa vẫn đặt con thú bông "giữ nhà" mà Hạ Túy An cố tình không mang theo.

Con thú bông khổng lồ ngồi im trên sofa, tựa như đang âm thầm chào đón chủ nhân trở về.

Hạ Túy An đầu óc hơi choáng, nhưng vẫn nhớ ra Mục Diên Nghi cũng uống rượu, nghiêng đầu né tránh nụ hôn của anh: "Anh uống rượu rồi, đừng hôn em."

Mục Diên Nghi bật cười, giúp cậu cởi giày và áo khoác: "Cưng không uống à?"

À, hóa ra cậu cũng có uống, Hạ Túy An lúc này mới nhớ ra, liền cảm thấy mình không có lý do để né tránh nữa, bèn nhào tới, ngậm lấy yết hầu của Mục Diên Nghi cắn nhẹ — xem như là cách làm nũng ngầm của cậu.

Hai người đều đã uống rượu. Nửa ly bia với Mục Diên Nghi chẳng đáng là gì, nhưng với Hạ Túy An thì đã đủ khiến cậu gần như không nhớ nổi mình là ai.

Tửu lượng của cậu không tốt, đúng như câu đùa khi chơi game "gà mà ham hố". Trước đây hay chọc người khác câu này, giờ người bị nói lại chính là mình.

Cậu uống nhiều, người cũng không yên, bắt đầu vô cớ dây dưa lấy Mục Diên Nghi, thậm chí chẳng đợi được đến khi tắm xong, chủ động bám lên eo anh. Nước ấm từ vòi sen rơi xuống hai người, làm dậy lên một tầng sương mù mờ ảo.

Mục Diên Nghi bị cậu khơi dậy h.am m.uốn, cuối cùng cũng chỉ rửa qua loa bằng nước, sau đó cúi đầu giữ chặt Hạ Túy An đang mải mê hôn anh.

Hai người ở trong phòng tắm làm một lần. Mục Diên Nghi giúp cậu nhóc tắm rửa sạch sẽ, bế cậu lên giường. Hạ Túy An trước mắt mờ mịt, ánh đèn khiến cậu chói mắt, giơ chân đá anh, ý bảo tắt đèn.

Căn phòng tối lại, chỉ còn ánh trăng rọi xuống nền nhà. Hơi nước trong phòng tắm còn chưa tan hết, rượu tối qua lại ngấm dần, Hạ Túy An nhìn khuôn mặt Mục Diên Nghi, trong cơn choáng váng lại có cảm giác như trở về ngày đầu tiên chuyển đến sống ở đây.

Cậu nhích lại gần, đôi mắt hạnh trong veo mang theo vẻ lấy lòng, nói với Mục Diên Nghi:
— "Ông xã vào không?"

Mục Diên Nghi khựng lại một chút, trong mắt dâng lên ha.m mu.ốn mà Hạ Túy An không nhìn thấy.

_

Hạ Túy An bị "giày vò" một trận ra trò, tối qua lại uống rượu, hiện tại đã nhớ không rõ nữa. Bị Mục Diên Nghi lật qua lật lại, nốt ruồi đỏ nơi mu bàn chân trở thành trọng điểm bị "tấn công".

Cậu toàn thân đau nhức, eo như muốn gãy làm đôi, mặt đỏ bừng vì ngủ quá sâu.

Cậu giơ tay ngửi thử mùi trên người mình, không có mùi rượu, chỉ có mùi sữa tắm thơm mát.

Mục Diên Nghi bước vào thì thấy cậu nhóc đang như một con mèo nhỏ ngửi đông ngửi tây, liền cầm khăn mặt ấm ngồi xuống mép giường lau mặt cho cậu:
— "Ngửi cái gì đấy?"

Hạ Túy An ngửa đầu phối hợp để ông chủ lau mặt, người vẫn chưa "khởi động", ngơ ngác cả người, mang theo đầy dấu vết trên người mà nói:
— "Ngửi xem ông xã có tắm cho em không."

— "Ngửi ra chưa?"

Hạ Túy An gật đầu, dính lấy người Mục Diên Nghi:
— "Thơm lắm, em với ông xã cùng một mùi rồi."

Cậu không hay cáu gắt lúc mới dậy, bị Mục Diên Nghi bế dậy lau mặt cũng không nổi cáu, ngược lại còn ngáp một cái trong lòng anh, mắt lim dim như sắp ngủ tiếp.

Ngủ nữa là đến trưa, tối lại đến lúc ai kia tinh thần hưng phấn không chịu ngủ, đứng bên cửa sổ đếm sao.

Mục Diên Nghi bế cậu dậy, lấy quần áo mặc vào cho cậu, rồi đưa sữa đến bắt uống.

Hạ Túy An uống xong, cười đùa bảo Mục Diên Nghi nếu có con thì chắc chắn sẽ là một người cha tốt.

Mục Diên Nghi nhẹ cười:
— "Kim Kim sinh thìbmới có con được."

Con cái đâu ra, bụng cậu toàn là của Mục Diên Nghi nhét vào, còn phình cả lên, cũng chẳng thấy có thai, càng đừng nói đến chuyện sinh con.

