Lúc này, Lương Kiến chuyển ánh mắt sang Trần thái thái:
“Hôm đó Tôn Mai đến vào khoảng mấy giờ?”
“Khoảng bảy giờ bốn lăm.” Trần thái thái miễn cưỡng trả lời.
“Sau khi bà đuổi cô ấy đi, có thấy cô ấy rời đi đâu không?”
“Con bé đó à, ban đầu còn không chịu đi, cứ trốn dưới gốc cây lớn trước cửa.” Trần thái thái lớn tiếng nói, “Tôi nhìn thấy từ tầng hai, liền gọi điện cho mẹ nó, bảo bà ta đến mà lôi con bé mất mặt đó về!”
“Mẹ! Mẹ làm cái gì thế!” Trần Tổ Khang hét lên.
“Sao, chẳng lẽ mẹ làm sai à? Chẳng lẽ cứ để nó đứng chờ con ở cửa? Một đứa con gái cứ đứng lảng vảng trước cửa nhà mình, hàng xóm nhìn vào thì nghĩ gì? Nhà mình không giống như nhà họ, nhà mình còn sĩ diện!” Giọng Trần thái thái còn lớn hơn con trai mấy phần.
Vậy là, người cuối cùng gặp Tôn Mai không phải là Trần Tổ Khang mà chính là Tôn Lâm. Chính Tôn Lâm đã đưa con gái mình đi. Nhưng bà ta đã dùng cách gì để dụ con gái đến Tuệ An Lý, Đường Tứ Mã? Ở đó có đồ sinh hoạt, có cả sách vở của Tôn Mai, trông như thể cô bé định ở lại đó một thời gian. Có lẽ cô định sinh con ở đó? Tôn Lâm định chăm sóc cô bé? Hay bà ta nói vậy để lừa con gái? Cũng có thể là ý của “người đàn ông đó”, để tình nhân cũ chăm sóc tình nhân mới của mình. Nhưng rồi vì sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
Không nghi ngờ gì, khi ấy Tôn Lâm đang ở trong trạng thái giận dữ đến tột cùng. Vậy nên, người đã ra tay với Tôn Mai không ai khác ngoài mẹ ruột cô bé. Bà ta đã đánh đập con gái, dùng bắp ngô làm nhục cô bé, cuối cùng còn siết cổ cho đến chết, sau đó dùng kéo cắt hết tóc cô. Trong quá trình đó, bà ta còn đ.â.m vào đầu Tôn Mai… Và rất có thể, chính bà ta cũng là người đã c.h.ặ.t t.a.y cô bé.
Phẫn nộ, Tôn Lâm chẳng khác nào một người đàn bà bị thiêu cháy bởi cơn giận…
“Cậu có biết đứa bé trong bụng Tôn Mai là của ai không?” Lương Kiến hỏi Trần Tổ Khang.
“Cô ấy chưa từng nói tên. Nhưng tôi biết, dạo này cô ấy luôn có vẻ như đang lên kế hoạch cho điều gì đó.”
Cậu ta giờ đây như một quả bóng xì hơi.
“Cô ấy hận mẹ mình. Cô ấy nói muốn trả thù bà ta. Cô ấy nói nếu không vì mẹ, cha cô ấy đã không thành ra như bây giờ. Cô ấy còn nói, em trai cô ấy là con của mẹ cô ấy với người đàn ông khác.”
“Trời ơi…” Trần thái thái đưa tay che miệng, thở hắt ra.
“Cô ấy còn nói, mẹ cô ấy có một tình nhân. Người đó có vợ có con, nhưng mẹ cô lại nhất tâm muốn quay về với ông ta. Người đó mỗi lần đều đến gặp bà… Cô ấy nói, tình nhân của mẹ đã viết một cuốn sách, mẹ cô lúc nào cũng mang theo bên mình, đó là cuốn sách duy nhất của bà. Sau đó có một ngày, cha cô đã ném cuốn sách đó vào lò sưởi, mẹ cô vì chuyện này mà cãi nhau lớn với ông ấy… Cô ấy không biết nội dung cuốn sách, nhưng biết tên sách. Rồi có một lần, cô ấy tình cờ tìm được nó, và phát hiện người được viết trong sách rất giống một người mà cô biết, hơn nữa, trong sách còn nhắc đến một địa điểm… Vì thế, một ngày kia, cô ấy lén đến nơi đó, rồi bắt gặp chính người đó đang ở cùng mẹ mình, điều đó xác nhận tất cả nghi ngờ của cô ấy…”
Trần Tổ Khang lắp bắp nói tiếp:
“Sau đó, cô ấy đến tìm người đó. Cô ấy nói… đã có quan hệ với người đó… Người đó rất thích cô ấy… Cô ấy muốn sinh đứa bé ra, rồi kết hôn với ông ta… Cô ấy định sau khi mọi chuyện ổn thỏa sẽ nói hết với Triệu Mỹ Vân bọn họ… Cô ấy không nói với tôi tên cuốn sách, chỉ kể chừng đó…”
Triệu Mỹ Vân, cái tên này, hôm nay là lần thứ hai Đường Chấn Vân nghe thấy. Đúng lúc đó, anh chợt nhớ ra: buổi trưa mình quên gọi cho Hạ Anh Kỳ. Anh nhìn đồng hồ, đã ba giờ rưỡi chiều rồi, không biết cô ấy có liên lạc được với Triệu Mỹ Vân hay chưa.
