Chu Tước Đường

Chương 10



“Tiền nhiều hay ít không quan trọng, chỉ cần anh tôi có một công việc phù hợp với mình thì đó đã là điều tốt rồi.” Cô quay lại nhìn anh, hy vọng anh sẽ nói gì đó.



Anh trai cô hiểu được ý cô, miễn cưỡng gật đầu: “Được, vậy tôi thử xem sao.”



“Thế thì cảm ơn cậu nhé, Hạ tiên sinh.” Lưu pháp y nói.



Nói thật, đây là lần đầu tiên Hạ Anh Kỳ nghe người ta gọi anh trai là “Hạ tiên sinh”, cũng là lần đầu tiên thấy một người có học vấn lại tỏ ra tôn trọng anh như vậy, khiến lòng cô vừa vui mừng lại vừa chua xót.



“Làm phiền ông chỉ dẫn thêm cho anh ấy, anh ấy không quen khuôn phép lắm, ở nhà vốn quen sống tùy tiện rồi.” Cô nói với Lưu pháp y.



Thật ra, trước khi xảy ra chuyện, anh trai cô đã là một bác sĩ giỏi. Dù không mở phòng khám hay làm ở bệnh viện, anh vẫn thường xuyên chữa bệnh cho hàng xóm láng giềng, hiệu quả lại rất tốt. Chỉ là vì tính cách lập dị, anh trai không thể giao tiếp như một bác sĩ bình thường. Nguyên nhân sâu xa cũng chỉ vì anh ghét nói chuyện với người lạ, không thích nghe người ta kể lể, càng không muốn giải thích bệnh tình hay phương pháp điều trị. Mà hễ anh mở miệng, phần lớn người ta lại thấy như bị chế giễu về bệnh tình của mình… Như chính anh từng nói: “Anh mâu thuẫn lắm. Công việc của anh là chữa khỏi cho họ, nhưng thật lòng mà nói, anh lại thích họ là những cái xác không biết nói.”



Thế nên, có lẽ một công việc liên quan đến người c.h.ế.t lại là điều thích hợp nhất với anh. Kỳ lạ thật, tại sao trước đây cô chưa từng nghĩ đến điều đó?



“Vụ án đầu tiên của cậu chính là cái bàn tay bị chặt mà cậu đã mang tới mấy hôm trước.” Cảnh sát Lương nói, “Chúng tôi đã cất giữ nó trong kho lạnh, đợi cậu đến kiểm tra.”



“Tôi đã xem kỹ rồi, tay đó có dấu hiệu bị viêm da,” anh trai cô nói, “Tôi đã ngửi qua, trong kẽ tay có mùi thuốc, cho thấy trước khi chết, cô ta từng điều trị, có thể là mua thuốc, cũng có thể là đến bệnh viện. Dựa vào kích thước tay, tôi đoán cô ta là nữ, độ tuổi từ 14 đến 18.”



Hạ Anh Kỳ nhìn ra được, câu trả lời của anh trai khiến hai người kia rất hài lòng. Vì sau khi anh nói xong, cảnh sát Lương mỉm cười với anh, còn Lưu pháp y thì vỗ vai anh, thở phào nhẹ nhõm.



“Xong rồi, tôi có thể nghỉ hưu thật rồi.” Ông nói.



Tối hôm đó, sau khi họ rời đi, Hạ Anh Kỳ thắp một nén nhang trước linh vị cha, cúi đầu lạy ba cái. Cô muốn nói với cha rằng: lần đầu tiên trong đời, anh trai đã có một công việc kiếm tiền, một công việc được người ta tôn trọng. Mà lần này khác hẳn với trước kia, cô tin chắc anh nhất định sẽ làm tốt.



