Chưa Cưới Hôn Phu, Tôi Lại Cưới Chú Của Hắn

Chương 24: Đêm giáng sinh ấy



Đêm Giáng Sinh hôm đó, cả thành phố vẫn bao phủ một màu xám xịt. Mưa đã tạnh, nhưng ánh hoàng hôn cam nhạt vẫn chẳng thể xuyên qua lớp sương mù dày đặc.

Chiếc xe chạy ổn định, lướt qua một phòng tranh, đi ngang một phòng tập gym, băng qua khu phố ồn ào với dàn nhạc và quán bar náo nhiệt, cuối cùng dừng lại trước một công trình kiến trúc hình bán cầu.

“Lục tiên sinh, đã đến nơi.”

Lục Phóng cúi mắt, lấy ra một đôi găng tay da màu đen, chậm rãi đeo vào. Lớp da dê mềm mại bao trọn đôi bàn tay với khớp xương rõ ràng, mười ngón thon dài, che đi đường gân xanh và phần xương nhô lên trên mu bàn tay.

Cửa xe mở ra, đôi giày da bóng loáng chạm đất, tiếp đó là đôi chân dài được bao bọc trong quần tây ôm gọn, từng động tác căng ra khoe rõ những đường cong cơ bắp lưu loát, rồi bị một chiếc áo khoác phủ lên che khuất.

Nhân viên phục vụ thắt nơ bươm bướm ra đón, đôi mắt màu xanh lam dán chặt vào người hắn, nhưng vì thân phận nên phải kiềm chế, cúi đầu, cung kính và nhiệt tình dẫn đường:

“Ngài Eldon đã đợi ngài rất lâu.”

Trên khay nhung màu đỏ sẫm trong tay cậu ta đặt một chiếc mặt nạ viền mạ vàng.

Mặt nạ là dấu hiệu nhận biết của khách quý nơi này. Chỉ khi đeo mặt nạ, chủ nhân của sàn đấu mới không bị người khác tùy tiện tiếp cận.

Lục Phóng giơ tay, cầm lấy nửa chiếc mặt nạ qua lớp găng da, đeo lên khuôn mặt với thần sắc khó đoán, giấu đi những đường nét sắc bén trong sắc đen sâu thẳm và bí ẩn.

Ghế sofa bày theo hình bán nguyệt. Khi ngồi xuống, cơ thể lập tức chìm vào lớp đệm mềm mại, tầm mắt từ bên ngoài nhìn vào chỉ dừng ở phần vai trở lên.

Nơi này vừa kín đáo, vừa tạo ra ảo giác rằng bất cứ lúc nào mọi bí mật cũng có thể bị phơi bày.

Khi nhìn thấy nội dung buổi biểu diễn, vẻ mặt Lục Phóng trở nên nghiêm nghị. Duy trì phong thái quý ông đến cuối cùng, hắn chỉ chỉnh lại cúc áo vest khi đứng dậy.

Hoa Hải Đường

Ngài Eldon — người đàn ông phương Tây tóc vàng mắt xanh hoảng hốt, định đưa tay ngăn bước chân của hắn.

Y thẳng thắn thừa nhận đã thu thập rất nhiều thông tin về Lục Phóng. Nghe nói ở độ tuổi này mà đã ngồi vào vị trí hiện tại, bên cạnh lại chưa từng có phụ nữ hay đàn ông nào, hẳn là có nguyên nhân không thể tiết lộ, hoặc là một sở thích khó nói.

Eldon suy đoán như vậy, nên muốn giữ hắn lại, lấy lòng bằng cách chuẩn bị những thứ mà y cho rằng sẽ khiến hắn hứng thú.

Nơi này là một sàn đấu ngầm, dưới ánh đèn mờ ảo, chỉ có sân khấu ở giữa là sáng rực.

Lan can màu đen xây thành tường bao, tạo thành hình dáng một cái lồng chim khổng lồ, nơi đây được gọi là “Tú Lung”.

Bên trong, người biểu diễn quỳ gối, trước n.g.ự.c bị vẽ một dấu “X” đỏ tươi, giống như một bài thi bị chấm sai, ở những chỗ sai đó bị bút vẽ quất mạnh xuống, để lại những dấu hằn đỏ rực.

