Trên sân khấu nhỏ của nhà hàng, có nghệ sĩ đang chơi piano. Tiếng nhạc dịu dàng kết hợp hoàn hảo với những món ăn tinh tế, tạo nên một không khí trang nhã tràn ngập khắp nơi.
“Tớ đến đó… liệu có bị anh ấy đánh không?” Minh Yểu liếc trộm về phía Nguyên Dã, sợ hãi nói.
Thật ra cô cũng không thấy Nguyên Dã có hài lòng với đối tượng xem mắt hay không nữa, nhưng họ bảo cô đến phá đám, cảnh tượng đó chắc chắn sẽ không đẹp mắt.
“Cậu út không đánh phụ nữ đâu.” Lục Tinh Nguyên khẽ ho một tiếng, đảo mắt giật giây: “Hơn nữa hôm nay cậu ấy đi xem mắt thì tâm trạng vốn đã không tốt rồi.”
“Đúng vậy.” Tiết Linh Tử đồng tình gật đầu. Cô ấy đặt tay lên vai Minh Yểu, tiếc nuối nói: “Nếu tớ mà đẹp như cậu, tớ đã qua cướp người rồi.”
Minh Yểu:???
Nghe không giống lời khen tí nào.
Cô gạt tay Tiết Linh Tử ra, cố gắng phản đối: “Nhỡ đâu anh ấy thích cô Triệu này thì sao?”
“Không thể nào.” Lục Tinh Nguyên là người gần gũi nhất với Nguyên Dã trong số những người có mặt phản bác ngay lập tức.
“Yểu Yểu, cậu làm vậy là giúp Nguyên Thần rất nhiều, anh ấy sẽ cảm kích cậu đấy.” Tiết Linh Tử lại gần, nháy mắt nói.
“…” Minh Yểu không tin lời nói dối của Tiết Linh Tử cho lắm, chỉ là khi nhắc đến cảm kích thì cô chợt nhớ ra bữa trưa do Nguyên Dã làm vẫn chưa kịp cảm ơn anh.
“Chị à.” Cuối cùng vẫn là Lục Tinh Nguyên lên tiếng, “Hôm nay cậu út thực sự bị ép phải đến đây, nghe nói chiếc xe mới mua của cậu ấy còn bị tịch thu nữa.”
Đây có lẽ là giọt nước làm tràn ly.
Minh Yểu bán tín bán nghi nhìn Lục Tinh Nguyên. Cô cũng không hiểu tại sao cô lại bị lôi kéo vào cuộc vui này nữa, chỉ hy vọng Nguyên Dã có thể hiểu được tâm ý của cô mà đừng phang chảo lên đầu mình
“Không biết diễn xuất của Yểu Yểu thế nào.” Sau khi Minh Yểu rời đi, Tiết Linh Tử tò mò nhìn về phía bàn số 6.
Lục Tinh Nguyên thì không căng thẳng lắm. Cậu nhìn khung chat trên điện thoại, khẽ nhếch môi cười.
Lục Tinh Nguyên: [Cậu út thấy con tốt với cậu chưa]
Lục Tinh Nguyên: [Chúc mừng cậu sắp có một nàng tiên nhỏ ~]
“Không sao đâu, em đã dặn dò cậu út rồi.” Lục Tinh Nguyên tự tin nói.
Nhưng thực tế thì. Không ai diễn theo kịch bản cả.
“Nguyên Dã?” Minh Yểu không chào Triệu Cẩn, ngồi thẳng vào ghế bên cạnh Nguyên Dã.
Cô định lấy ly rượu vang trên bàn, nhưng bàn tay trắng trẻo thon dài bên cạnh đã lấy mất.
Minh Yểu khẽ cắn môi, đôi mắt rủ xuống đầy trách móc: “Anh không phải đã nói thích em, sẽ đợi em tốt nghiệp sao?”
Đôi mắt của cô rất nhạt màu, vì ấm ức mà ngấn nước, phản chiếu ánh sáng xung quanh.
Nguyên Dã nhìn mà ngẩn ngơ.
Giây tiếp theo, cô gái nhỏ đã rụt rè ngẩng đầu nhìn anh, “Cô ấy… là ai vậy?”
“Nguyên Dã.” Triệu Cẩn không ngồi yên, “Chuyện này là sao?”
