Ngoại thất của Lục Minh ôm một bé trai đang mê man xông vào linh đường, quỳ gối cầu xin bà bà cứu lấy con mình.
Bà bà ta giả vờ giận dữ:
“Đây là nơi ngươi có thể tùy tiện đến sao? Cút đi!”
Ngoại thất không cam tâm, bò đến trước mặt ta:
“Phu nhân, xin người thương xót.”
Ta đỡ nàng dậy, ôn hòa an bài mẹ con nàng ở lại trong phủ.
Tông thân đều khen ta độ lượng, Bà bà cũng lộ ra thần sắc vui mừng.
Ta lại khẽ nói vào tai nhi nữ:
“Linh Nhi, nhìn kỹ đi, đối phó với ngoại thất, nương chỉ dạy con một lần này thôi.”
01
Ta sai nha hoàn Linh Lung đưa Lâm Thư Uyển rời khỏi linh đường, pháp sự nhờ vậy mà tiếp tục.
Lục Minh áy náy, tiến lại gần ta một bước:
“Như Nguyệt, đứa nhỏ phát bệnh bất ngờ, nữ nhân kia mới thất lễ, lát nữa đuổi đi là được.”
Ta khẽ khép mắt, chẳng buồn nhìn hắn:
“Trường Cẩn dù sao cũng là huyết mạch của hầu gia, ta sẽ an bài chu toàn.”
Lục Minh nghe được lời mình muốn nghe, cảm động siết tay ta:
“Như Nguyệt, nàng là chính thất phu nhân của Hầu phủ, Trường Cẩn sau khi nhận tổ quy tông thì chính là con nàng.”
Ta không đáp, trong lòng buồn nôn đến cực điểm.
02
Pháp sự kết thúc, lão phu nhân vội rời đi, ta tiến lên đỡ:
“Nương, ta đã mời Lưu thần y đến phủ, chúng ta cùng đi xem đứa nhỏ.”
“Như Nguyệt, hôm nay nàng ta tuy không nên đến, nhưng tình thế cũng khó trách, làm khổ con rồi.”
Lão phu nhân vỗ nhẹ tay ta, theo bản năng rảo bước về phía hậu viện.
Ta nhẹ nhàng kéo bà lại, ngẩng mắt nhìn về phía yến tiệc tang lễ, khẽ nhắc:
“Nương, Lâm Thư Uyển và Trường Cẩn ở tiền viện.”
“Tiền viện?” – Lục Minh bật thốt.
Hắn rõ ràng kinh ngạc, còn có phần tức giận:
“Như Nguyệt, nàng xưa nay chu đáo, sao lại an bài bọn họ ở tiền viện!?”
“Hầu gia, Trường Cẩn còn nhỏ, linh đường âm khí nặng nề, cho nên thiếp bảo Linh Lung đưa bọn họ tới tiền viện chờ. Nơi đó toàn là triều thần và mệnh phụ, nương từng nói, khí quý lành có thể trừ tà bệnh.”
Nghe vậy, lão phu nhân nghẹn lời.
Khi trước ta bệnh nặng, bà khuyên ta vào cung cầu tình với công chúa, chính là dùng lời này.
03
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Lục Minh nhíu mày, vội vàng đỡ lão phu nhân chạy về phía tiền viện.
Ta dẫn Linh Nhi đi chậm rãi phía sau một chút.
Linh Nhi khó hiểu hỏi:
“Nương, tiền viện với hậu viện khác nhau chỗ nào vậy?”
“Khác biệt lớn lắm.”
Ta liếc nhìn dáng vẻ cuống quýt của Lục Minh, thu mắt lại, nhẹ giọng đáp:
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Nếu hôm nay nương an bài mẹ con Lâm Thư Uyển ở hậu viện, tức là ngầm chấp nhận cho họ ở lại.
“Còn đặt ở tiền viện, nghĩa là nàng ta chỉ là khách, là ngoại thất không được thừa nhận.”
Con bé chớp mắt ra chiều nửa hiểu nửa không, nhưng lại lộ vẻ lo lắng:
“Tiền viện nhiều người như thế, mà Lục Trường Cẩn lại phát bệnh gấp... Nếu nương không giữ họ lại, chẳng phải sẽ bị người ta nói ra nói vào?
“Tổ mẫu và phụ thân cũng sẽ trách nương đó.”
Ta xoa mái tóc mềm mại của con:
“Linh Nhi, con cứ xem kỹ đi, đối phó với ngoại thất, nương chỉ dạy con một lần này thôi.”
04
Vừa đến tiền viện, chỉ thấy Lâm Thư Uyển mặc áo gấm màu hồng tươi, ôm đứa bé trong tay vô cùng nổi bật giữa đám đông.
Nàng ta vừa thấy Lục Minh và lão phu nhân liền lập tức quỳ rạp xuống, gào khóc thảm thiết:
“Lục lang, lão phu nhân, Cẩn nhi sắp không chịu nổi rồi, xin các người hãy cứu lấy con ta!”
Một tiếng “Lục lang” đau đớn xoáy lòng lập tức khiến ánh mắt mọi người dồn cả về phía nàng ta.
Quả đúng như ta liệu trước, Lâm Thư Uyển vốn chẳng cam lòng bị đưa đến tiền viện.
Nàng ta thà khiến Hầu phủ mất mặt, cũng muốn ép ta phải thừa nhận sự tồn tại của nàng và Lục Trường Cẩn.
Nhưng chỉ với một cú quỳ này, phủ Ninh Viễn Hầu cùng Lục Minh đã thành trò cười lớn nhất kinh thành.
Những vị mệnh phụ ghét bỏ ngoại thất đều giận dữ mắng mỏ:
“Ta không nhìn nhầm chứ? Một ả ngoại thất dám ngang nhiên đem con hoang đến trước mặt chính thê đòi danh phận, thật là loạn cả cương thường!”
“Hôm nay là lễ tang của Lục Trường Phong đấy, nàng ta cũng dám tới làm càn à!”
“Lục Hầu gia nhìn bề ngoài thì đạo mạo, ai ngờ lại nuôi thứ dơ bẩn thế kia ngoài phủ, hắn không sợ Thái tử trách tội sao?”
Lời xì xào bàn tán khiến sắc mặt Lục Minh đen kịt như than, là thủ lĩnh phe Thái tử, lúc này hắn chỉ mím môi, không thốt nổi một câu, không dám đối diện với Lâm Thư Uyển.
Nhưng lão phu nhân thì khác.
Mới mất đi trưởng tôn, nay thấy tiểu tôn tử hôn mê bất tỉnh, lòng nóng như lửa đốt, chẳng màng thể diện, tự mình đỡ người dậy:
“Như Nguyệt, lát nữa bảo Lưu thần y đến viện ta xem bệnh cho đứa nhỏ.”
Giọng điệu bình thản mà không cho phép cãi lời, lập tức cho tất cả mọi người biết rõ thái độ của bà.
Lâm Thư Uyển mừng rỡ, ánh mắt sáng lên.
Nàng ta cho rằng việc nhập phủ đã chắc như đinh đóng cột.
Nào ngờ đúng lúc này, nha hoàn Ân Lan của ta vội vã bước vào tiền viện: