Chồng Tôi Siêu Giàu!!

Chương 64



Hạ Túy An hôm qua đúng là bị giày vò một trận, nhưng nhìn lại thì cũng là do chính cậu tự châm lửa. Trong mơ vẫn còn cảm giác thân thể bị anh trêu chọc run rẩy, nửa mê nửa tỉnh vẫn còn lưu lại dấu vết đêm qua.

Tỉnh dậy thì trời đã quá giờ ăn sáng. Hạ Túy An còn đang ngái ngủ, định nằm thêm một lát.

Sắp ngủ lại thì cậu mới nhớ mình đang quay show, lập tức bừng tỉnh, bị Mục Diên Nghi bế dậy, tóc tai rối tung như con gấu nhỏ vừa mới tỉnh ngủ sau kỳ ngủ đông.

Mục Diên Nghi nhìn bộ dạng của cậu mà buồn cười, nhưng bị Hạ Túy An bắt gặp thì lại không vui, nghi ngờ anh đang cười nhạo mình.

Anh liền phủ nhận, sau đó dẫn cậu bé vừa mới tỉnh ngủ, đầu óc vẫn chưa kịp khởi động, đi rửa mặt thay đồ.

Giờ ăn sáng đã qua, trên bàn chẳng còn gì ăn được. Người yêu của Bạch Linh Hạc thấy Hạ Túy An đi ra thì cười nói: "Cuối cùng cũng chịu dậy rồi, tôi còn tưởng cậu ngủ đến tận trưa cơ đấy. Mọi người đều đang chờ cậu ăn tối, chứ bây giờ thì hết bữa sáng rồi. Không biết khi nào hai người dậy nên chẳng giữ lại phần, hy vọng cậu không để bụng."

Mục Diên Nghi từ bên ngoài trở vào, tay cầm một bọc lá sen, bên trên còn vương tàn tro như vừa lấy ra từ lò than.

Anh mở lá sen ra, lộ ra củ khoai lang nướng bên trong, hỏi Hạ Túy An: "Đói chưa?"

Như ảo thuật, Hạ Túy An nhìn củ khoai lang rồi lại nhìn ông chủ: "Sao chồng biết em đang thèm khoai lang vậy?"

"Em nói tối qua mà."

Tối qua lúc nướng đồ, Hạ Túy An uống hơi nhiều, lúc say thì rất hay nói linh tinh. Những gì cậu thèm ăn, muốn mua, thậm chí là một con chó nào đó tình cờ gặp trên đường cũng đều có thể lôi ra kể lể.

— Tôi bảo sao sáng sớm tinh mơ anh đã ra ngoài nói chuyện với dân làng, hóa ra là hỏi mua khoai lang.

— Không thể tin nổi.

— Bảo sao người ta làm tổng tài, đúng là hành động quyết đoán ghê.

— Thể lực và năng lực hành động đỉnh của chóp.

Hai tiếng sau khi ăn sáng xong, đạo diễn gọi mọi người tập trung để công bố luật chơi đầu tiên của chương trình:

"Bắt đầu từ bây giờ, tổ chương trình sẽ không cung cấp nhu yếu phẩm sinh hoạt hằng ngày cho mọi người nữa, bao gồm cả ba bữa ăn, các bạn phải tự tìm cách xoay sở. Có thể đến chỗ dân làng nhận nhiệm vụ để đổi lấy điểm tích lũy. Điểm có thể dùng để mua đồ trong cửa hàng tích điểm, cũng có thể chuyển nhượng hoặc trao đổi với nhau."

"Hy vọng trong mười bốn ngày tiếp theo, mọi người sẽ hòa thuận, hợp tác, cùng nhau chiến thắng."

Nghe xong nhiệm vụ, người yêu của Bạch Linh Hạc là người đầu tiên tỏ vẻ không hài lòng: "Mấy mùa trước không có phần này mà."

Nhưng Bạch Linh Hạc lại nhanh chóng chấp nhận luật chơi mới, giọng ôn hòa: "Thôi đừng nghĩ mấy mùa trước nữa, bây giờ đến nguyên liệu nấu ăn còn là vấn đề. Trưa nay mình ăn gì đây?"

Tống Khanh nói: "Tối qua vẫn còn dư thịt cừu, ăn xong trưa nay rồi đi tìm dân làng nhận nhiệm vụ đổi điểm."