“Tôi biết nghe có vẻ rất hoang đường, nhưng tôi là bạn của Tôn Mai. Tôi tin lời cô ấy…” Câu này, rõ ràng là cậu ta nói cho mẹ mình nghe.
“Tôn Mai không phải người như mẹ nghĩ đâu… Cô ấy chỉ là đứa trẻ không may mắn lớn lên trong một gia đình như vậy thôi…”
Trần thái thái quay đầu sang hướng khác, làm ngơ trước lời con trai.
Biên tập viên lão Trương có chút bất ngờ khi lại nhìn thấy Hạ Anh Kỳ.
“Hạ tiểu thư, cô lại đến à?” Lão nhìn cô, rồi bật cười, “Tôi cũng không phản đối một buổi chiều nhàm chán có thêm một người đẹp như cô làm bạn…”
“Tôi vừa gặp Phó Doanh ở bệnh viện.” Cô nói thẳng.
Gương mặt lão Trương thoáng hiện nét áy náy.
“Cô ấy dạo này sao rồi? Tôi cũng lâu lắm không gặp cô ấy.”
“Cô ấy nói cha cô ấy có một người con riêng.”
Lão Trương tròn mắt nhìn cô, miệng há ra vì kinh ngạc, một lúc lâu sau mới khép lại được:
“Không ngờ cô ấy lại kể chuyện đó với cô. Vậy là cô ấy biết hết rồi?”
Hạ Anh Kỳ gật đầu:
“Chắc là chính Phó tiên sinh nói với cô ấy.”
Lão Trương mỉm cười nhẹ:
“Chuyện đó cũng không vẻ vang gì mấy. Ừ, đúng là năm đó ông ấy có qua lại với một bà thầy bói tên là Chu Ngọc Phúc ở một tiệm Long Tam. Lúc đó tôi còn làm mối cho ông ấy, đưa tiền chuộc thân bà ta, rồi mua cho bà ấy một căn nhà bên ngoài, coi như là vợ lẽ của Lão Phó vậy… Lão Phó định sau khi cha ông ấy qua đời sẽ đón bà ấy vào nhà, ai ngờ cha ông biết chuyện. Mà Lão Phó thì lại rất sợ cha, ông già nhất quyết không cho người phụ nữ kia vào nhà. Cuối cùng, Lão Phó đành bỏ ra một khoản tiền rồi dứt hẳn với bà ấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Vậy… họ thực sự dứt hẳn với nhau sao?”
“Đúng là có một thời gian hai người họ cắt đứt liên lạc.” Lão Trương chậm rãi kể, “Lúc đó, người phụ nữ kia rất tức giận, nói rằng cả đời này không muốn gặp lại ông ấy nữa. Cũng dễ hiểu thôi, lúc đó bà ta đang mang thai, tưởng rằng sắp được gả vào nhà họ Phó làm thiếu phu nhân. Ai ngờ đâu… Dù sao thì, khi lão Phó quay lại tìm bà ta, thì bà ta đã rời đi mất rồi.”
Lão Trương nhấc chén trà, nhấp một ngụm rồi tiếp lời:
“Vài năm sau, có một lần tôi tình cờ gặp lại bà ấy ở hội chùa. Lúc đó bà dẫn theo một cậu bé, nói với tôi rằng đó là con ruột của Lão Phó. Bà ấy còn viết địa chỉ, bảo tôi đưa cho Lão Phó, nói muốn ông đến thăm con trai mình. Tôi về liền đưa mảnh giấy đó cho Lão Phó. Theo như tôi biết, ông ấy đúng là đã đến thăm một hai lần. Có nhận con hay không thì tôi không rõ, nhưng ông ấy có đưa cho bà ấy ít tiền. Sau này, hình như ông còn mua cho Chu Ngọc Phúc một căn nhà.”
“Căn nhà đó ở đâu vậy?”