Người chấm bài không ngừng đánh dấu, số dấu sai ngày càng nhiều.

Eldon hít mạnh một hơi lạnh, trong đôi mắt xanh tràn đầy hưng phấn.

Y cho rằng mình đã đoán trúng, nên để đạt được hợp tác với Lục thị, y đã dốc hết công sức chuẩn bị, khẳng định rằng tất cả ở đây đều có thể để hắn tùy ý chọn lựa.

Lục Phóng lại chỉnh lại cổ tay áo, sắc mặt trước sau như một, vẫn lạnh nhạt:

“Anh nghĩ nhiều rồi.”

Eldon không thể tin nổi, y lại có thể cứ như vậy mà làm hỏng vụ hợp tác làm ăn. Cái hy vọng vừa tan vỡ, Eldon tuyệt vọng nhìn Lục Phóng sải những bước dài rời đi.

“Oh! No!”

Ngay sau đó, một nam sinh hoàn toàn không phòng bị bất ngờ va thẳng vào lồng n.g.ự.c Lục Phóng.

Lục Phóng cau mày, đứng yên tại chỗ. Nam sinh túm lấy cánh tay hắn như muốn đứng vững hơn. Lục Phóng chỉ khẽ chỉnh lại cổ tay áo, không hề nhúc nhích, cũng không có ý định né tránh cú nhào vào này.

Nam sinh kia có hơi loạng choạng, nhưng vẫn giữ được phép tắc, nhỏ giọng nói lời xin lỗi, để mặc cổ áo của mình cọ vào mặt nạ mà Lục Phóng đang đeo.

Một mùi hương cỏ xanh len vào khoang mũi Lục Phóng, mát lạnh đến mức ngay cả mùi son phấn nồng nặc trong phòng cũng không lấn át được. Trong hương ấy pha chút vị thanh chanh, cỏ đuôi chuột, táo và bạc hà, ở cuối còn mang theo thoang thoảng vị mặn tanh của muối biển.

Dĩ nhiên, vị muối biển đó chỉ xuất hiện trong một khoảng thời gian sau này, khi đã vào phòng.

Lục Phóng từng gặp nam sinh này, lúc hắn mới bước chân vào hội trường.

Khi đó hai người chỉ lướt qua nhau, nhưng hắn đã nghe thấy khuôn mặt thanh tú kia quay sang hỏi một nhân viên phục vụ giả tai thỏ:

“Ở đây… mấy người biểu diễn đều là tự nguyện sao?”

Giọng nói trong trẻo, ngữ khí lại tha thiết, chân thành.

Bước chân Lục Phóng không dừng, nhưng khóe mắt vẫn kín đáo quét qua cậu một cái, người đơn thuần như vậy, sao lại xuất hiện ở chỗ thế này?

Nhân viên phục vụ cười khoa trương, sau khi nghe được câu trả lời khẳng định, nam sinh kia mới gật đầu, như thể thở phào nhẹ nhõm.

Lục Phóng phải thừa nhận, hắn đã nhìn cậu thêm vài lần.

Nam sinh ấy có khí chất rất đặc biệt, hoàn toàn không hợp với nơi này. Không chỉ là nơi này, mà gần như chẳng hợp với bất cứ chốn ồn ào nào.

Cậu ngồi giữa khung cảnh đầy dâm mị, nhưng quanh thân lại như có một chiếc lồng pha lê trong suốt, lịch sự, giữ khoảng cách với thế giới xung quanh.

Càng về sau, những người biểu diễn trong hội trường lại càng phóng túng, chừng mực ngày càng bị phá bỏ.

Lục Phóng một lần nữa đưa mắt tìm về phía cậu, nhưng lần này lại không thấy bóng dáng đâu nữa.

Cho đến khi hắn chuẩn bị rời đi, nam sinh ấy lại bất ngờ đ.â.m sầm vào lồng n.g.ự.c hắn.

Đôi mắt trong trẻo như nước ấy, lúc này lại mang theo chút ý loạn tình mê xen lẫn mong đợi, rất lễ phép hỏi hắn:

“Ngại quá, quấy rầy một chút.”

