“Bánh trôi mè của hiệu Kiều Gia Sách, mề gan vịt và càng cua say của Thiệu Vạn Sinh, ốc đồng ngũ vị của Ngũ Phương Trai…” Lương Kiến đọc tờ giấy trong tay, không kìm được mà dừng lại, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt.
“Tôi đã nói rồi, hôm nay là ngày giỗ cha tôi, em gái tôi nhờ tôi đi mua những thứ này. Giờ thì…” Anh ta liếc nhìn chiếc đồng hồ nhỏ trên bàn, “Đã 11 giờ trưa rồi, mà tôi vẫn chưa mua được gì cả. Tôi phải đi đây.” Anh ta đứng dậy.
“Khoan đã, khoan đã.” Lương Kiến vội vàng gọi người đàn ông lại. “Tôi muốn xác minh lại lời cậu vừa nói.”
Người đàn ông lộ vẻ khó chịu.
“Tôi đã nói với mấy cảnh sát khác rồi. Anh còn muốn tôi nói bao nhiêu lần nữa? Tôi chỉ là… trong một đống rác ven đường, phát hiện ra một bàn tay người, chỉ vậy thôi.”
Chỉ vậy thôi. Lương Kiến nghĩ, rất ít người có thể thản nhiên như vậy sau khi phát hiện một phần thi thể. Mà ông làm ở đồn cảnh sát đã hơn mười năm, đây đúng là lần đầu tiên gặp trường hợp như vậy: có người dùng báo gói một phần cơ thể, cầm trong tay, như thể đang cầm một gói thịt nguội, bình thản đi hơn hai mươi phút tới trình báo. Người thường chắc chắn sẽ hét lên mà bỏ chạy, còn không thì cũng chẳng dám chạm vào, vậy mà anh ta thì…
Lương Kiến không kìm được, lại quan sát kỹ người đàn ông trước mặt. Anh ta trông khoảng ngoài ba mươi, tầm vóc trung bình, dáng người hơi gầy, mặc một chiếc áo vest cũ, ngũ quan không nổi bật nhưng cũng coi như thanh tú, nói chung là dáng vẻ thư sinh, trông không giống hạng người hung ác độc địa.
“Cậu nói cậu tên là Hạ Mạc?”
“Ừ.” Người đàn ông gật đầu.
“Kể tôi nghe, cậu phát hiện ra thứ đó ở đâu.”
“Anh còn muốn tôi kể bao nhiêu lần nữa?” Hạ Mạc thở dài. “Nói xong anh sẽ để tôi đi chứ? Giờ tôi hơi hối hận vì đã mang nó đến đây rồi. Tôi chỉ sợ làm người khác hoảng sợ… Nếu em gái tôi biết chuyện, chắc chắn sẽ mắng tôi.”
Lương Kiến mỉm cười nhẹ, chờ anh ta nói tiếp.
Hạ Mạc lại bất đắc dĩ thở dài.
“Được thôi. 9 giờ sáng, tôi rời khỏi nhà, đi bộ đến phố Bình Vọng, đường Tứ Mã, đến hiệu Thiệu Vạn Sinh mua mề gan vịt. Khi đi đến đầu phố Bình Vọng thì thấy một đống rác, thứ đó nằm trong đó, chìa lên như thể muốn bắt tay ai vậy.” Hạ Mạc làm một động tác giơ tay lên để minh họa tình trạng lúc đó. “Lúc ra khỏi nhà, tôi có mua một tờ báo, liền dùng nó gói lại, mang tới đây. Tôi còn hỏi đường người qua lại để tìm đồn cảnh sát, vì tôi không quen khu này, chuyện chỉ có vậy, đơn giản lắm.”
“Tôi nghe nói khi đến báo án, cậu nói đó là tay của một người phụ nữ.”
“Đúng. Nhìn là biết ngay là tay phụ nữ. Xương bàn tay hơi nhỏ, và tôi ngửi thử, có mùi phấn hoa quế.”
“Cậu ngửi thử à?”
“Đúng.”
Lương Kiến hình dung lại cảnh tượng lúc đó, không khỏi cảm thấy hơi buồn nôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Cậu còn nói, đó là tay bị chặt sau khi chết.” Ông cúi đầu nhìn ghi chép báo án do cấp dưới cung cấp.
“Phải, dựa vào mức độ phân hủy, cô ta đã c.h.ế.t khoảng hai đến ba ngày.”
“Sao cậu biết được?”
Hạt Dẻ Rang Đường
“Tôi từng học pháp y. Còn gì nữa không?” Hạ Mạc đứng dậy.
