Lục Minh cũng chẳng còn sức đâu mà dỗ dành ta, chỉ nói ngắn gọn:
“Hôm nay các trưởng bối trong tộc đều đến đông đủ.
“Ý của mẫu thân là muốn đưa Trường Cẩn vào nuôi dưới danh nghĩa con ta và nàng, sau này để nó kế thừa tước vị.”
“Như Nguyệt, ta biết nàng còn mang hận trong lòng, nhưng giờ đây Hầu phủ đang đứng trước tai ương, chỉ có phu thê đồng tâm mới mong vượt qua được.”
Hay cho câu “phu thê đồng tâm”!
Tóm lại chính là bất kể ta đồng ý hay không, hôm nay Lục Trường Cẩn nhất định phải chính thức nhận tổ quy tông, trở thành con ta.
Ta không đáp, chỉ lặng lẽ theo chân hắn đi đến tiền sảnh.
Lão phu nhân ngồi nơi chủ vị, sắc mặt so với ngày yến tiệc còn tiều tụy hơn nhiều, nhưng khí thế thì vẫn không suy giảm chút nào.
“Như Nguyệt, từ hôm nay trở đi, Trường Cẩn sẽ ghi danh dưới tên con.”
Ta khẽ khom người, giọng không nóng không lạnh:
“Mẫu thân, nay con vẫn mang tiếng là nghi phạm hạ độc Lâm Thư Uyển, làm sao có thể đường hoàng dạy dỗ Trường Cẩn được?
“Chi bằng trước hết cứ ghi tên nó dưới danh nghĩa Tô di nương, đợi khi mọi chuyện sáng tỏ, con sẽ đón nó về Đông viện nuôi nấng, như vậy mới vẹn toàn.”
Nghe ta từ chối, lão phu nhân lập tức nhíu mày:
“Như Nguyệt, Trường Cẩn tương lai là người kế nghiệp, nó được ghi tên dưới danh con, thì cũng như là đệ đệ ruột của Linh Nhi.
“Hai đứa cùng lớn lên bên nhau, sau này Linh Nhi xuất giá, cũng có chỗ dựa.”
Nghe nhắc đến Linh Nhi, ta cúi đầu trầm ngâm.
Quả thật, ta cần phải sớm tính toán cho Linh Nhi một đường lui vững chắc.
Nhưng so với một tương lai chưa biết chắc, thì thà rằng tranh thủ một phần tài sản cho nàng từ bây giờ còn hơn.
“Mẫu thân, nếu người muốn con đích thân nuôi dạy Trường Cẩn, con cũng không phản đối.
“Nhưng cái c.h.ế.t của Lâm Thư Uyển, dẫu sao cũng là vết gai trong lòng nó.
“Ai dám bảo đảm sau này nó sẽ không nhắc lại chuyện cũ?
“Vì vậy, con muốn trước hết phải đem toàn bộ của hồi môn của Linh Nhi ghi vào danh sách dưới tên con bé.
“Chỉ khi ấy, con mới có thể yên tâm mà dạy dỗ cả hai đứa trẻ.”
23
“Hồi môn ư? Ngươi muốn cho Linh Nhi bao nhiêu hồi môn?”
“Như Nguyệt, ngươi là chính thê của Lục Minh, mà Trường Cẩn hiện tại là huyết mạch duy nhất của Lục Minh.
“Ngươi chăm sóc nó là đạo lý hiển nhiên, sao còn đặt điều kiện?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Như Nguyệt, xưa nay ngươi luôn hiếu thuận, lão phu nhân giờ chỉ có một nguyện vọng này, ngươi đừng lấy chuyện hồi môn ra làm cớ nữa, nên sớm đáp ứng mong mỏi của bà mới phải.”
Đám trưởng bối nhà họ Lục thay nhau khuyên giải, ngày thường ta còn nể mặt vài phần, nhưng hôm nay... dầu muối không vào.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Nhị bá, Lục Trường Cẩn là huyết mạch của Hầu gia, chẳng lẽ Linh Nhi lại không phải?”
“Nếu hồi môn của Linh Nhi không thể đảm bảo rõ ràng, thì thôi, chuyện này miễn bàn.”
Nhị bá của Lục Minh đập mạnh tay xuống bàn, giận dữ quát:
“Trang Như Nguyệt! Ngươi vô lễ với bề trên, lại mang tội tình nghi hại c.h.ế.t thiếp thất, Lục Minh hoàn toàn có quyền phế bỏ ngươi!”
Phế bỏ?
Nghe vậy, ta không nhịn được bật cười lạnh lẽo:
“Vừa hay, Hoàng thượng chỉ còn cho Hầu gia ba ngày để tra ra nguồn độc Tịch Nhan.
”Ba ngày nữa, cả Hầu phủ không ai thoát được.
“Chi bằng, để Lục Minh phế bỏ ta ngay bây giờ, chí ít còn có thể bảo toàn cho Linh Nhi.”
“Ngươi! Ngươi...!”
Nhị bá tức đến xanh cả mặt, nhưng không thể phản bác được lời nào.
Cuối cùng, lão phu nhân phải day trán thở dài, bất đắc dĩ mà lùi một bước:
“Như Nguyệt, vậy ngươi muốn cho Linh Nhi bao nhiêu hồi môn?”
24
Chuyện hồi môn tranh cãi mất gần một canh giờ mới thống nhất được.
Lão phu nhân cho gọi Lục Trường Cẩn vào phòng, bảo nó gọi ta là “nương”.
Nó cúi gằm đầu, lạnh nhạt cất một tiếng “nương”, đôi mắt đỏ hoe, chan chứa oán độc, hoàn toàn không còn chút ngây thơ của một đứa trẻ mười tuổi.
Ta biết, nó hận ta thấu xương, thậm chí là... muốn g.i.ế.c ta.
Nhưng ta vẫn giữ đúng lời hứa, sai Hân Lan đưa nó đến Đông viện.
Từ giờ phút ấy, thân phận của nó đã định — từ con riêng ngoại thất, trở thành đích tử chính danh của phủ Ninh Viễn Hầu.
Sau khi xử lý xong chuyện này, lão phu nhân cho lui hết mọi người, chỉ để lại ta và Lục Minh bàn bạc về vụ án *Tịch Nhan hoa độc*.
Lục Minh thành thật thừa nhận: loại độc ấy là do Thái tử sai hắn ta mua từ tay người Bắc Ngụy.
Nhưng hắn ta không thể khai ra Thái tử, cũng không thể nói là bản thân mua.
Nay kỳ hạn mười ngày của Hoàng thượng sắp đến, Lục Minh lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan, đành cầu đến ta.