“Số 25, Tuệ An Lý, Đường Tứ Mã. Tôi nhớ rất rõ. Vì đó chính là nơi bà ấy từng làm việc trước kia khi còn làm thầy bói. Bà ấy rất thích chỗ đó.”
Hạ Anh Kỳ sững người. Đó chẳng phải là nơi phát hiện t.h.i t.h.ể sao? Chẳng lẽ đó là chốn cũ của hung thủ và mẹ hắn?
“Thế chú Trương, chú có biết tên đứa con riêng đó không?”
Lão Trương lắc đầu:
“Khó nói lắm. Mẹ cậu ta thường xuyên đổi tên cho con. Ban đầu mang họ Phó, sau khi Lão Phó rời bỏ bà ấy thì đổi sang họ Chu, rồi sau này nghe nói lại đổi tiếp. Lúc bà ấy đưa mảnh giấy cho tôi, tôi nhớ mang máng lúc ấy cậu ta dùng họ Ôn. Khi ấy bà đang sống cùng một thương nhân họ Ôn, cậu bé gọi ông ta là cha nuôi. Nghe đâu sau khi Lão Phó mua nhà cho bà ấy, bà liền chia tay người kia. Còn sau đó ra sao thì tôi không biết nữa…”
Hạt Dẻ Rang Đường
“Nhưng mà, chú Trương, Phó Doanh nói với tôi rằng, chàng biên tập viên trẻ bị Phó tiên sinh đánh bị thương chính là con riêng của ông ấy.”
Cô quyết định tiết lộ một phần thông tin cho lão Trương.
Lời này khiến lão Trương giật mình kinh hãi.
“Cô nói gì cơ?!” Ông bật dậy khỏi ghế.
“Phó tiểu thư nói, người bị đánh đó chính là con riêng của Phó tiên sinh.” Hạ Anh Kỳ nhắc lại lần nữa.
Lão Trương đứng sững tại chỗ một lúc lâu, cuối cùng mới lên tiếng:
“Cô ấy… cô ấy có nhầm không? Sao lại là cậu ta được… Nếu là con mình, thì tại sao Phó tiên sinh lại không nói ra…”
“Sau khi trưởng thành, ông có gặp lại cậu ấy không?”
Lão Trương lắc đầu:
“Tất nhiên là không. Tôi chỉ gặp cậu ta đúng một lần.”
“Cậu ấy có bị hói không?”
Lão Trương ngạc nhiên nhìn cô:
“Phải, tóc cậu ta khá thưa, nên hay đội mũ… Trời ơi.” Ông lảo đảo ngồi phịch xuống ghế, “Thật không ngờ… Tôi nhớ cậu ta từng nói cha mẹ đã mất rồi…”
“Ông nói ông từng giới thiệu bạn gái cho cậu ấy. Sau đó họ còn kết hôn. Ông có biết tên cô gái đó không?”
“Biết chứ… biết chứ…” Lão Trương vẫn còn chưa hoàn hồn, “Cô ấy tên là Lương Lệ Vân, là hàng xóm của một biên tập viên trong nhà xuất bản chúng tôi. Cô ấy từng xuất bản một tập thơ và một cuốn tiểu thuyết tại nhà xuất bản. Một cô gái khá có tài, tuy ngoại hình không nổi bật nhưng rất có chiều sâu.”
Lúc nói, ông lục lọi trong ngăn kéo.
“Ông có biết địa chỉ của Lương Lệ Vân không?”
“Chờ chút… À, tìm thấy rồi.”
Lão Trương lấy ra một tấm ảnh cũ kỹ nhỏ bằng đầu ngón tay, “Đây là ảnh cô ấy gửi cho tôi sau khi kết hôn. Sáng nay tôi đã nghĩ đến nó… May là vẫn còn giữ…”
“Cô xem đi, đây là ảnh cưới của họ. Người đàn ông đứng cạnh cô dâu, chính là Kha Hoa… Mà tôi thấy cậu ta chẳng giống Phó tiên sinh chút nào…”
Bức ảnh rất nhỏ, chỉ to hơn con tem một chút.
Hạ Anh Kỳ dùng kính lúp trên bàn lão Trương để xem rõ mặt họ. Cô gái có gương mặt bình thường, nhưng dáng cao, còn người đàn ông đứng cạnh thấp hơn cô một chút, đội mũ. Khi cúi đầu nhìn kỹ mặt người đàn ông đó, Hạ Anh Kỳ bất giác toàn thân run lên, suýt làm rơi cả kính lúp, là ông ta! Chẳng lẽ lại là ông ta?!
“Đây, là phong bì.”
Lão Trương lại đưa ra một chiếc phong bì cũ, “Trên đó có ghi địa chỉ năm xưa của cô ấy.”