Lần đầu tiên cô ấy gặp tình huống như vậy. Nhất là đối tượng lại còn là… trẻ vị thành niên?
“Như cô thấy đấy.” Nguyên Dã bị tấn công từ hai phía, nhưng vẫn như không có chuyện gì. Anh cầm khăn ăn lau nhẹ môi, đôi mắt phượng như có khả năng mê hoặc lòng người.
“Nhưng đừng hiểu lầm, tôi với cô ấy không có gì cả.” Nguyên Dã khẽ cười, giọng nói nhẹ nhàng nghe vào tai khiến người khác tê dại.
Triệu Cẩn há hốc miệng, như bị tình huống trước mắt làm khó. Cho dù anh mặc bộ đồ mà cô ấy ghét nhất nhưng đối mặt với khuôn mặt điển trai này, cô ấy cũng không tìm ra chút khuyết điểm nào hết.
Nhất là khi anh còn cười như vậy…
“Chỉ là hiện tại không có gì thôi.” Minh Yểu ngồi bên cạnh kịp thời lẩm bẩm.
Triệu Cẩn vì thế mà nhìn Minh Yểu thêm một lần. Cô gái nhỏ mặc đồng phục học sinh, tóc dài xõa hai bên, trắng trẻo ngoan ngoãn.
Đôi mắt đào thanh khiết như biết nói, giọng nói cũng rất dễ nghe.
“Anh thích nữ sinh trung học?” Triệu Cẩn nghi ngờ hỏi.
“Không… không phải.” Minh Yểu nhanh chóng trả lời.
Cô dũng cảm nắm lấy cổ tay Nguyên Dã, cố nói: “Anh ấy chỉ thích em.”
Nhiệt độ trên cổ tay anh truyền đến lòng bàn tay lành lạnh của cô. Vì căng thẳng, Minh Yểu nắm chặt hơn, như người đuối nước bám vào chiếc phao.
“…” Triệu Cẩn không so đo với cô gái nhỏ, cô ấy vẫn nhìn phản ứng của Nguyên Dã.
Bất ngờ là Nguyên Dã cũng không buông tay cô gái nhỏ. Anh tựa lưng vào ghế, cười như không cười nhìn người bên cạnh.
Nhưng trong mắt Triệu Cẩn, ánh nhìn này đầy sự chiều chuộng.
Xem ra, cô ấy lại thành người thừa.
“Tôi hiểu rồi.” Triệu Cẩn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Cô ấy cầm túi xách lên, đứng dậy nói với Nguyên Dã: “Tôi sẽ nói là tôi không thích anh, anh không phiền chứ?”
Nói xong cũng không đợi Nguyên Dã trả lời, Triệu Cẩn đã bước đi không quay đầu lại.
“Chơi đủ chưa?” Lúc này Nguyên Dã mới buông tay Minh Yểu.
Sự căng thẳng của Minh Yểu lúc này mới lên đến đỉnh điểm. Cô rụt tay lại, ánh mắt vẫn dán chặt vào bàn tay mình
Quá đáng sợ 🙂
“Còn không qua đây?” Nguyên Dã quay đầu nhìn bàn ăn phía sau, đôi mắt đen không rõ vui buồn.
“Cậu út.” Lục Tinh Nguyên nhanh như chớp ngồi đối diện Nguyên Dã.
Sợ anh hành động trước, cậu ấy vội nói: “Cậu thấy kết cục buổi xem mắt này rất ổn đúng không. Nếu không, cô Triệu này chắc sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cậu.”
“Nguyên thần.” Tiết Linh Tử chào, cũng ngồi xuống.
Cô ấy thấy tình hình không ổn, vội khen ngợi: “Hôm nay Nguyên thần mặc đồ hip-hop đẹp trai quá đi! Em thấy cô Triệu có tám phần là thích anh rồi, suốt buổi cứ nhìn trộm anh…”
“…” Nguyên Dã bị cô ấy nói đến mức ong ong hết cả đầu. Anh đưa tay xoa trán, cũng thấy tình huống này thật khó hiểu.
Lục Tinh Nguyên và Tiết Linh Tử nhìn nhau, yếu ớt nói: “Cậu út, chúng cháu sai rồi.”
