Chồng Tôi Siêu Giàu!!

Chương 67



Sau câu trả lời của Mục Diên Nghi, phòng livestream lập tức tràn ngập "tiếng ngọt ngào", ai cũng kêu trời sao mà ngọt thế.

Hạ Túy An lại cắn một miếng, trong lòng nghi hoặc: ngọt chỗ nào? Sao cậu chẳng thấy gì.

Buổi tiệc nướng kéo dài đến tận khuya. Vì nhiệm vụ nên lúc nói chuyện mọi người đều nhắc đến cặp đôi Bạch Linh Hạc và bạn đời. Hôm đó Hạ Túy An vắng mặt, bây giờ mới biết lý do khiến hai người họ cãi nhau.

Hóa ra là do người yêu của Bạch Linh Hạc bận rộn công việc, mỗi lần khởi quay thì theo đoàn phim chạy khắp nơi, thường mấy ngày liền không trả lời tin nhắn, cứ như bốc hơi khỏi thế gian.

Hạ Túy An ngồi bên bếp nghe Trình Thanh kể xong, khẽ "ồ" một tiếng.

Thì ra làm đạo diễn lại bận như vậy, bận đến mức mấy ngày không rảnh xem điện thoại. Cậu nhớ lại mỗi lần Mục Diên Nghi bận cũng phải thức khuya, còn hơn cả nhân viên văn phòng, vậy mà cũng chưa bao giờ để cậu đợi quá năm tiếng đồng hồ.

Người yêu của Bạch Linh Hạc quỳ một gối xuống đất, hứa sau này dù có bận thế nào cũng sẽ trả lời tin nhắn ngay lập tức. Cuộc chiến tranh lạnh kéo dài hai ngày cuối cùng cũng kết thúc.

Thật sự là vì bận quá hay chỉ là không muốn quan tâm? Hạ Túy An nhẹ nhàng cắn một miếng dưa hấu trông có vẻ ngọt mát.

Thế giới thật khó lường, đến dưa hấu giờ cũng biết lừa người. Cậu nuốt dưa, dùng mu bàn tay lau miệng, rồi nhìn về phía Mục Diên Nghi đang nướng thịt cho mình.

Mục Diên Nghi như có cảm ứng, ngẩng đầu hỏi: "Sao vậy?"

"Không có gì." Cậu ném vỏ dưa vào thùng rác nhỏ, lon ton chạy tới bên anh, nói muốn tự tay nướng cho anh ăn.

Chắc vì rảnh quá nên muốn tìm việc làm. Mục Diên Nghi đã quen với những ý tưởng bất chợt của cậu, liền gật đầu, nhường chỗ.

Tay nghề của Hạ Túy An không ra gì, kỹ thuật nướng cũng dở tệ. Cánh gà cậu nướng có vẻ ngoài vàng ruộm, bóng mỡ hấp dẫn, nhưng lật lại thì đen nhẻm như than.

Thấy không thể qua mặt, cậu lén lút ném cánh gà cháy vào thùng rác dưới ánh nhìn của Mục Diên Nghi, rồi ngang nhiên lấy nguyên liệu mới, giơ lên hỏi: "Chồng ơi, cái này là gì?"

Mục Diên Nghi: "Thận dê."

Ồ, thận dê.

Hạ Túy An bình thường không ăn nội tạng động vật, hôm nay lại muốn thử. Cậu không biết nướng, thế là nhiệm vụ lại quay về tay Mục Diên Nghi. Lần này cậu thực sự thể hiện sinh động câu "nuông chiều thành hư" mà anh thường than phiền trên giường.

Hạ Túy An ngoan ngoãn xắn tay áo anh, ngồi xổm bên vỉ chờ thận nướng xong.

Cậu nhớ một câu trong sách: "Nho nhã thư sinh, đâu hiểu thời thế, biết thời thế mới là tuấn kiệt."

Mà cậu chính là người biết thời thế.

Khói dầu mỡ bay lên theo gió. Mọi người xung quanh nói chuyện rôm rả, Trình Thanh kéo bạn trai xuống suối rửa chân, bị Lôi Minh mồm mép chọc cười rằng sẽ làm chết mấy con cá.

Một câu đùa trở thành lời châm chọc gay gắt, Trình Thanh nổi giận, cãi nhau với bạn trai.

Bạch Linh Hạc và người yêu còn chưa yên, giờ lại thêm một cặp bắt đầu gây lộn. Trên màn hình livestream, bình luận dày đặc, tranh luận ai đúng ai sai.

Cuối cùng Lôi Minh xin lỗi Trình Thanh, thừa nhận không nên đùa cợt như vậy trước ống kính.

Vụ việc được giải quyết, Hạ Túy An cũng xem xong một trận cãi vã nhỏ, không bình luận gì, nhưng rất thích thú.

Lúc này thận đã nướng xong, Hạ Túy An vừa xem xong trò vui, cảm giác thời gian trôi nhanh quá, ghé đầu hỏi Mục Diên Nghi: "Chồng ơi nhanh vậy?"

Mục Diên Nghi liếc sang: "Nói cái gì?"

Cậu ngẩn người, rồi vội vàng chữa cháy: "Em sai rồi, chồng không nhanh, là thận nướng nhanh!"

—— Cười chết, em bé này thật dễ thương, nói đổi là đổi liền.

—— Tổng Mục nhanh hay không chẳng lẽ Kim Kim còn không biết?

—— Đừng ăn thận nữa, tối nay tính sao đây!

Từ lúc tham gia chương trình đến nay, Hạ Túy An rất hiếm khi làm nũng giả trân trước ống kính. Cũng chẳng vì gì to tát, chỉ là cậu sợ bị Quách Tinh nhìn thấy cái mặt nịnh bợ này thì mất mặt lắm.

Nhưng hiện tại rõ ràng mông quan trọng hơn mặt mũi.

Mục Diên Nghi đúng là ăn kiểu này rất ngọt, thổi cho nguội rồi đưa thận đến bên miệng cậu.

Mùi vị khó tả, giòn giòn, vị thì đậm đà nhưng vẫn có mùi lạ khó che giấu. Mục Diên Nghi bảo là thận dê, Hạ Túy An không thích lắm, ăn một miếng rồi thôi, chuyển sang ăn rau hẹ nướng để át vị.

—— Xong rồi, ăn thận xong lại ăn hẹ, em lo cho bé quá.

—— Dám chơi quá rồi đó haha.

—— Em ơi dừng lại đi đừng ăn nữa!!

Rau hẹ có rắc ớt, Hạ Túy An bị cay đến mức hít hà, nước mắt nước mũi tuôn trào.

Mục Diên Nghi lấy giấy lau mũi cho cậu, nhìn sống mũi đỏ ửng, tay vô thức dùng lực mạnh hơn chút.

Cậu chẳng nhận ra, nhặt nửa miếng dưa còn lại cắn tiếp, coi như uống nước giải khát.

Xuân vừa đi qua, đầu hè ngày dài hơn trước, sáu bảy giờ trời vẫn chưa tối hẳn.

Hoàng hôn dần biến mất ở cuối chân trời, in bóng cây lấm tấm dưới ánh trời, thỉnh thoảng có cơn gió thổi qua mang theo âm thanh xào xạc.

Hạ Túy An ăn no uống đủ, tựa lên vai Mục Diên Nghi.

Cậu nhớ lại một câu đọc được đâu đó trong sách. Phần đầu quên mất rồi, chỉ còn đọng lại đoạn cuối: "Cúi ngẩng thời gian, hai mươi xuân trôi."

Năm nay là mùa xuân thứ hai cậu và Mục Diên Nghi bên nhau.