“Họ nhất định sẽ sắp cho anh một phòng làm việc lớn, một phòng riêng luôn, vì ngoài anh ra, chẳng ai muốn nhìn thấy mấy xác c.h.ế.t cả.” Cô vui mừng tột độ, trong đầu bắt đầu tính xem may đồ cho anh sẽ tốn bao nhiêu. Từ khi họ mua căn nhà nhỏ này cách đây ba tháng, cô vẫn luôn tự nhủ rằng, nếu chưa tìm được cách kiếm tiền mới, thì mọi chi tiêu đều phải tiết kiệm. Nhưng giờ anh đã có một công việc tốt, điều đó có nghĩa là cuối cùng cô cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Nghĩ đến đây, cô chỉ muốn cười suốt cả đường đi.



“Xem em vui chưa kìa. Khéo ba ngày sau họ lại đuổi anh mất…” Anh trai cô lúc nào cũng thích phá ngang không khí, thấy cô lườm mình, anh mới đổi giọng, “Rồi rồi, anh sẽ nghiêm túc làm việc, được chưa?”



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Có thể khiến anh nói ra mấy lời này, quả thật không dễ gì.



Khi Hạ Anh Kỳ đến tiệm may, liền nghe có người gọi phía sau. Cô quay đầu lại thì thấy là Triệu thái thái ở số 5 bên cạnh. Sau khi chuyển đến đây chưa lâu, cô và Triệu thái thái đã trở nên thân thiết. Sức khỏe bà ấy không tốt, thường bị đau đầu, có lần chính cô đã đưa bà đến bệnh viện.

Hạt Dẻ Rang Đường



“Hạ tiểu thư, cô cũng đi may đồ à?” Triệu thái thái cất tiếng chào to.



“Vâng, tôi định may cho anh tôi một bộ âu phục.”



“Thế thì cô phải dẫn cậu ấy đến đo chứ.”



“Anh tôi bận việc, sáng sớm đã ra ngoài rồi. Nhưng tôi có mang theo một cái áo cũ của anh ấy, định nhờ thợ may làm theo mẫu đó.” Cô cười đáp, nghĩ đến công việc mới của anh, môi lại không kìm được nở nụ cười.



“Vậy cũng được, giống nhau cả thôi. À đúng rồi, anh cô làm nghề gì thế?” Triệu thái thái tò mò hỏi.



“Anh ấy là pháp y.”



“Vậy là làm việc cho đồn cảnh sát rồi?”



Hạ Anh Kỳ gật đầu cười. Lúc đó, cô thấy Triệu thái thái cũng đang cầm một gói đồ, liền hỏi: “Triệu thái thái, bác cũng đi may đồ cho ai vậy?”



“Cho Mỹ Vân đấy. Con bé cứ nằng nặc đòi may một chiếc sườn xám mới, bảo là Tết Trung thu sẽ tham gia buổi liên hoan đọc thơ. Tôi bảo người ta nghe thơ, đâu phải nhìn quần áo, thế mà nó còn giận tôi, nói tôi thiên vị. Tôi cũng chẳng còn cách nào, đành mang cái áo cũ ra sửa lại cho nó.”



Triệu thái thái có một trai một gái, cô con gái Triệu Mỹ Vân năm nay mười tám tuổi, đang học ở trường nữ sinh Văn Cảnh. Triệu Mỹ Vân là một cô bé xinh xắn hoạt bát, từ ngày đầu cô chuyển tới, con bé đã chủ động bắt chuyện, sau đó thường xuyên đến nhà chơi. Hạ Anh Kỳ mới đến Thượng Hải chưa lâu, ít bạn bè, nên rất vui khi có người đến thăm.



Triệu Mỹ Vân thường trò chuyện với cô về rất nhiều đề tài, nhưng chỉ cần nhắc đến mẹ mình, là cô bé lại đầy oán khí.



“Sinh nhật của Trung Bình, mẹ em nấu mì sườn, còn làm móng giò kho tàu. Sinh nhật của em, thì chỉ có một bát mì dưa muối với thịt vụn. Ý gì đây? Nếu thương con trai đến vậy thì sinh em ra làm gì nữa?”