“Nguyên thần, chúng em sai rồi.” Tiết Linh Tử theo sau.
Nguyên Dã cũng không thực sự tức giận, chỉ thấy buồn cười. Anh không để ý đến hai kẻ lắm chuyện, cúi đầu nhìn Minh Yểu, “Vừa rồi không phải nói rất giỏi sao?”
Minh Yểu xấu hổ muốn chết, càng ngày càng cúi đầu thấp hơn.
Đáng tiếc Nguyên Dã vẫn không có ý định buông tha cho cô.
“Thích em? Chỉ thích em? Còn phải đợi em tốt nghiệp?” Anh tự nói tiếp.
Ba câu này như đẩy Minh Yểu lên đỉnh nhục nhã, giọng trầm ấm dễ nghe của Nguyên Dã cứ vọng trong tai cô.
Minh Yểu bất giác nắm chặt tay lại. Cô càng không dám ngẩng đầu nhìn anh, khẽ nói: “Tôi… tôi sai rồi.”
Nguyên Dã nghe mà càng thấy không thoải mái.
“Mấy đứa ăn no chưa?” Anh gõ nhẹ vào lưng ghế cô, hỏi không theo lẽ thường.
“No rồi, no rồi.” Lục Tinh Nguyên trả lời ngay, “Cậu út, các chị còn phải về học, sắp thi đại học rồi đúng không?”
Nguyên Dã nghe vậy lạnh lùng nhìn Lục Tinh Nguyên.
“Cậu nói xem có phải tâm trạng Nguyên thần không tốt? Sao không tiễn bọn mình.” Tiết Linh Tử không để tâm, lại buồn bực nói.
“Cậu út không nhỏ mọn vậy đâu.” Hai tay Lục Tinh Nguyên để sau đầu.
Cậu ấy không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên cười: “Nếu cậu em giận thật thì đã trở mặt từ nãy rồi.”
Làm gì có tâm trạng trêu chị cậu ấy nữa.
“Đúng vậy.” Tiết Linh Tử đồng tình, “Hơn nữa bọn mình không thân lắm, anh ấy như vậy là tốt lắm rồi.”
“Nhỡ anh ấy thực sự thích cô gái kia thì sao?” Minh Yểu có suy nghĩ khác họ.
Cô không thấy Nguyên Dã phản cảm với Triệu Cẩn, chỉ sợ mình làm sai. Nhưng lời vừa dứt, đằng sau vang lên tiếng cười nhạo: “Sao tôi không biết là tôi thích người ta nhỉ?”
Minh Yểu cứng người, không dám quay đầu lại. Nói xấu sau lưng nhưng lại bị chính chủ phát hiện nữa chứ.
“Cậu út.” Lục Tinh Nguyên hạ tay, cũng kinh ngạc nhìn Nguyên Dã.
Tiết Linh Tử lo lắng thay Minh Yểu, hiếm khi không mở miệng ca tụng idol của cô nàng nữa.
Con ngõ nhỏ có ánh sáng mờ nhạt, lướt qua gương mặt điển trai của anh như tự động chiếu sáng. Nguyên Dã nhìn chằm chằm Minh Yểu, khóe môi cong lên một nụ cười đẹp mắt.
“Tôi thích một người, sao có thể để cô ấy bỏ đi như thế.”
Giọng anh trầm ấm, từ ngữ trang trọng như một lời hứa.
Minh Yểu ngạc nhiên chớp mắt.
Chưa kịp nói gì, Nguyên Dã đã quay người đi, như thể tất cả chỉ là ảo giác của cô.
Một ảo giác đẹp đẽ.
Lời tác giả:
Đừng coi thường trí tưởng tượng của các tác giả truyện tranh thiếu nữ
Chậc, anh Nguyên như đang lập flag*.
*lập flag: là một cụm từ mượn từ tiếng Anh là “setting up a flag”, thường được sử dụng trong văn hóa đại chúng Trung Quốc, đặc biệt là trong tiểu thuyết, phim ảnh và anime/manga. Dùng để ám chỉ việc nhân vật nói hoặc làm điều gì đó báo hiệu cho một sự kiện quan trọng hoặc thay đổi lớn sắp xảy ra.
Nguyên Dã: Tôi không có, tôi không có, đừng có nói bậy!!