“Xin hỏi… anh có thể cùng tôi… làm không?”

“……”

Lục Phóng đưa tay phá vỡ chiếc lồng pha lê ấy.

Tiếng ồn ào náo động của nhân gian tràn vào tai Diệp Tri Tùng, cảm xúc mãnh liệt như sóng lớn ập tới, khắc sâu vào tận xương tủy.

Không biết nên trách rượu, hay nên trách mùi hương trong không khí kia.

Hay là trách sự đè nén bấy lâu, giờ bỗng vỡ tung, cuồn cuộn trào ra.

Mà lúc này…

Chiếc cà vạt xanh đen thắt chặt quanh cổ áo sơ mi trắng, kề sát ngay động mạch, ở phía sau gáy thắt thành một nút nơ bướm.

Ngón tay nam nhân lướt qua sau nơ bướm ấy. Cà vạt buộc quá chặt, gần như không để lối thở, kéo căng yết hầu người kia, buộc cậu phải ngửa đầu ra sau để lộ cổ, mới có thể miễn cưỡng hít thở được chút dưỡng khí.

Lục Phóng dùng chiếc cà vạt này để bắt chước chiếc choker ngày hôm đó, hắn hỏi cậu:

“Còn nhớ những thứ này không?”

Áo thun của Diệp Tri Tùng bị cuộn lên, quấn quanh cổ tay, treo cao qua đỉnh đầu, lưng tựa sát vào bức tường phủ nhung, ngơ ngác, hoang mang gật đầu.

……

Mồ hôi ướt đẫm thái dương, tóc mai rối bết dính lên trán, quấn lấy hàng mi dài ẩm ướt.

Diệp Tri Tùng nằm ngửa, hai tay ôm c.h.ặ.t đ.ầ.u gối. Dây chằng đã bị kéo căng hết mức mà dường như vẫn chưa đủ, lại còn bị ép mở ra đến tư thế rộng rãi đến mức trống trải.

Lục Phóng vươn tay gạt phần tóc mái che trước trán cậu sang một bên, lòng bàn tay lướt qua khóe mắt, vòng lên vành tai, như đang lặp lại động tác vạch chiếc mặt nạ ngày hôm ấy.

Trên hàng mi cong vút vương giọt lệ trong suốt, run rẩy như đôi cánh bướm đang đập.

Lục Phóng lại hỏi:

“Chuyện này… còn nhớ rõ không?”

Ngày ấy, hắn cũng giống hệt bây giờ, vạch bỏ mảnh che chắn cuối cùng, tháo đi chiếc mặt nạ còn sót lại trên người, để lộ gương mặt vừa điềm đạm vừa thanh khiết, khiến tim người run rẩy.

Diệp Tri Tùng bất lực gật đầu, lời nói rối loạn.

…Bởi vì hôm đó, đúng vào thời khắc này, người kia đã ra lệnh cho cậu: “Lớn tiếng hơn.”



“Tay đưa ra.”

Diệp Tri Tùng đưa đôi cổ tay trắng ngần, vừa khóc vừa cất giọng mềm yếu, bi thương đến nghẹn ngào.

Cậu vẫn đang chờ trận bão tuyết ngoài biển chưa kịp tới, nhưng lại đối diện với khung cửa sổ kia, với lớp kính pha lê kia, với mặt biển lặng tịch kia, nhìn du thuyền phá tan lớp bọt sóng, kiên định hướng đến đích đến.

Cậu quỳ gối ngay ngắn, hai tay bị trói ra sau lưng, trán tựa vào tấm kính trong suốt, để mặc nước mắt thấm lên đó, làm nó nhòe bẩn.

Đã nghĩ tới. Vài tiếng trước đã nghĩ tới. Ngay vào khoảnh khắc mạch m.á.u cuồn cuộn nhảy loạn trong cơ thể.

Đúng vậy, nơi đó chính là thứ đầu tiên xuất hiện trong ký ức của cậu.

