Lục Phóng vốn không giỏi hôn môi, trùng hợp là Diệp Tri Tùng cũng vậy.
Cậu khẽ hé môi, cảm nhận được một đôi môi ấm áp khác đang chạm vào, mang theo chút vị mặn của nước mắt len vào nơi đầu lưỡi. Sau khi chạm nhẹ, đối phương tạm dừng, rồi lại khẽ thử, tăng thêm chút lực.
Có một bàn tay đặt phía sau gáy cậu. Diệp Tri Tùng nghĩ, không biết lúc này có sợi tóc nào lọt qua kẽ tay của hắn, bị quấn quanh giữa những ngón tay thon dài, vướng nơi khớp xương rõ ràng kia không.
Nếu dùng thêm chút lực, sợi tóc sẽ bị kéo lên.
Mái tóc đen mềm mại sẽ bị giữ trong lòng bàn tay, mu bàn tay sẽ nổi lên những đường gân quyến rũ, mạch m.á.u xanh nhạt chạy dọc xuống cổ tay, mang theo sức mạnh tuyệt đối.
Chắc sẽ đẹp lắm.
Diệp Tri Tùng khép hàng mi dài khẽ run.
Cậu nghĩ, nếu có thể tận mắt nhìn thấy cảnh đó, thì tốt biết mấy.
Cậu có chút muốn vẽ lại khoảnh khắc ấy vào cuốn sổ ký họa của mình.
Trong cuốn sổ đó, cậu đã ghi chép rất nhiều thứ linh tinh, thường xuyên lật xem vài lần, đôi khi còn mang lại cho cậu vài ý tưởng mới.
Ví dụ như lúc này, trong đầu cậu xuất hiện hình ảnh: một căn phòng máy tính tối om, đầy dây cáp chằng chịt, ánh sáng xanh lạnh lẽo của màn hình điện tử nhấp nháy, những cỗ máy khổng lồ có thể tính toán mọi thứ trên Trái Đất, giống như được một bàn tay khổng lồ của Thượng Đế tùy ý khảy nhẹ, và chỉ một động tác ấy cũng đủ để mang đến hậu quả hủy thiên diệt địa.
Ánh sáng xanh ấy vụt tắt, thay vào đó là đèn đỏ không bao giờ tắt. Thời đại khủng long từ đây biến mất, thế giới bước vào kỷ băng hà, Bàn Cổ khai thiên lập địa, Nữ Oa tạo người… Nếu bàn tay kia lại nghịch ngợm giật bừa một sợi dây cáp thì sao?
Nổ tung đi, Trái Đất!
Diệt vong đi, nhân loại!
… Nhưng Lục Phóng không hề giật dây điện lung tung. À không, không phải vậy, hắn chẳng hề dùng sức nắm tóc cậu.
Hắn hơi cúi mặt, liếc nhìn Diệp Tri Tùng đang thất thần, rồi sau một lúc, như trừng phạt mà khẽ cắn vào khóe môi cậu, không quá mạnh cũng không quá nhẹ.
Diệp Tri Tùng hơi đau, bừng tỉnh. Trái Đất không nổ tung, nhưng cậu thì thật sự cảm thấy mình sắp “phát nổ” rồi.
Không biết Lục Phóng học được từ đâu, mà nụ hôn ban đầu chỉ là chạm nhẹ môi, rất nhanh đã biến thành chiếm đoạt, cuốn lấy và không buông. Hắn mút lấy đầu lưỡi cậu, răng cắn không rời, không cho cậu cơ hội rút lại. Cậu đau đến há miệng kêu ú ớ, thì hắn lại nhân cơ hội ấy tấn công, đoạt sạch khoang miệng, chiếm lĩnh hoàn toàn tòa thành trì này.
Diệp Tri Tùng thật đáng thương, môi bị hôn đến sưng cả lên.
Cậu chẳng biết bàn tay Thượng Đế khảy nhẹ có thật sự hủy diệt thế giới hay không, nhưng Lục Phóng khảy một cái thì cậu đã hiểu thế nào là hủy thiên diệt địa, thậm chí còn chẳng nhớ nổi “thiên địa” là cái gì nữa.