Phòng khách tràn đầy bầu không khí u ám, mọi người bắt đầu bàn xem mười mấy ngày tiếp theo phải sống sao. Hạ Túy An mới ăn khoai lang xong nên bụng vẫn no, trong đầu thì càng không muốn nghĩ gì đến chuyện sinh tồn, cậu chỉ nghĩ: Chết rồi, giờ thì đúng là đi show sinh tồn hoang dã thật rồi. Biết thế này hôm qua đã nhét đầy chocolate vào vớ.

Mục Diên Nghi như đoán được suy nghĩ vẩn vơ của cậu, cúi đầu hỏi: "Nghĩ gì đấy?"

Cậu bâng quơ: "Nghĩ trưa nay ăn gì. Hay mình ra con sông đầu làng bắt cá đi?"

"Ăn cá rồi mai ăn gì?"

Hai người chỉ tiện miệng nói vậy, nhưng vẻ mặt lại rất nghiêm túc, khiến bình luận trực tiếp nổ tung một tràng: "Tha cho cá chép đi!"

Hạ Túy An thật sự suy nghĩ một lúc rồi bảo: "Mai... ăn khoai lang tiếp vậy. Nửa tháng tới cứ ăn khoai lang nướng đi, khỏi cần làm nhiệm vụ luôn."

Buổi sáng dân làng đã tặng Mục Diên Nghi gần nửa sọt khoai lang, hai người ăn cũng đủ được một thời gian. Nếu ăn không no thì coi như giảm cân.

Đúng là tinh thần "tùy cơ ứng biến" được phát huy triệt để. Mục Diên Nghi nhìn cậu nhóc chẳng chút lo lắng, như sực nhớ ra điều gì, khẽ bật cười.

"Không thể để cục vàng mỗi ngày đều ăn khoai lang được."

Cậu gật đầu: "Vậy nhờ chồng cố gắng chút nhé."

— Hệ thống làm nũng của chim sẻ nhỏ.

"Ừ."

Nửa tiếng sau khi đạo diễn công bố luật chơi, nhiệm vụ đầu tiên cũng được phát đi. Trên giao diện livestream, nhiệm vụ được hiển thị bằng dòng chữ lơ lửng.

Là nhiệm vụ dài hạn: Giúp dân làng cấy lúa để đổi điểm tích lũy.

Trình Thanh vừa nhìn thấy nhiệm vụ thì tò mò: "Tôi chưa từng cấy lúa, chỉ thấy trên TV. Tôi nhớ anh Tống và Tiểu Tê từng đóng phim chủ đề nông thôn, có cảnh cấy lúa đúng không? Tôi còn xem mà khóc luôn đó ha ha."

Trần Tê nhớ lại lúc đó đoàn phim dùng diễn viên đóng thế, ngoài mặt không tỏ vẻ gì, chỉ mỉm cười bảo: "Đúng rồi, đoàn còn thuê công nhân nông nghiệp để đào tạo chuyên nghiệp, mọi người đều rất vất vả. Với tôi, đó là một trải nghiệm đáng nhớ."

— Cái chương trình chó má gì đây, đây là show hẹn hò hay show về nông thôn vậy? Tụi tui đến để coi couple yêu đương cơ mà!

— Chán rồi, mệt rồi, ói luôn.

— Ơ? Không có ai mê kiểu thô nam và tiểu thê tử hả? Cho tôi một vé nha!

Ba giờ chiều, nắng gay gắt ngay đỉnh đầu, ánh mặt trời rọi xuống như thiêu, dưới chân là lớp bùn sền sệt dính nhầy. Những người lúc đến còn cười nói rôm rả giờ chẳng cười nổi nữa.

Tổ chương trình mời dân làng đến dạy cách cấy lúa. Công việc không khó, chỉ cần làm quen là được. Nhưng nhóm người này đa phần đều là kiểu sống trong nhung lụa, Trần Tê thấy dân làng mang ủng lội xuống ruộng, trong mắt còn lộ vẻ ghét bỏ.

Dân làng làm mẫu xong, tổ chương trình phát công cụ cho từng người. Hạ Túy An mang đôi ủng chống nước to hơn chân một cỡ, bước đi trong bùn lầy lạch bạch như chim cánh cụt.

