Lục Minh đã chết, nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc.
Người thật sự muốn kéo ta xuống ở Hầu phủ không ai khác ngoài lão phu nhân.
Từ ngày ta gả vào Hầu phủ, trong lòng bà đã có một cái gai.
Sau khi vào phủ, ta lại chẳng thể việc gì cũng nghe lời bà, khiến bà càng thêm bực bội.
Thế nhưng ta lại quản lý Hầu phủ đâu ra đấy, bà muốn bắt lỗi cũng chẳng có cách, chỉ đành đợi đến khi Trường Phong ra đời, ép ta giao con để bà tự tay nuôi dạy.
Lúc ấy, ta sau sinh thân thể còn yếu, lại nghe theo lời khuyên của Lục Minh, lo sợ bản thân ngu dốt không thể dạy dỗ con chu toàn, nên mới thuận theo ý họ.
Không ngờ chính quyết định ấy, lại đẩy Trường Phong vào con đường chết.
Giờ đây, đã đến lúc ta tính món nợ giữa ta và lão phu nhân.
“Lão phu nhân, phu nhân đến thăm người rồi ạ.”
Lưu ma ma đưa ta vào phòng của lão phu nhân.
Trong phòng đóng kín cửa sổ, không đốt nến, ánh sáng lờ mờ ảm đạm.
Lục Trường Cẩn ngoan ngoãn ngồi bên cạnh lão phu nhân, tay cầm một thanh kiếm gỗ chơi đùa.
“Như Nguyệt, mọi chuyện đều xử lý xong rồi chứ, thật là làm khó con rồi.”
Lão phu nhân sai Lưu ma ma và Hỉ Nhi đưa Trường Cẩn lui xuống, để lại một mình ta trong phòng.
Từng ấy năm qua, ta đã chán ngán bộ mặt giả nhân giả nghĩa của bà ta, chẳng còn muốn diễn thêm nữa.
“Thưa mẫu thân, hôm nay con đến đây là để nói với người một việc — Lục Trường Cẩn tuyệt đối không phải là huyết mạch của Hầu gia.”
“Ngươi… ngươi nói bậy cái gì vậy!”
“Con không nói bậy.
“Sau khi Linh Nhi chào đời, Hầu gia dính vào mấy vụ ong bướm bên ngoài.
“Con sợ sau này lòi ra con riêng sẽ thành trò cười cho thiên hạ, nên đã mua tuyệt tử dược của Lưu thần y.
“Loại dược này nghe nói là do công chúa triều trước dùng để cho sủng nam uống.
“Với hiệu lực của nó, Hầu gia tuyệt đối không thể nào có thêm con.”
Nói xong, ta bình tĩnh lấy một bức họa từ trong tay áo rộng ra.
“Con đã cho người đến thăm dò ở Thuỷ Nam Nhai, người đàn ông này thường xuyên lui tới phủ của Lâm Thư Uyển, rất có thể mới là cha ruột thực sự của Trường Cẩn.”
Lão phu nhân mở tranh, người trong họa thật sự có vài phần tương tự Lục Trường Cẩn.
“Trang Như Nguyệt! Sao ngươi không nói sớm!”
“Thưa mẫu thân, nếu không có chứng cứ, người có tin con không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Thấy lão phu nhân tức đến nghẹn lời, ta chủ động bước lên xoa lưng giúp bà ta điều khí:
“Mẫu thân, dù sao người cũng đã g.i.ế.c Lâm Thư Uyển, việc này chẳng phải không cần truy xét nữa sao?”
Lão phu nhân sững sờ, rồi bất chợt đẩy ta ra:
“Ngươi nói bậy cái gì vậy! Cút ra ngoài!”
“Con nói bậy?”
“Ngày hôm ấy, từ sáng sớm Lâm Thư Uyển đã đến Bắc viện dâng trà vấn an người, người lại sai Lưu ma ma mang cho nàng ta một bát thuốc bổ có độc.”
“Choang” một tiếng, lão phu nhân nổi giận đến mức hất vỡ chén trà trên bàn.
“Trang Như Nguyệt, câm miệng! Câm ngay cho ta!”
“Mẫu thân, nơi này chỉ có hai người chúng ta, người sợ gì chứ?”
“Người xem thường con, tất nhiên lại càng không ưa nổi Lâm Thư Uyển.
“Chuyện ‘giữ con bỏ mẹ’ vốn đã là dự định từ trước, chỉ là chờ đến hôn lễ để ra tay, định một mũi tên trúng hai đích — diệt trừ cả con lẫn Lâm Thư Uyển.”
“Nhưng người nào ngờ được, độc dược ‘Thất Nhật Tán’ người sai người bỏ lại bị tráo thành ‘Tịch Nhan Hoa độc’.
“Loại độc này đâu phải chuyện nhỏ, cho nên người mới sợ hãi — sợ việc mình g.i.ế.c người sẽ bị bại lộ.”
“Mẫu thân đừng lo, ngoài con và Lưu ma ma ra, không ai biết được bí mật này.”
Ta nửa cười nửa không nhìn chằm chằm lão phu nhân:
“Thật ra, bách tính Đại Chu nên cảm ơn người.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Nếu không phải người cứ mãi muốn đối đầu với con, thì con cũng chẳng có cơ hội đem chuyện ‘Tịch Nhan Hoa độc’ trình lên triều đình.
“Giờ đây, hoa Tịch Nhan ở Thủy Nam Nhai đã bị nhổ sạch, coi như… người cũng đã làm được một việc tốt.”
“Trang Như Nguyệt, vậy ra ngươi liều mình đổi độc dược thành Tịch Nhan Hoa độc, chỉ là để thu hút sự chú ý của Hoàng thượng thôi sao? Làm vậy có ích gì cho ngươi chứ? Chẳng lẽ ngươi không sợ đi sai một nước, mất cả ván cờ ư?”
“Tranh đấu chốn hậu viện chỉ là chuyện nhỏ, bảo vệ giang sơn xã tắc mới là đại sự.
“Hơn nữa, cho dù có người phát hiện con tráo độc dược cũng không sao cả — bởi người ra tay hạ độc là tâm phúc của người, người dẫu có trăm miệng cũng không thoát được can hệ.”
Lão phu nhân thoáng sững sờ, bà nhìn ta chăm chú hồi lâu, cuối cùng cũng nhận ra điểm mấu chốt:
“Trang Như Nguyệt… ngươi đã thu phục Lưu ma ma từ khi nào!?”
“Mẫu thân, người còn nhớ năm Trường Phong mười lăm tuổi, người từng trách phạt một loạt nha hoàn trong phủ không?
“Trong số đó có cả cháu gái của Lưu ma ma.
“Lúc đó, Lưu ma ma quỳ lay đến vỡ đầu xin người dung thứ, nhưng người không hề động lòng, còn nói chính vì là cháu của bà ấy thì lại càng phải nghiêm trị.
“Lưu ma ma không còn cách nào khác, đành đến cầu xin con.”
Lão phu nhân chưa bao giờ để tâm đến những chuyện vặt như vậy, nghĩ rất lâu mới lờ mờ nhớ ra chút ký ức cũ.
Nhưng bà vẫn không tin, chỉ vì chuyện đó mà Lưu ma ma phản bội mình.