— "Thế thì ông xã không có con được rồi." Hạ Túy An nheo mắt nhìn anh, đột nhiên cảnh giác hỏi:
— "Ông xã thích trẻ con lắm à?"

Đừng nha, cậu còn chưa học được kỹ năng mang thai đâu.

Mục Diên Nghi bị vẻ mặt thay đổi liên tục của cậu chọc cười:
— "Trong nhà chẳng phải đã có một em bé rồi sao? Có Kim Kim là đủ rồi."

Tốt quá rồi. Hạ Túy An thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mình không cần phải ở tuổi đôi mươi tươi đẹp này đi nghiên cứu đàn ông làm sao để mang thai.

Không có cách nào, một con chim sẻ đạt chuẩn thì luôn phải nghĩ cách lấy lòng ông chủ.

Cậu thật vất vả mà.

Giờ vẫn còn sớm, Hạ Túy An không muốn dậy, kéo Mục Diên Nghi nằm trên giường, lải nhải mấy câu vô nghĩa, miệng không ngừng, cuối cùng là cái bụng lên tiếng trước.

Mục Diên Nghi nghe thấy thì dậy đi nấu cơm. Căn hộ lâu rồi không có người ở, chẳng có gì ăn được, may mà anh dậy sớm, lúc Hạ Túy An còn ngủ đã ra ngoài mua thức ăn về.

Toàn là những món cậu thích ăn. Một tổng tài tung hoành nơi thương trường, trước mặt người yêu cũng phải đeo tạp dề vào bếp.

Hạ Túy An sớm đã ngồi chờ ở bàn ăn, rồi lại cảm thấy mình thế này giống như chỉ biết ăn không biết làm, liền chạy vào bếp muốn giúp đỡ Mục Diên Nghi, kết quả là được phân công rửa rau.

Cậu vừa chơi nước vừa rửa, liếc thấy Mục Diên Nghi đang bỏ muối vào nồi cháo, liền nhào qua đòi nếm thử.

Mục Diên Nghi múc cho cậu một muỗng, ai ngờ cậu đảo mắt một vòng, kéo anh lại, kiễng chân hôn lên môi anh, đầu lưỡi liếm qua hàm răng, lúc rời ra thì ánh mắt tràn đầy tinh quái.

Yết hầu Mục Diên Nghi khẽ động, ôm cậu nhóc nghịch ngợm lại, tiếp tục nụ hôn ấy.

Hạ Túy An bị hôn đến không thở nổi, cuối cùng bị ông chủ bế ra khỏi bếp.

— "Dùng xong là vứt." Hạ Túy An chỉ trỏ ngoài cửa bếp.

— "Kim Kim không đói à?"

Hạ Túy An im bặt, lại ngoan ngoãn quay về ngồi vào bàn ăn.

Bữa sáng là cháo hải sản và hai quả trứng ốp la. Gần đây dì giúp việc đang bồi bổ dinh dưỡng cho cậu, gần như ngày nào cũng phải ăn trứng, cậu giờ nhìn thấy trứng là ngán, cuối cùng phần trứng ốp la của mình cũng "rơi" vào miệng Mục Diên Nghi.

Ăn xong bữa sáng, Hạ Túy An có sức lại bắt đầu nghịch ngợm, cậu gác chân lên đùi ông chủ, bắt đầu m.ơn tr.ớn. Cậu không thích vận động, thịt ở chân mềm mịn, cổ áo còn thấp thấp, lộ ra cả đám vết hôn từ tối qua.

Mục Diên Nghi rời mắt đi, tạm thời tha cho người hôm qua vừa khóc vừa cầu xin dừng lại.

Trợ lý Đường cầm tài liệu đứng trước cửa sổ văn phòng. Buổi sáng sếp gọi bảo hủy cuộc họp, dời sang chiều, anh nhìn đống tài liệu ngày càng nhiều trong tay, âm thầm gánh vác công việc nặng nề này. Dù sao thì ba tháng trước anh đã được thăng chức, tăng lương, căn nhà cưới toàn tiền mặt ở nội thành đều nhờ tiền lương gãy móng tay của sếp.

Hai năm trước anh không ngờ có một ngày—hoặc vài ngày trong năm—sếp của mình sẽ bỏ làm.

Đây gọi là gì nhỉ? "Ngọc thụ ca tàn tích dĩ trần, Nam triều cung điện liễu điều tân."

Sếp Mục của họ, yêu giang sơn lại càng yêu mỹ nhân.

Thời tiết lại bắt đầu nóng lên, giữa tháng Sáu, gần bước vào hè, hoa hai bên đường nở rộ, bông tuyết bay bay, được công nhân môi trường quét dọn sạch sẽ. Buổi chiều Hạ Túy An cùng Mục Diên Nghi tới công ty, giờ anh đi họp, cậu ngồi ở vị trí làm việc của sếp, ngẩn người nhìn hoa bay ngoài cửa sổ.

Triệu Linh cùng Mục Diên Nghi họp xong quay về, thấy cậu ngồi ở bàn làm việc, liền đùa một câu:
— "Hạ tổng."