Khi quay về nhà họ Diệp, cậu suýt đến trễ. Chỉ vì ngủ nướng hơi lâu, đồng hồ báo thức phải gào khản giọng mới lay cậu dậy được.
Diệp Tri Tùng mặt không biểu cảm mà tắt báo thức, bỗng thấy tiếng chuông điện thoại cũng trở nên khó nghe một cách kỳ lạ.
Đến khi tỉnh lại lần nữa, Lục Phóng đã không còn ở đó.
Diệp Tri Tùng cắn môi, đưa tay sờ cái m.ô.n.g sạch sẽ, mát mẻ, mới phát hiện không biết từ lúc nào đã có người tắm rửa cho mình rồi.
Cậu ngắn ngủi sững sờ, nhìn chằm chằm vào vết đỏ trên bắp chân một lúc. Xác nhận rằng những chuyện trước đó không phải là mơ, cậu lại cảm thấy tiếng chuông điện thoại kia càng lúc càng khó chịu.
Lần đầu tiên cậu nhận ra, thì ra không phải mỗi lần tỉnh lại, cậu đều chỉ biết cảm thấy cô độc hoặc hoảng hốt.
Cậu cũng sẽ thấy bồn chồn, như thể có vô số con sâu nhỏ bò đầy trên ngực. Càng nhìn điện thoại, cậu càng thấy chướng mắt.
Đừng kêu nữa.
Lục Phóng đâu?
Nếu có thể đổi cái điện thoại thành Lục Phóng thì tốt biết mấy.
Lục Phóng yên lặng hơn nhiều, sẽ không gào gọi cậu rời giường như thế.
Nhưng Lục Phóng còn phải đi làm, công việc rất quan trọng.
Cậu chỉ có thể mang điện thoại về nhà họ Diệp, chứ không thể nhét Lục Phóng vào túi mang theo.
Huống hồ Lục Phóng là một người đàn ông cao lớn, cũng chẳng dễ gì nhét được.
Vừa bước vào cửa nhà, Tiết Giai Dĩnh đã hỏi một câu khiến cậu càng thêm bồn chồn:
“Lục tiên sinh đâu?”
Cậu sờ sờ túi áo, khớp ngón tay bấu chặt, một lát sau mới đáp:
“Anh ấy đi làm rồi.”
“BANG” một tiếng, Diệp Uy Đức đập đôi đũa xuống bàn, lạnh giọng quát:
“Cái thái độ gì thế hả!”
“?”
Diệp Tri Tùng mơ hồ ngẩng đầu, d.a.o nĩa bạc phản chiếu rõ ràng gương mặt mình lúc này.
À, quên mất phải cười rồi.
Cậu cong cong mày mắt, một lúc sau lại hơi nhếch khóe môi, nặn ra một nụ cười giống y hệt gương mặt cười màu vàng trong biểu cảm bao, chỉ khác là đây là phiên bản “cười người thật.GIF”.
Nhưng Diệp Uy Đức lại càng giận hơn.
Diệp Tri Tùng cúi đầu nghe mắng như trút, vẫn không hiểu, lúc không cười thì nói cậu vô lễ, không có gia giáo, bày bộ mặt xấu cho ai xem; đến khi cười rồi thì lại bảo cậu vô tâm vô phế, là đồ vong ân bội nghĩa.
“Tao nuôi mày từng ấy năm, mày sống chỉ để đòi nợ tao à?!”
“Đúng là vô dụng!”
“Mày còn có mặt mũi mà ăn cơm à?”
“Được thôi.” Diệp Tri Tùng đặt đũa xuống, ngoan ngoãn nhận lỗi.
“Vậy phải thế nào mới được coi là ‘có ích’?Không ăn cơm, không cười, và cũng không cho Lục tiên sinh đi làm sao?”
“Mày dám nói chuyện với trưởng bối kiểu đó à?!”
Diệp Tri Tùng ngẩng đầu, mỉm cười:
“Con đang ngồi đây nói mà.”
“……”
Một đôi đũa bị ném thẳng vào mặt cậu, dính cả nước sốt và lá cải.