Hóa ra từng học pháp y. Bảo sao anh ta không hề thấy ghê sợ trước thi thể.
“Các anh không có lý do để giữ tôi lại.” Hạ Mạc nói tiếp, “Tôi không thể là hung thủ được. Nếu tôi là hung thủ, tôi đâu có đem cái đó đến trình báo.” Nói xong, anh ta lại liếc nhìn chiếc đồng hồ trên bàn.
Lương Kiến năm nay đã 48 tuổi, đối với thế hệ của ông, pháp y hoàn toàn là một thứ mới mẻ. Trước kia, ông căn bản không thể tưởng tượng được rằng người ta có thể chia cắt cơ thể người ra từng mảnh để truy tìm sự thật. Tuy ông cũng thừa nhận, bây giờ đã là năm Dân Quốc thứ 21 rồi, mà vẫn còn dùng bộ Tẩy oan lục thì quả thật hơi lỗi thời, nhưng ông cũng mất đúng 5 năm mới dần thích nghi được với phương pháp khám nghiệm tử thi gần như xúc phạm người c.h.ế.t ấy.
Ông vẫn luôn nhớ rõ, lần đầu tiên Lưu pháp y lấy lá gan ra khỏi xác c.h.ế.t và đưa cho ông xem, ông suýt nữa ngất xỉu, ba ngày liền sau đó không sao nuốt nổi một bữa cơm.
Thì ra anh ta từng học pháp y.
“Cậu học pháp y ở đâu?” Ông biết Bộ Tư pháp vẫn chưa mở lớp đào tạo chính quy về pháp y, không khỏi bắt đầu tò mò về lai lịch của người này. “Giờ cậu làm việc ở đâu?”
Hạ Mạc lại lộ vẻ chán chường: “Trước đây cha tôi từng mời một thầy giáo người Tây Ban Nha dạy tôi học Tây y, thật ra ông ấy là bác sĩ pháp y. Sau này tôi đi du học Anh ba năm, cha tôi tưởng tôi học Tây y, nhưng thực tế cũng là pháp y. Ở đó tôi cũng từng khám nghiệm tử thi. Còn công việc hiện tại, tôi là kẻ nhàn rỗi, sống dựa vào em gái tôi nuôi.” Anh ta chỉ vào tờ giấy mua hàng. “Em gái tôi bảo tôi làm gì thì tôi làm cái đó.”
Lương Kiến trả lại tờ giấy cho anh.
“Năm nay cậu bao nhiêu tuổi?”
“Hai mươi chín, tính tuổi ta là ba mươi.”
Lương Kiến lại nghĩ đến Lưu pháp y. Lưu pháp y năm nay đã năm mươi tuổi, bị cận nặng, mấy năm gần đây thị lực ngày càng kém, nếu không có kính thì chẳng khác gì người mù. Ngay cả Lưu pháp y cũng cảm thấy công việc này giờ đây đã trở thành gánh nặng với mình. “Tìm cho tôi một người trẻ thay thế đi, tôi sẽ nghỉ hưu, không phải chịu cái mùi thối này nữa.” Lưu pháp y không chỉ một lần nói với ông như vậy.
“Tôi có thể đi được chưa?” Hạ Mạc lại hỏi.
“Được, nhưng tôi phải cử người đưa cậu về. Cậu là người báo án, chúng tôi cần xác nhận chính xác thân phận của cậu. Còn nữa, tốt nhất cậunên cung cấp bằng cấp học hành, nếu không chúng tôi không thể loại trừ nghi ngờ đối với cậu.”
Hạ Mạc nhún vai, “Tùy thôi.”
Hai cảnh sát áp giải Hạ Mạc rời đi.
Lương Kiến nhìn theo bóng dáng anh ta, không thể nói rõ trong lòng mình cảm thấy gì về người này. Ông lại nhớ đến cảnh Hạ Mạc ngồi xổm bên đống rác đầu hẻm, nhặt lấy bàn tay người đó lên, đưa lên mũi ngửi. Người như thế nào mới có thể làm ra hành động như vậy? Lưu pháp y làm nghề này bao năm, đối với t.h.i t.h.ể vẫn còn phản ứng cảm xúc rất bình thường như ghê tởm, buồn nôn, sợ hãi, chán ghét… Nhưng người như Hạ Mạc dường như hoàn toàn không có những cảm xúc ấy. Anh ta quá đỗi bình thản. Nhưng… liệu có phải chính những người như thế này, mới là người thích hợp nhất với nghề này chăng?