Diệp Tri Tùng nhớ rõ, rượu hôm đó không đủ khiến cậu mất trí hoàn toàn. Cậu nhớ rõ song cửa sắt quấn họa tiết màu đen uốn lượn, nhớ rõ hoa hồng gai đỏ thẫm nở rộ dưới chân giường; nhớ rõ những kẻ biểu diễn nằm giữa thảm, đón nhận những dấu vết ái ân từ những trận quất roi.

Không khí trong khán phòng ngọt ngào ngột ngạt, mỗi gian phòng lại có một loại diễn viên khác nhau.

Cậu không dừng lại lâu ở khu của các vũ công thoát y, cũng không nhìn nhiều tới những mỹ nhân ngư hay xà nữ đang vẫy gọi.

Người nhân viên phục vụ đi cạnh cậu bật cười, trên đầu đeo tai thỏ khẽ lắc, vừa đi vừa đảm bảo rằng nơi này không chỉ an toàn, mà trên tầng còn có những màn biểu diễn kích thích hơn, cung cấp dịch vụ riêng tư một–đối–một với tính bảo mật tuyệt đối, rồi hỏi cậu có muốn thử không.

Tất nhiên là phải trả thêm tiền.

Diệp Tri Tùng lắc đầu từ chối.

Sau đó, cậu loạng choạng, ngã vào vòng tay của một người đeo mặt nạ khác.

May mà khi đó cậu chưa say đến mức mất ý thức.

Nước mắt của Diệp Tri Tùng càng lúc càng nhiều, những giọt nước mắt mang tính phản ứng sinh lý cứ thế trào ra, hoàn toàn không thể khống chế. Trước mắt chỉ còn một mảng mơ hồ, tầm nhìn mờ mịt, đến mức cậu sắp không nhìn rõ được nốt ruồi nhỏ nơi đuôi mắt Lục Phóng. Nhưng thính giác vẫn còn, thậm chí lại càng rõ ràng đến mức lạ thường.

Cậu cuối cùng cũng phân biệt được, người đang ép đầu gối cậu ra lúc này và giọng nói cậu nghe được ngày hôm đó không hề khác biệt.

Cậu lại nghe thấy người đàn ông ấy hỏi mình:

“Anh là ai?”

Cậu đã nói ra rất nhiều thứ, thật sự cũng đã nhớ lại rồi. Nhưng không hiểu sao, câu hỏi của người đàn ông này dường như mãi không có hồi kết.

Cậu nghe thấy Lục Phóng hỏi:

“Nói tên anh ra.”

Giờ đây cậu thậm chí không cần phải lần mò trong những ký ức mơ hồ nữa, bởi lúc này mọi cảm giác của cậu lại rõ ràng hơn cả khi đó.

Thế nhưng Lục Phóng dường như vẫn cố chấp ở câu hỏi ấy, không chịu bỏ qua cho cậu, cũng không chịu vòng sang chuyện khác.

“Nói cho anh biết, anh là ai.”

“Anh muốn nghe chính miệng em nói.”

“Lớp học” của Diệp Tri Tùng thực sự làm được quá ít, ngay cả video học cũng toàn xem bản không có tiếng.

Cậu không hiểu tiếng Nhật, cũng không thích nghe những từ tiếng Anh quen thuộc và khoa trương ấy.

Nhưng bây giờ, cậu chỉ thấy hối hận vì không chịu học khi trước.

Cậu lựa chọn, thế nhưng lại không tìm được từ ngữ nào thích hợp trong “kho dữ liệu” của mình để trả lời.

Thế là cậu ngoan ngoãn giống như một học trò giỏi, trả lời y như lúc đi học.

Thầy hỏi gì, cậu đáp nấy.

Nghiêm túc đến mức khiến người ta muốn hung hăng giày vò.

Ngoài những tiếng kêu bản năng “a… ưm…” ra, cậu mơ hồ gọi tên Lục Phóng; ngây ngô, non nớt mà nói ra thân phận của hắn; trong lúc thở dốc còn nức nở nuốt nước miếng; thậm chí khi Lục Phóng hỏi “Anh đang làm gì?”, cậu cũng thành thật mà trả lời.

“Làm em?”

Được thôi. Làm em.

Diệp Tri Tùng còn cố gằn từng chữ mà đọc ra tên của chính mình, trước tên là một động từ.

