Nếu là ngày thường, có lẽ Lâm Thư Uyển sẽ nể mặt lão phu nhân mà lui xuống cho yên chuyện.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Nhưng hôm nay lại là ngày đại hỷ của nàng ta.
Khó khăn lắm mới được danh chính ngôn thuận đứng bên cạnh Lục Minh, vậy mà tiệc còn chưa khai, nàng ta nào cam lòng rút lui trong im lặng?
Lâm Thư Uyển dứt khoát buông tay Lục Trường Cẩn, chạy thẳng ra cổng phủ tìm Lục Minh cáo trạng.
Lục Minh khi ấy đang hàn huyên cùng các đồng liêu, vừa thấy nàng ta tóc tai rối bù, y phục xộc xệch, liền không buồn nghe nàng khóc lóc gì, lập tức sai người đưa nàng về nội viện, đồng thời bảo quản gia mời ta ra tiếp khách.
Lâm Thư Uyển thất vọng đến cực điểm:
“Lục lang! Hôm nay là ngày đại hỷ của chúng ta!
“Chàng muốn nàng ta, không cần ta nữa sao?”
Được cả Hầu phủ chiều chuộng hơn một tháng, nàng ta nay đã chẳng còn cam chịu như xưa.
Huống hồ ta còn cố ý mời cha mẹ nàng ta, thân quyến nhà mẹ đẻ đến dự tiệc, nàng ta sao có thể cam tâm lặng lẽ lui về như kẻ thất bại?
Ánh mắt Lâm Thư Uyển nhìn ta ngày càng oán độc.
Thế nhưng ngay giây sau, nàng ta liền rơi lệ đầy mặt, quỳ sụp xuống chân ta trước mặt bao nhiêu khách khứa, chất vấn:
“Tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ muốn bức ta vào chỗ c.h.ế.t hay sao?
“Nếu tỷ muốn ta chết, cứ nói thẳng một lời, cần gì phải sai người hành hạ ta đến thế?”
Khách khứa nghe tiếng liền vây lại, nhìn ta và Lâm Thư Uyển chỉ trỏ bàn tán.
Lục Minh lúng túng vô cùng, ra sức ra hiệu cho ta, ý muốn ta mau chóng đưa nàng ta đi.
Vì không muốn liên lụy đến Thụy Vân, ta đành nén giận, đích thân bước đến đỡ nàng ta dậy.
Không ngờ, cú đỡ ấy lại dẫn đến tai họa.
Giữa lúc giằng co, Lâm Thư Uyển đột nhiên phun m.á.u tươi, ngay giữa ánh nhìn chăm chú của quan khách, nàng ta ngã gục xuống... tắt thở.
19
“Các ngươi... các ngươi đã g.i.ế.c phu nhân!”
Hỉ Nhi vừa bị Hân Lan áp giải ra tiền viện thì đúng lúc trông thấy cảnh Lâm Thư Uyển đột ngột ngã xuống tắt thở, quá đỗi kinh hoảng, lập tức chỉ tay mắng ta và Thụy Vân là hung thủ.
Ta còn chưa kịp mở lời biện bạch, Lưu ma ma đã thay mặt lão phu nhân dẫn Lưu thần y đến hiện trường cứu người.
Dĩ nhiên, thần y cũng chẳng thể cứu người đã chết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Lâm di nương trúng độc *Tịch Nhan hoa*, loại độc này xuất xứ từ nước Bắc Ngụy, trong vòng ba ngày tất lấy mạng người.”
Lời Lưu thần y như sấm nổ giữa chốn đông người.
Không ít quan lại triều đình có mặt đều từng nghe qua về độc *Tịch Nhan hoa* — loại độc không chỉ g.i.ế.c người mà còn gây ảo giác.
Năm xưa Bắc Ngụy từng toan dùng loại độc này ám hại trọng thần Đại Chu, nên triều đình đã ban lệnh cấm tuyệt đối việc trồng loại hoa này trên toàn quốc.
“Trúng độc? Nhi nữ ta đang khỏe mạnh, sao lại trúng độc c.h.ế.t được!?”
Mẹ của Lâm Thư Uyển ôm t.h.i t.h.ể con mà khóc rống thảm thiết.
Đệ đệ nàng ta – Lâm Trị Đường – thì bước tới đối chất với ta:
“Xin hỏi phu nhân, vì sao tỷ tỷ ta vừa nhập phủ liền gặp phải kết cục bi thảm như vậy?”
“Nếu người không thích tỷ tỷ ta, có thể không nhận vào phủ, cớ gì lại phải lấy mạng của người?”
“Hôm nay, tỷ tỷ ta c.h.ế.t oan c.h.ế.t uổng giữa yến tiệc, dù có phải đánh đổi tiền đồ hay cả mạng sống, tại hạ cũng nhất định phải đòi lại công đạo!”
Lời vừa dứt, đám khách khứa cũng nghiêng về phía Lâm gia, ai nấy đều cho rằng ta là kẻ chủ mưu.
“Sớm đã nghe đồn phu nhân phủ Ninh Viễn Hầu tính tình cứng rắn, quản thúc phu quân chặt chẽ, nhiều năm qua Lục Minh chỉ mới nạp một thiếp thất, không ngờ nàng ta lại ra tay độc ác đến vậy!”
“Phải đó, Lục Trường Phong mới vừa qua đời, hôm nay Hầu gia đã mở tiệc lớn rước ngoại thất vào phủ, nếu là ta, ta cũng muốn g.i.ế.c người cho hả giận!”
“Dù vậy... Trang Như Nguyệt dám ra tay giữa yến tiệc đông người như vậy, quả thật là ngông cuồng!
“E rằng đệ đệ Lâm Thư Uyển sẽ khởi kiện lên Thánh thượng mất...”
Toàn thân run rẩy, nếu không nhờ lão phu nhân kịp thời lên tiếng, bảo Lưu ma ma đưa ta vào từ đường chịu phạt, e rằng hắn đã không nhịn được mà xông lên bóp c.h.ế.t ta, buộc ta phải lấy mạng đền mạng cho Lâm Thư Uyển.
Nhưng... Lâm Thư Uyển vốn không phải do ta giết.
“Công chúa, chuyện hôm nay liên quan đến *Tịch Nhan hoa độc*, xin người hồi cung tâu rõ với Thánh thượng, cầu Hoàng thượng minh xét, trả lại sự trong sạch cho thần phụ.”
Ta nghiêm trang quỳ gối trước mặt Thụy Vân, dập đầu thật sâu.
Thụy Vân đau lòng đỡ ta dậy, sắc mặt nghiêm nghị như sắt:
“Như Nguyệt, vụ án của Lâm Thư Uyển, bản cung nhất định sẽ thỉnh cầu Hoàng thượng thân chấp điều tra.
“Tuyệt đối không để bất kỳ kẻ nào vu oan cho ngươi!”