Người bị ôm khẽ khựng người lại, một lúc sau mới rúc mặt sâu hơn vào lồng ngực đối phương, uể oải nói: "Không mệt, chồng nhớ trả lương tăng ca nhé."
Mục Diên Nghi không vạch trần sự cứng miệng của cậu, nghĩ bụng dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ mới trưởng thành không lâu, ham ngủ, sợ tối, ánh mắt lúc nào cũng ẩn chứa đầy cảm xúc mà cứ tưởng mình che giấu giỏi lắm.
Có người bên cạnh rồi, Hạ Túy An mới thả lỏng được một chút, cậu mới ngủ được vài tiếng, vẫn còn buồn ngủ, ngáp một cái trong ngực Mục Diên Nghi rồi lập tức bắt đầu díp mắt.
Mi mắt dần cụp xuống, cậu rúc sát lại phía Mục Diên Nghi: "Không ngủ à?"
"Đợi thêm chút, em ngủ trước đi."
"Em đã nói là muốn thức với anh mà, không ngủ đâu."
Hạ Túy An ngẩng đầu nhìn, thấy Mục Diên Nghi đang trả lời email, vừa tiếng Anh vừa vài thứ dữ liệu linh tinh cậu không hiểu nổi. Bên ngoài tiếng mưa lộp độp tí tách như ru ngủ, chẳng mấy chốc cậu đã thiếp đi.
Khi Mục Diên Nghi xử lý xong công việc, người nãy giờ nằm trong lòng anh đã hóa thành con bạch tuộc, quấn chặt lấy anh, chẳng biết đang mơ gì, miệng còn chép chép vài cái, vô thức rúc càng sâu vào lòng anh.
Mục Diên Nghi thầm nghĩ, với kiểu này mà hồi ở câu lạc bộ còn chưa bị lừa thì cũng lạ. Nhưng rồi lại nhớ đến ánh mắt cậu hôm đó, dữ dằn như muốn cắn người, rõ ràng cười rất ngoan ngoãn mà trong mắt lại chẳng giấu sự bực dọc – trông chẳng giống kiểu người dễ bị bắt nạt chút nào.
Có lẽ anh không cần phải lo chuyện không đâu.
—
Sáng hôm sau, khi Hạ Túy An tỉnh dậy thì trời đã sáng rõ, điện thoại cũng hiện cuộc gọi nhỡ. Cậu mở mắt, nhìn chằm chằm lên trần nhà một lúc lâu mới tỉnh hẳn.
Sau cơn mưa trời lại sáng, ánh nắng hiếm hoi từ khe hở rèm cửa dày rọi lên gò má nghiêng của Mục Diên Nghi.
Hạ Túy An vẫn còn lười nhác, chưa tỉnh hẳn, nhưng nhiệm vụ làm "công cụ" đã hoàn thành. Cậu nhẹ nhàng gỡ mấy cánh tay quấn như bạch tuộc đang bám lấy anh, rón rén lùi từng chút một, định quay về phòng mình ngủ bù.
Chưa kịp rút lui an toàn, cổ tay đã bị người kia nắm lấy. Mục Diên Nghi không mở mắt, chỉ lười biếng nói: "Không phải nói sẽ thức cùng tôi sao? Hôm qua mới hai phút đã ngủ rồi, vậy lương tăng ca tính sao đây?"
Sếp tỉnh rồi, cậu chạy không thoát. Hạ Túy An thầm kêu thảm trong lòng, vội cười nịnh: "Cơ thể em vẫn ở bên anh mà, vẫn xứng đáng được trả lương chứ! Chồng em đâu phải người keo kiệt!"
"Cơ thể ở bên là kiểu gì?" Mục Diên Nghi mở mắt, véo nhẹ chóp mũi cậu, kéo cậu vào lòng: "Phải làm tôi hài lòng thì mới có lương tăng ca."
Đi làm thật mệt, Hạ Túy An còn chưa kịp cảm nhận nỗi khổ của kiếp trâu ngựa đã bị anh chặn môi lại bằng một nụ hôn sâu.
Giường của Mục Diên Nghi toàn là gam lạnh màu xám đen, nên anh nằm đó trông càng nổi bật. Lúc hơi mạnh tay, cậu chỉ biết rê.n rỉ giãy giụa, hai chân đạp loạn xạ, mềm nhũn không chút sức lực. Nhưng đến lúc sắp rời khỏi thì lại quấn chặt lấy, không cho anh đi.
Mục Diên Nghi vỗ vỗ lên mông cậu, hỏi: "Em đi làm kiểu này đấy hả?"
Hạ Túy An vốn chẳng bao giờ dùng não để suy nghĩ, lúc trước còn cứng đầu, giờ được nuông chiều đến thoải mái thì liền bắt đầu quấn lấy anh, hành động khiến người ta nóng cả mắt.