Mục Diên Nghi nhìn cậu bé nghiêm túc cấy lúa trong ruộng, dưới trời nắng gắt người khác nhăn nhó khổ sở, vậy mà cậu lại tự chơi một mình rất vui. Sau khi vung tay rải mạ, đôi mắt đào lấp lánh như vừa hoàn thành kỳ tích.

Cậu bé nhà anh vẫn luôn như vậy — thuần khiết, sạch sẽ, chưa từng bị mài giũa, cứ tự nhiên mà tỏa sáng.

Mục Diên Nghi lặng lẽ nhìn cậu, đến khi cậu ngoảnh lại vẫy tay, anh mới tháo nhẫn cất đi, rồi bước về phía cậu.

Mỗi người đều nhận nhiệm vụ như nhau, ai cũng không thạo, tiến độ chậm chạp. Trần Tê và Tống Khanh vừa ra khỏi góc khuất của máy quay đã thì thầm than phiền: "Đáng lẽ không nên nghe lời công ty mà nhận show này."

Hai người từng đóng cặp trong một phim đam mỹ, được khán giả ghép đôi nhiệt tình nên tranh thủ theo dòng, cùng nhau nhận show để giữ độ hot.

Tống Khanh lơ đãng đáp một tiếng, ánh mắt lại dừng lại ở Mục Diên Nghi và Hạ Túy An phía xa. Anh vẫn nhớ mấy năm trước, khi mình còn chưa nổi, từng theo sếp công ty dự một buổi tiệc từ thiện. Người được mời hôm đó ai cũng không tầm thường, vậy mà đến cuối buổi, khi người đàn ông kia bước lên phát biểu, mọi ánh hào quang đều lu mờ.

Anh nghe người khác kể, người đàn ông đó là một thương nhân máu lạnh, vô tình vô nghĩa, đặt lợi ích lên hàng đầu, mới gần đây vừa dùng thủ đoạn sấm sét thu mua một công ty khiến ai cũng thèm muốn.

Vậy mà giờ đây, người đàn ông ấy lại đứng trước một người khác, nhận lấy hết mạ trong tay cậu, để cậu ngồi nghỉ ở chỗ sạch sẽ, còn mình thì cúi người thay cậu hoàn thành phần việc.

Trần Tê cũng thấy cảnh đó, tay cầm mạ siết lại, suýt chút nữa không giữ nổi biểu cảm khi máy quay lia tới.

Bọn họ là diễn viên, nhạy cảm với máy quay hơn ai hết. Khi ống kính lia tới, Tống Khanh thu ánh mắt lại như chưa thấy gì, quay sang nhẹ giọng với Trần Tê: "Tiểu Tê giỏi lắm rồi, còn lại để anh làm cho, em đi nghỉ đi."

— Tôi phát cuồng rồi, couple thật là đỉnh!

— Trời ơi cắn câu rồi, đàn ông thương vợ mới là đàn ông đích thực!

Hành động ấy khiến hai cặp còn lại đều nhìn thấy. Cuối cùng, không biết bằng cách nào mà tám người lại thành bốn người làm việc. Nhưng vì có tinh thần ganh đua nên tiến độ không hề giảm. Trước khi mặt trời lặn, cả nhóm đã hoàn thành nhiệm vụ của chương trình.

Trên đường về, ai nấy đều mệt rã rời, không còn chút sinh khí nào. Hạ Túy An nhớ ra mình đã lười cả ngày, liền tụt lại cuối hàng, len lén ghé đến bên ông chủ: "Bạn trai mệt không? Em có thể đỡ anh về."

Mục Diên Nghi trông không chút mệt mỏi, nghe xong liền nhướn mày, thản nhiên gọi một tiếng: "Hạ Túy An."

Nịnh hót trật chỗ, cậu ngậm miệng lại, cười cong mắt trong ánh chiều tà vàng rực đổ trên vai.

Sau khi cấy lúa xong, mọi người nghỉ ngơi một chút, đem điểm tích lũy đổi lấy nguyên liệu nấu bữa tối. Trình Thanh đùa: "Cuối cùng cũng không phải uống gió Tây Bắc nữa rồi, còn dư điểm, coi như có tiền tiết kiệm."

Nhưng đến lúc nấu cơm thì cả phòng lại chìm vào im lặng.