Tiết Giai Dĩnh hình như định can ngăn, nhưng cuối cùng vẫn không.
Thật ra trước giờ bà ta chưa bao giờ ngăn cả, giống như mỗi lần đến đoạn này, Diệp Văn Bân lại không nhịn được mà cười.
“Cho mày đi liên hôn, mày tưởng là vì cái gì?!”
“Chắc là để Diệp Văn Bân lấy vợ sinh con chứ gì.”
“…… Tốt, tốt lắm! Mới rời nhà có bao lâu, mày đã dám cãi à?”
Diệp Uy Đức tức đến tím mặt:
“Hôn sự với nhà họ Lục là chuyện tốt cỡ nào, biết bao người muốn đội đá xông vào mà còn chẳng được! Mày thì lại được tiện nghi còn khoe mẽ!”
“Chuyện tốt như vậy, sao không để Diệp Văn Tĩnh?”
Cậu nghiêng đầu, không hiểu:
“Nó là con gái, chắc sẽ không bị từ hôn đâu.”
Tiết Giai Dĩnh buột miệng:
“Nó sao có thể gả cho loại người cặn bã như vậy chứ?”
À…
Cậu không nói gì.
Diệp Uy Đức quát lớn:
“Nó là em gái mày! Nó còn nhỏ hơn Lục Thời Du tám tuổi!”
Cậu lại càng không hiểu:
“Con cũng nhỏ hơn Lục Phóng tám tuổi mà.”
“…… PHẢN TRỜI!”
Diệp Uy Đức ném mạnh cái chén, đồ sứ vỡ tung tóe dưới đất.
Ông hình như vốn định lật bàn, nhưng bàn gỗ đặc quá nặng, không nhấc nổi.
Không có Lục Phóng ở đây, bữa tiệc ở nhà họ Diệp nhanh chóng tan vỡ.
Vốn dĩ mục tiêu chính của Diệp Uy Đức chỉ là Lục Phóng, nhưng Diệp Tri Tùng đi du học bao nhiêu năm, chưa từng có lần nào, ngay trước ngày khai giảng, lại muốn ăn cùng gia đình một bữa cơm.
Cậu vốn chẳng để tâm đến những trò đấu đá, tính toán lòng vòng của bọn họ, quá phiền phức.
Chỉ là, cậu có lẽ không quá thông minh, nhưng cũng chẳng hoàn toàn ngốc.
Cuộc hôn nhân liên kết này là vì nhà họ Diệp.
Vì Diệp Uy Đức, vì Diệp Văn Bân và Diệp Văn Tĩnh, vì tất cả mọi người trong nhà này, kể cả Tiết Giai Dĩnh.
Nhưng, ngoại trừ cậu.
Cậu bị gạt ra ngoài, dù rõ ràng cậu chẳng làm gì sai, đã hoàn thành tất cả nhiệm vụ mà cha giao.
Thế nhưng Diệp Uy Đức vẫn muốn mắng cậu là vô dụng.
Được thôi. Thân phận “con trai” này, có lẽ cậu vĩnh viễn sẽ chẳng bao giờ đạt được tiêu chuẩn của ông ta.
Cậu khẽ thở dài. Nhưng không phải vì khổ sở hay mất mát, càng không phải vì tức giận.
Nếu mà tức giận được thì tốt rồi.
Cậu ngồi xổm trong vườn hoa, nghĩ.
Nếu tức giận, sẽ có những đợt cảm xúc mãnh liệt dâng lên, sẽ trợn mắt quát tháo, lật bàn trở mặt, adrenaline bùng nổ, giống như trải nghiệm tàu lượn siêu tốc, chắc là kích thích lắm.
Ít nhất cậu nhớ, nhiều bậc thầy từng nói: phẫn nộ và thống khổ là nguồn dinh dưỡng cho cảm hứng sáng tạo.
Nhưng cậu không biết tức giận, cũng chẳng thấy thống khổ. Khi vui, giận, buồn, mừng đều quá đỗi bình thản, thì làm sao vẽ ra được những tác phẩm chạm tới linh hồn con người?
Như Munch, như Van Gogh, như cuốn “Ánh trăng và sáu xu” mà cậu từng đọc.