Lục Phóng cuối cùng cũng chịu mở miệng khen ngợi:

“Bé ngoan.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



Diệp Tri Tùng ôm bụng, vẫn cảm thấy có chút không thoải mái.

Cậu nhớ rõ cảm giác này. Chính dựa vào ký ức ấy mà trước đây cậu đã duy trì được một khoảng thời gian dài để có thể vẽ, dù nơi nào trên người cũng đau nhức.

Cuối cùng cậu vẫn không đợi được trận bão tuyết ngoài biển ấy.

Ngay khoảnh khắc hôn mê, cậu liếc nhìn ra khung cửa sổ đen kịt, bầu trời vẫn âm u, nhưng tuyết trước sau vẫn chưa rơi.

Chỉ là… cũng tốt. Cậu không quá thất vọng.

Trong biển ý thức, cậu một mình ngắm một màn pháo hoa rực rỡ chỉ b.ắ.n cho riêng mình.

Liên kết với thế giới mất tám giờ, khoảng cách với Lục Phóng cũng vì vậy mà bị cắt đứt liên tiếp.

Bản ký họa vốn cũng đã lem nhem.



Tàu cập bờ, Diệp Tri Tùng bị người bế xuống thuyền.

Tuyết rốt cuộc cũng rơi, đọng lại trên sống mũi cao của người kia, tan ra thành những giọt nước trong suốt.

Dự báo thời tiết đã lừa cậu.

Diệp Tri Tùng cố gắng mở mắt, hướng về phía sau Lục Phóng mà nhìn.

Bầu trời xám trắng nối liền với màu xanh xám của biển, đường ranh giới bị những lớp mây dày xóa nhòa, khiến nước và trời thành một màu.

Cậu bỗng muốn khóc. Cậu thúc giục hắn nhanh chóng chạm đất, cậu muốn về nhà.

Nếu sớm biết Lục Phóng chính là người kia, cậu đâu cần phải làm hết đống “bài tập” (video xx) kia.

Cậu hao hết tâm tư tìm cách giải quyết, cuối cùng chẳng bằng một lần được l.à.m t.ì.n.h thật sự.

Lục Phóng hỏi:

“Còn ly không?”

Ai ly, người đó đúng là đồ đại ngốc.

Diệp Tri Tùng dùng sức gạch bỏ hai chữ “ly hôn” trên vở nháp hoa của mình. Sắc mặt Lục Phóng lúc này mới hoàn toàn thả lỏng.

Hắn đưa tay sờ trán cậu hết lần này đến lần khác, xác nhận là không sốt mới thôi, ánh mắt nhìn cậu đều mang theo ý cười tán thưởng.

Diệp Tri Tùng không hiểu Lục Phóng đang cười cái gì.

Lúc ăn tối, Lục Phóng lại ép cậu ăn nhiều hơn. Cậu ôm bụng, khó khăn nuốt thêm hai cái bánh bao nhân trứng sữa, lúc này mới được Lục Phóng buông tha, còn nhỏ giọng cười trêu cậu một câu. Món chính thì ăn không nổi, nhưng cơm thêm lại ăn rất khá.

Diệp Tri Tùng: “?”

Lục Phóng thấy cậu thật sự quá gầy, hơn nữa đã mấy lần đón cậu từ bệnh viện về, sợ cơ thể cậu chịu không nổi, lỡ mà ốm sốt thì phiền.

Nhưng tiểu bằng hữu lại một lần nữa vượt ngoài dự liệu của hắn.

Ngủ một giấc trên đường về, tới nhà cậu vẫn còn sức chạy ngay vào phòng vẽ.

Tuy đi loạng choạng, còn phải chống tay giữ eo.

Lục Phóng vẫn cho cậu một chút thời gian, mãi đến hai giờ sáng mới vào phòng vẽ bắt người.

Diệp Tri Tùng không chịu, ngẩng đầu cò kè mặc cả, cầm chặt bút vẽ liều mạng chống đối.

Cho đến khi nghe thấy Lục Phóng uy hiếp: nếu không nghe lời thì sau này khỏi làm luôn.

“…”

Diệp Tri Tùng uất ức lườm hắn một cái, rồi lại lưu luyến nhìn bức tranh của mình.