Hạ Túy An ngáp một cái, gọi một tiếng tên Triệu Linh, sau đó đưa tay bảo Mục Diên Nghi bế mình.

Mục Diên Nghi ôm cậu lên, để cậu ngồi trên đùi mình:
— "Chán rồi à? Có đói không?"

— "Không đói." Hạ Túy An hỏi: "Ông xã mấy giờ tan làm?"

— "Còn phải đợi, có việc chưa xử lý xong."

— "Vậy em chờ ông xã nhé, kiếm tiền quan trọng!"

Hai người nói chuyện như chẳng có ai bên cạnh, Triệu Linh thở dài, cảm thấy mình đúng là không nên vào đây, đành ngồi trên sofa rót cho mình ly trà, vị đắng.

Mục Diên Nghi xử lý công việc, Hạ Túy An ngồi trên sofa chờ, tiện tay cầm ly trà Triệu Linh vừa pha. Cậu không quen uống trà, thấy hơi đậm, liền đổ nửa còn lại vào chậu cây phát tài bên cạnh.

Triệu Linh thấy vậy thì nhướn mày: "Cậu đang làm gì thế?"

Hạ Túy An: "Tưới hoa."

Triệu Linh liếc sang Mục Diên Nghi với vẻ mặt thản nhiên, bỗng thấy thật nực cười.

Vài ngày trước anh ta chỉ vì lỡ đổ nước trà vào chậu cây phát tài mà bị Mục Diên Nghi phạt một khoản tiền khổng lồ, giờ nghĩ lại thật chẳng đáng. Chẳng lẽ là người yêu? Không đời nào, hai người đâu phải kiểu quan hệ anh em thân thiết đến mức đó.

Hạ Túy An tưới xong hoa thì chơi thêm mấy ván game. Lúc Triệu Linh rời đi, cậu cũng vừa mỏi tay, bèn nằm dài trên sofa lướt siêu thoại trên Weibo.

Nghĩ cũng buồn cười, scandal bị tung ra trước đó vốn khiến giới đầu tư chấn động, vậy mà nhờ tuyên bố của Mục Diên Nghi, giá cổ phiếu vẫn đứng vững. Chưa kể, loạt ảnh chụp hai người bị lan truyền còn thu hút được kha khá fan couple.

Lên mạng nhiều, Hạ Túy An biết fan CP là gì. Thỉnh thoảng lướt Weibo cậu cũng thấy siêu thoại có tên mình và Mục Diên Nghi.

Thậm chí độ hot còn cao hơn vai diễn cậu từng đóng sau khi phim ra rạp.

Hạ Túy An mỗi ngày đều len lén vào siêu thoại đó điểm danh, có lúc còn thấy fan viết đồng nhân văn giữa cậu và Mục Diên Nghi, đến nỗi phải chỉnh màn hình tối nhất, rồi lật ngược điện thoại lên để đọc.

Trợ lý Đường bước vào thì thấy Hạ Túy An đang xem một bài đồng nhân, ngay sau đó cậu nghe thấy anh ta nói với Mục Diên Nghi: "Tổng Mục, chương trình tạp kỹ tháng này vừa gửi lời mời lần thứ ba, vẫn từ chối chứ ạ?"

"Ừm."

Hạ Túy An nghe vậy bèn ngẩng đầu lên: "Chương trình gì vậy?"

Mục Diên Nghi: "Chương trình hẹn hò, lần trước có hỏi Kim Kim rồi."

Hạ Túy An nghĩ vài giây mới nhớ ra hình như có chuyện đó thật. Có điều lúc ấy cậu đang bị anh giữ chặt hai chân, đầu óc rối tung, chẳng còn tâm trí mà nghĩ gì cả.

Giờ có thời gian rồi, cậu liền nhào tới trước mặt Mục Diên Nghi: "Giống đóng phim hả? Có trả tiền không?"

Trợ lý Đường đưa ra một con số, Hạ Túy An nghe xong thì trợn tròn mắt.

Thật sự là con số trên trời, nằm mơ cũng không ngờ tới.

Thấy cậu như vậy, Mục Diên Nghi liền hiểu trong đầu nhóc con này lại đang tính toán gì rồi. Dạo này công việc anh không quá bận, cũng có thể sắp xếp thời gian để cùng cậu tham gia chương trình hẹn hò kéo dài nửa tháng đó.

Hạ Túy An luôn muốn trở thành một chú chim sẻ nhỏ không phải lo chuyện cơm áo gạo tiền, mỗi ngày đều được ông chủ nuôi nấng, vừa ăn vừa chơi, nhìn tài khoản tiết kiệm của mình ngày càng dày lên.

Cậu không thích ra ngoài, cũng không thích đóng phim, nhưng mà phía đối phương ra giá quá cao.

Huống chi cậu còn muốn phòng ngừa tình huống sau này nếu Mục Diên Nghi phá sản thì mình vẫn đủ sức nuôi lại anh. Vậy nên hiện tại, cậu là một chú chim sẻ nhỏ có chí tiến thủ.