Cậu từng đứng trước bức chân dung Van Gogh cắt tai, nhìn những mảng màu được phóng ra tới cực hạn của mỹ học, khiến cậu không phân biệt nổi đâu là kẻ điên, đâu là thiên tài.
Màu sắc mang sức sống, nét cọ lại có quy luật chuyển động của riêng nó.
Có lẽ, khoảng cách giữa thiên tài và kẻ điên nhìn như hai cực, nhưng thực ra nối liền nhau như dải Mobius.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cậu ngồi bên hồ cá, những con cá chép đỏ vàng và cá chép Nhật pha nâu phản chiếu bóng cậu mờ mịt trên mặt nước.
Cậu thả một viên sỏi xuống, mặt nước bình lặng gợn sóng, quấy nhiễu đàn cá béo múp, bọt nước tung lên phá vỡ màu sắc, giống như bức “Hoa hướng dương” ấy.
Chỉ là… hoa hướng dương đang chảy máu.
Một tiếng kêu thảm thiết xé toạc màng nhĩ cậu, như tiếng khóc của một đứa trẻ. Tiếng “thình thịch” rơi xuống nước và làn nước lạnh b.ắ.n lên mặt đến cùng một lúc.
Cậu chưa kịp tránh đã bị đóng đinh tại chỗ.
Một con mèo từ trên trời rơi xuống, bị ai đó ném mạnh, rơi vào hồ cá chỉ sâu vài chục centimet.
Những con cá chép đỏ vàng, nâu đốm bơi tán loạn, quấn lấy con mèo, xoáy tròn hỗn loạn, chẳng ai thoát được ai.
Mèo đang ọc máu.
Nó rơi quá mạnh, âm thanh khi xương thịt va xuống nền đá gợi dậy trong con người bản năng từ thuở hồng hoang: sự hoảng sợ bản năng trước cái c.h.ế.t của đồng loại.
Máu hồng nhạt từ mũi và miệng mèo lan trong nước, nó giãy giụa, nhưng tứ chi dường như vô lực, chỉ có thể vặn vẹo thân thể như một con cá mắc cạn.
Tiếng kêu của nó thê lương đến mức rợn người.
Khoảnh khắc đó, như thể linh hồn cậu bị rút sạch, chỉ còn lại thân xác lạnh băng đứng im tại chỗ, giống một pho tượng đá tinh xảo.
Diệp Văn Bân cười ha hả.
Hắn bước tới, khoanh tay, đứng nhìn xuống cậu từ trên cao, rồi nhấc chân giẫm lên bờ vai gầy mỏng.
“Ê, đồ rác rưởi.”
“Còn dám nhắm vào em gái tao à? Sao, Lục Phóng chưa cho mày sướng phải không? Thả mày ra ngoài là mày cắn bậy hả?”
Nửa tiếng trước…
Diệp lão gia nhìn bàn ăn trước mặt đã thành một mớ hỗn độn, chỉ biết thở dài bất lực.
“Nó một năm ở nhà chưa ăn hết nổi một bữa cơm, vậy mà anh lại phải làm to chuyện thế này sao?”
Diệp Uy Đức vẫn chưa nguôi giận, nhưng cũng không tranh luận với ông cụ, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi nói:
“Cái thứ nuôi không nên thân, chẳng biết cảm ơn ai, tôi là cha nó, dạy dỗ vài câu thì đã làm sao?”
Ông cụ Diệp lắc đầu:
“Anh bán nó cho nhà họ Lục, còn muốn nó cảm ơn anh kiểu gì nữa? Tôi tuy già cả, mắt có mờ, nhưng đâu có mù. Cái lửa trong người anh là nhắm vào nó, hay là nhắm vào mấy chuyện rắc rối trong công ty anh, tôi nhìn không rõ chắc?”
Vừa nãy Diệp Uy Đức còn mạnh miệng nói cha dạy con là lẽ đương nhiên, giờ nghe thế lại định cãi, nhưng cuối cùng ngậm miệng, chỉ lầm bầm:
“Tôi chỉ là… chẳng có chỗ nào để trút giận.”