Bạch Linh Hạc thử hỏi một câu: "...Trong chúng ta có ai biết nhóm bếp nấu cơm không?"

Câu hỏi vậy nghĩa là anh không biết rồi. Trần Tê giơ tay: "Mì ăn liền tính không?"

"..."

Lôi Minh: "Đừng đùa, tám người mà không ai biết nấu ăn? Chẳng lẽ tối nay ăn sống lá rau à?"

Mọi người nhìn nhau không biết làm sao, cuối cùng Mục Diên Nghi bước ra, điềm tĩnh nói anh và Hạ Túy An sẽ đảm nhận việc nhóm bếp và nấu ăn, sau đó phân chia công việc cho từng người, đảm bảo trước khi trời tối sẽ có cơm ăn.

— Tôi thật không ngờ người biết nấu ăn lại là tổng giám đốc Mục!

— Không tưởng tượng nổi +1.

Mục Diên Nghi giống như cứu tinh, không ai ngờ vị tổng tài của công ty niêm yết lại biết dùng bếp quê. Hạ Túy An được giao nhiệm vụ nhặt rau, làm xong sớm nên rảnh rỗi, xin qua phụ anh.

Nhưng cậu chẳng giúp được gì, đến chỉ thêm rối, trong lòng buồn bã tự trách vô dụng. Nghĩ lại thấy hình như tình nhân được bao dưỡng thì cũng chẳng ai biết làm mấy việc này, lập tức lấy lại tự tin, còn vui vẻ sang giúp Bạch Linh Hạc rửa bát.

Lửa trong bếp cháy rực, cơm trong nồi cũng sắp chín, đột nhiên Trần Tê vấp ngã, đầu gối bị trầy rách một mảng lớn.

Vết thương không sâu nhưng lại kéo thành một mảng, có thể thấy cả vệt máu, đau đến mức khiến Trần Tê cau mày, đứng cũng không đứng dậy nổi.

Tống Khanh lập tức chạy đến bên Trần Tê, định đỡ cậu dậy: "Sao lại bất cẩn thế này?"

Trần Tê cười cười, có chút ngại ngùng: "Tôi muốn đến giúp mọi người, không để ý có hòn đá dưới đất, nên vấp phải."

Ánh mắt Tống Khanh lộ vẻ xót xa, lập tức xin thuốc từ tổ chương trình, nào ngờ đúng hôm nay tổ hậu cần lại quên mang theo hộp y tế. Chương trình vẫn đang quay, không thể bỏ mặc vết thương của Trần Tê, đạo diễn rơi vào thế khó, nói nếu thật sự không được thì phải đưa Trần Tê đến trạm y tế trong làng.

Trên màn hình livestream, cư dân mạng chửi rủa ầm ĩ, ai nấy đều mắng tổ chương trình chuẩn bị sơ sài, fan của Trần Tê thì gần như càn quét màn hình bình luận.

"Trong hành lý của tôi có thuốc và băng gạc." Mục Diên Nghi nói.

Thuốc và băng gạc khi đến đã bị thu chung với các vật dụng khác, may mà hành lý được gửi giữ ở phòng bên cạnh. Vết thương ở chân Trần Tê nhanh chóng được xử lý ổn thỏa, tổ chương trình cũng thở phào nhẹ nhõm.

—— Ban đầu tôi còn tưởng Mục tổng là loại người ích kỷ, không xem ai ra gì, tôi sai rồi!

—— Đúng là hiểu lầm rồi +1

—— Cái nhà này không có Mục tổng là tan nát

Sau khi xử lý xong vết thương thì cơm cũng đã nấu xong, mọi người đã quen thuộc hơn nhiều, vừa ăn cơm vừa trò chuyện vui vẻ, khen đồ ăn ngon. Trần Tê nhìn thấy Hạ Túy An bưng bát đi đút cho mèo con, do dự một chút rồi ngồi xuống cạnh Mục Diên Nghi.

Cậu mỉm cười ngại ngùng với anh trước ống kính: "Hôm nay cảm ơn anh Mục vì thuốc, làm phiền anh rồi, thật sự cảm ơn anh rất nhiều."

Mục Diên Nghi thu hồi ánh mắt từ người kia, gật đầu đáp lại, quay sang Trần Tê đang ngày càng tiến sát hơn: "Ừ, trả bằng điểm tích lũy đi."