Hôm nay là cuối tuần, Mục Diên Nghi được nghỉ. Sau khi kết thúc "vận động", anh định kéo Hạ Túy An đi tắm. Nhưng cậu mệt đến mức không buồn nhúc nhích, im lặng phản kháng, trưng ra vẻ mặt "muốn chém muốn giết gì cũng được, nhưng bảo em bước thêm một bước thì khỏi đi."
Cuối cùng vẫn là bị Mục Diên Nghi bế vào phòng tắm.
Tắm xong, Hạ Túy An lập tức bừng tỉnh như cây hoa được tưới nước, cành lá đều vươn thẳng.
Tóc cậu vẫn ướt sũng, còn đang nhỏ nước mà chẳng thèm lau, chỉ đi theo sau Mục Diên Nghi, miệng kêu đói.
Mục Diên Nghi thực ra biết nấu ăn. Anh từng trải qua một khoảng thời gian khó khăn cùng gia đình, cha mẹ thường xuyên bận tiệc tùng xã giao, chưa đến mười tuổi anh đã học được cách tự chăm sóc bản thân.
Chỉ là công việc bận rộn khiến anh ít có thời gian nấu nướng, mà tủ lạnh thì trống trơn đến đáng thương, đem bán đồ cũ chắc người ta còn tưởng hàng mới chưa khui.
Anh hỏi Hạ Túy An muốn ăn ngoài hay ăn ở nhà. Dù đã khỏe hơn, nhưng mông vẫn đau, nên cậu chẳng muốn nhúc nhích, chỉ mong cơm tự bay vào miệng mình.
Mục Diên Nghi đưa điện thoại cho cậu, để cậu tự gọi đồ ăn.
Bình thường Hạ Túy An hay kêu đắt, chỉ chọn vài món quen thuộc, mười mấy hai chục tệ là đủ lấp bụng. Nhưng giờ đang dùng điện thoại của Mục Diên Nghi, cậu chẳng tiếc tay chút nào, nhắm ngay món nào đắt nhất mà đặt.
Cậu chọn một nhà hàng bán cơm thố bào ngư và cua hoàng đế, giá khởi điểm cao đến mức khiến Hạ Túy An rùng mình, nhưng rồi ngay sau đó lại hào hứng nhấn vào, nhất quyết phải nếm thử mùi vị của món "cua hoàng đế miễn phí".
Mục Diên Nghi thấy lúc thanh toán thì lên tiếng: "Đổi quán khác đi."
Anh từng một lần đến đó trong một buổi tiệc xã giao, nguyên liệu không tươi, hơn nữa những năm gần đây biển bị ô nhiễm nặng, ăn mấy món này chẳng tốt cho sức khỏe.
Hạ Túy An đang nhìn tấm hình quảng cáo mà suýt chảy nước miếng, nuốt nước bọt hỏi mơ màng: "Tại sao vậy ạ?"
Hôm nay tâm trạng Mục Diên Nghi tốt, hiếm hoi đùa cậu một câu: "Tại vì quán đó không có phiếu giảm giá 'bành trướng', không đáng."
Anh nói vậy là bởi khi vừa mở app lên thì thấy ngay quảng cáo ấy, tiện miệng nói bừa một câu, ai ngờ người nghe lại không tiếp nhận theo kiểu "nghe cho vui".
Hạ Túy An còn đang định bấm đặt món, tay khựng lại giữa không trung, ngơ ngác quay sang nhìn Mục Diên Nghi, trong mắt đầy dấu chấm hỏi.
Hả?
Một tổng tài có tài sản hàng trăm triệu mà gọi đồ ăn còn phải đợi có "phiếu bành trướng"?
Thế có hợp lý không?
Ánh mắt Mục Diên Nghi nhìn cậu rất bình thản, nhưng Hạ Túy An thì như bị đả kích, đột nhiên cảm thấy cuộc đời thật vô vọng. Cậu hoàn toàn không ngờ được rằng, một tổng tài giàu nứt vách lại vì quán không có phiếu giảm giá mà bắt cậu đổi chỗ đặt đồ ăn.
Mục Diên Nghi vẫn không hề biết câu nói đùa hiếm hoi của mình chẳng buồn cười chút nào. Anh chỉ nhìn thấy khóe môi vốn đang cong lên của Hạ Túy An chầm chậm hạ xuống dưới ánh mắt anh, cuối cùng mím lại thành một đường thẳng tắp.
Anh hỏi: "Sao thế?"
Hạ Túy An nghiến răng, cố gắng nặn ra nụ cười: "Không sao đâu mà, chồng à, vậy mình đổi quán khác ha."
Chỉ nhìn biểu cảm cậu thôi là Mục Diên Nghi đã đoán ra, cái đứa nhỏ trước mặt lại đang tưởng tượng vẩn vơ điều gì rồi. Anh cũng chẳng buồn giải thích, cảm thấy chẳng cần thiết.
Món cơm thố bào ngư và cua hoàng đế cuối cùng không được ăn, từ hôm nay thành phố này lại có thêm một người trẻ tuyệt vọng vì đời.