“Anh bớt kiềm chế một chút đi,” ông cụ cảm khái,“Dù sao thì… tình cảm có thế nào, bây giờ trên danh nghĩa nó cũng là người nhà họ Lục, phía sau nó là Lục Phóng. Anh đánh nó, chẳng phải đánh vào mặt Lục Phóng sao? Lần trước tôi đã cảm thấy Lục Phóng cố ý hay vô tình ám chỉ gì đó, các anh thì cứ khăng khăng nói không phải, bảo nhà họ Lục cao cao tại thượng, không cần bận tâm. Nhưng nhiều người nhìn như thế, ít nhất cũng phải giữ chút thể diện cho người của mình chứ. Thế nào, bây giờ quên hết rồi à? Nghĩ rằng đóng cửa lại thì chẳng ai biết gì sao?”
Diệp Uy Đức vẫn không phục, thở mạnh ra từ mũi.
Diệp Văn Bân thì còn khinh khỉnh hơn, đảo tròng mắt:
“Đóng cửa, chuyện trong nhà mình, ai mà biết được?”
“Nếu nó về mách Lục Phóng thì sao?”
Ông cụ Diệp vừa nói xong, Diệp Văn Bân và Diệp Uy Đức đồng loạt phá lên cười.
“Ba, ba lú rồi à? Nó mà biết mách sao? Nó nói còn chẳng rõ ràng, nó có biết ‘mách’ nghĩa là gì không?” Diệp Uy Đức cười đầy khinh miệt.
Tiết Giai Dĩnh cười nhạt, ghé sát thì thầm với Diệp Văn Bân:
Hoa Hải Đường
“Nó còn chẳng phân biệt được tốt xấu, biết đâu ném cho nó cái bánh bao bảo nhặt về, nó lại tưởng mình đang chơi với nó. Ha ha ha…”
“Ê, tao đang chơi với mày đây, mày thử cười cái coi.”
Diệp Văn Bân nhấc chân đá nhẹ vai Diệp Tri Tùng khiến thân hình cậu lắc lư:
“Sao? Choáng à, sắp phát bệnh hả?”
“Mày đừng có giả vờ với tao. Giống hệt mẹ mày… ồ, mày trừng tao? Muốn cắn tao hả?”
“Ha, cắn một cái tao xem nào. Sao không động? Là không biết cắn hay là không dám?”
“Tao nói này, đừng có vờ vịt trước mặt tao. Nhà họ Diệp không phải chỗ mày nên ở. Ăn xong thì cút nhanh đi, còn lề mề ở đây làm gì? Muốn bị đánh à?”
“Tao đang nói chuyện với mày, mày có nghe thấy không?”
“Cho mày mặt mũi quá rồi!”
Diệp Văn Bân hất tay áo, ngồi xổm xuống:
“Tao nói mày, đệch mịa!”
Vừa mới chạm tay vào Diệp Tri Tùng, cậu bỗng đột ngột đứng bật dậy. Bản năng phòng vệ khiến cậu lập tức đẩy người có thể gây nguy hiểm ra xa.
Diệp Văn Bân không đề phòng, mất thăng bằng ngã nhào xuống ao cá.
Nước lạnh từ lưng quần tràn lên, hắn ngã lộn nhào như cái bát bị úp ngược. Hắn giận dữ chửi tục liên tục, còn năm lần bảy lượt định leo lên để xông tới đánh. Nhưng đáy ao trơn trượt, màng rong chưa được cọ sạch, hắn loạng choạng mấy lần vẫn không đứng lên nổi, để mặc cho nước tanh hôi ngấm ướt toàn thân.
Nhưng Diệp Tri Tùng gần như không nghe thấy tiếng chửi đó.
Cậu đang lặp đi lặp lại trong đầu: “Năm, bốn, ba, hai, một.”
Năm màu sắc. Bốn âm thanh. Ba loại cảm giác. Hai mùi hương. Một vị.
Thế nhưng tất cả những gì cậu thấy lại chỉ là… màu đỏ, màu đỏ, màu đỏ, màu đỏ, màu đỏ.
Nghe thấy tiếng mèo kêu thảm thiết, tiếng mèo kêu thảm thiết, tiếng mèo kêu thảm thiết, tiếng mèo kêu thảm thiết.