Thôi được. Giữ được rừng xanh thì sợ gì không có củi đốt.

Lý lẽ “ăn no mới làm được việc” cậu vẫn hiểu.

Diệp Tri Tùng đếm ngón tay tính ngày khai giảng, rồi hỏi:

“Vậy lần sau là khi nào?”

Lục Phóng khóe môi nhếch lên, tỏ vẻ chẳng sao cả mà hỏi ngược lại:

“Em muốn khi nào?”

Mái tóc tơ mềm bên thái dương của Diệp Tri Tùng rối nhẹ, nghiêng nghiêng, “Ngày mai được không?”

Cổ họng Lục Phóng khẽ động, trong lòng nghĩ, cho dù là ngay bây giờ hắn cũng có thể.

Chỉ là không biết cậu có chịu nổi hay không.

Bạn nhỏ này đâu có chịu nổi kiểu “giày vò” đó, vốn dĩ đã sưng đến tội nghiệp.

Lục Phóng thầm nghĩ, đừng làm cầm thú quá, coi chừng làm hỏng người ta mất.

Vậy mà lúc bôi thuốc, hắn lại cố tình dùng đầu ngón tay ấn xuống.

Diệp Tri Tùng “hu hu” khóc, chưa bao giờ ngủ nhanh như lần này.

Cậu ngủ trông rất ngoan, dù đôi mắt vẫn còn sưng.

Trên người Lục Phóng, từng lỗ chân lông như giãn ra, loại da thịt thân cận này giống như cơn mưa rào sau hạn lâu ngày, xua tan toàn bộ khổ sở tương tư.

Lần này ôm thật sự đủ, có thể giải được hết bệnh trong lòng.

Diệp Tri Tùng vòng tay ôm hắn ngủ, Lục Phóng cúi mắt nhìn một lúc, cuối cùng mặc cho cậu bám lấy mình như mèo ôm cây, bàn chân gầy nhỏ cọ vào chân hắn.

Nhưng trời còn chưa sáng, Lục Phóng đã bị hơi nóng phả tới làm tỉnh.

Bạn nhỏ nóng hầm hập.

Lục Phóng trầm mặc… sốt rồi.

Không hiểu sao cậu phát sốt lúc nào cũng chậm nửa nhịp, không biết có phải do hệ miễn dịch yếu quá, kẻ địch xâm nhập lâu rồi mới phản ứng.

Không thể lơ là, hắn gọi bác sĩ đến khám, uống thuốc hạ sốt rồi tiếp tục theo dõi.

Vốn dĩ thân thể đã lạnh, cộng thêm vận động quá sức, với thói quen sinh hoạt tệ hại đó, Diệp Tri Tùng làm sao chịu nổi. Trong chăn, cậu sốt đến nỗi cả người ướt đẫm mồ hôi.

Vốn đã như làm từ nước, giờ lại vừa biết khóc, vừa mềm ướt đến mức khiến người ta muốn ôm chặt không buông.

Diệp Tri Tùng từ sáng tới tối đều lên cơn sốt, nhiệt độ vất vả lắm mới vừa lui, di chứng của cơn sốt cao khiến giọng nói vì dùng quá độ mà khàn hẳn đi, vậy mà vẫn nhớ đến chuyện đã hứa với Lục Phóng, khàn khàn quấn lấy, ầm ĩ đòi hắn thực hiện.

Lục Phóng vừa bực vừa buồn cười, đưa tay ấn đầu cậu xuống, quấn cậu trở lại trong chăn.

Diệp Tri Tùng chưa chịu bỏ cuộc, dù nói chuyện thôi cũng khàn đặc, giọng lại vỡ ra:

“Anh nói hôm nay mà.”

Lục Phóng gần như lạnh lùng mà mạnh tay ép cậu uống nửa cốc nước:

“Không được.”

“Tại sao!”

“Bị sốt thành ra như vậy rồi, không muốn khỏi bệnh à?”

Diệp Tri Tùng không chịu nhận, cậu khẳng định rõ ràng mình vừa rồi chỉ hơi nóng người thôi, giờ đã hạ sốt rồi, sao lại không được chứ.

“Anh đã hứa với em.”

Diệp Tri Tùng trông mong nhìn hắn, giọng nhỏ xíu, lẩm bẩm:

“Chẳng lẽ anh cũng muốn nuốt lời sao.”

Lục Phóng chưa từng hung dữ với cậu, chưa từng mắng cậu, lại càng chưa từng đánh cậu.

Ngay cả khi tức giận, Lục Phóng cũng sẽ mỉm cười với cậu, tay còn vòng qua eo, để người khác có thể yên tâm nghe hắn nói.

Không hiểu sao, ở bên Lục Phóng, lá gan của cậu như lớn hơn một chút.

Nhưng rõ ràng Lục Phóng đã hứa với cậu, vậy mà lại không chịu làm.

Diệp Tri Tùng vô cớ thấy không vui, vô thức nhíu mày, trong n.g.ự.c như bị ai đó cắn một cái, có chút hụt hẫng và tủi thân, giống như chưa từng được thấy trận tuyết lớn nơi bờ biển ấy.



“Há miệng.”

“…”

Không ai lại chủ động làm súc sinh cả, Lục Phóng nghĩ vậy.

Thế nhưng khi hắn đặt nhiệt kế vào khoang miệng cậu, rút ra mang theo chút ẩm ướt trong suốt, để lại cánh môi mềm mại ánh lên màu ướt át, đầu lưỡi còn lướt qua khóe môi như lưu luyến.

Ba mươi bảy độ hai, sốt nhẹ… nhưng trông lại rất “ăn ngon”.

Diệp Tri Tùng ngậm lấy đầu ngón tay hắn không chịu buông, khẽ lắc cái khuôn mặt nhỏ chính cậu cũng chưa nhận ra, như thể đang giận dỗi.

Nhỏ bé như vậy, lại trông có vẻ hung hăng, gương mặt đỏ ửng, đôi mắt ươn ướt mở to, chóp mũi nhăn lại đầy ủy khuất.

“Đã nói mà không làm thì không tốt,” Diệp Tri Tùng lên án, “là kẻ lừa đảo.”

Lục Phóng nghĩ, chẳng lẽ làm súc sinh thì tốt hơn sao?

… Được thôi, ít nhất còn hơn là bị gọi là kẻ lừa đảo.

Ít nhất giờ phút này, cả hai đều nghĩ như vậy.

CPU như sắp cháy, máy chủ nóng đến bỏng tay, cắm sạc thử nửa ngày, nhiệt độ cao đến mức như sắp bốc khói.

USB kết nối bao lần mới hiệu chỉnh thành công, cuối cùng cũng truyền dữ liệu trôi chảy.

Diệp Tri Tùng lấy điện thoại, cắm sạc nối vào nguồn.

Có tín hiệu, màn hình vừa sáng, những tin nhắn trước đó chưa nhận được liền ào ạt gửi tới, tiếng chuông leng keng vang không dứt.

Vừa về đến nhà mà vẫn cứ reo liên hồi thì phải làm sao đây?

Lục Phóng cắn nhẹ vào vành tai cậu:

“Để anh xem nào, có phải hỏng rồi không.”



Kỳ diệu là cơn sốt của Diệp Tri Tùng lui hẳn, cậu lồm cồm bò xuống giường.

Dù giờ chân cậu mềm nhũn như mì sợi, vừa chạm đất đã lảo đảo một cái, đầu gối vốn chưa lành lại khụy xuống tấm thảm, phát ra một tiếng “bịch” trầm đục.

Nhưng cậu vẫn cứng đầu, tiện tay lấy một món quần áo khoác lên, chậm rãi nhưng kiên quyết đi ra cửa.

Giữa mày Lục Phóng giật giật, mặt sa sầm, túm lấy cậu, lúc này chỉ mặc mỗi chiếc sơ mi của hắn kéo trở lại.

“Đi đâu?”

Bị bất ngờ nhấc bổng, Diệp Tri Tùng theo bản năng vòng tay qua người hắn, ngẩng mặt nhìn thẳng vào ánh mắt chất vấn ấy, ngoan ngoãn trả lời:

“Em muốn đi vẽ tranh.”

?

… Đủ wow rồi đấy.