Ngửi thấy mùi máu, mùi máu.
Nếm thấy vị tanh của sắt trộn ngọt nơi khoang miệng.
Cậu chẳng chạm được vào gì cả. Hoặc có lẽ là cậu đã chạm vào ký ức nhiều năm trước, khi m.á.u đặc quánh dính vào lông, hơi ấm dần biến mất, cơ thể mềm mại rồi cứng đờ lại. Một con mèo con đã chết.
Cậu như nghe thấy tiếng mẹ mình gào thét:
“Quái vật! Mày đúng là quái vật!”
Ngày đó, Diệp Tri Tùng ôm con mèo nhỏ đang dần tắt thở, đứng c.h.ế.t lặng, bàng hoàng.
Bởi vì cậu đã từng nói:
“Đáng yêu quá… Mẹ ơi, con rất muốn bóp c.h.ế.t nó.”
Nhưng con không thật sự làm. Không phải con làm nó chết.
Diệp Văn Bân cuối cùng cũng lồm cồm bò được lên, nổi điên.
Diệp Tri Tùng đứng một bên. Trong ánh mắt hắn, cậu thấy không chỉ là cú đ.ấ.m sắp giáng xuống, mà còn thấy một “cậu” khác đang đứng ở đó, chẳng biết trốn đi đâu.
“Tránh ra đi, bị đánh vào mặt sẽ đau lắm.”
“Cậu đánh không lại hắn, nhưng có thể chạy. Chạy thật nhanh, đừng để hắn bắt được.”
Nhưng Diệp Tri Tùng vẫn đứng yên tại chỗ.
“Vì sao cậu không chạy?”
Diệp Tri Tùng ngơ ngác quay đầu, đáp:
“Tôi không biết.”
Hai giọng nói đồng thời vang trong đầu:
“Đúng vậy, vì sao tôi không chạy?”
… Muộn rồi.
Nắm đ.ấ.m của Diệp Văn Bân đã vung tới.
Diệp Tri Tùng theo phản xạ muốn giơ tay che đầu, nhưng mới nâng được nửa chừng thì cứng lại giữa không trung. Bởi vì mẹ cậu, mỗi lần đánh, đều không cho phép cậu tự bảo vệ mình.
Cậu nhắm mắt.
Một giây, hai giây, ba giây…
Không biết là đợi lâu hay thật ra chưa lâu, nhưng cơn đau tưởng tượng không xuất hiện. Ngược lại, cậu nghe thấy tiếng hét đau đớn.
Không phải cậu hét, cậu chưa từng kêu dù rất đau.
Cậu hé một mắt, rồi sững sờ.
Trước mặt cậu là một hình bóng to lớn, à không, là Lục Phóng, bằng xương bằng thịt.
Cậu nhìn bằng một mắt thật lâu, xác nhận không phải ảo giác mới mở cả hai mắt.
Thế giới trong tầm mắt cuối cùng cũng hòa làm một.
Cậu ấy như một nam châm siêu mạnh, kéo linh hồn vừa bị rời khỏi cơ thể quay trở lại, ổn định và khớp lại hoàn hảo trong thân xác mình.
Dòng m.á.u bị ứ đọng từ giây phút ấy lại bắt đầu chảy.
Sau lưng cậu dường như có rất nhiều người đang hối hả lao đến, biến khu vườn nhỏ yên tĩnh thành một nơi chật chội, ồn ào và hỗn loạn.
Thật lạ… vừa rồi Diệp Văn Bân mắng to đến thế mà dường như chẳng ai nghe thấy.
Thế nhưng giờ đây, cậu lại nghe rõ tiếng Tiết Giai Dĩnh kinh hoảng nức nở, tiếng Diệp Uy Đức hèn mọn, nhẫn nhịn cầu xin.
Và cả giọng nói bình tĩnh, không một gợn sóng của Lục Phóng:
“Cả Giang Thị này, chưa từng có ai mà tôi không thể kéo xuống.”
Diệp Tri Tùng mở to đôi mắt đỏ tươi, mờ mịt ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn lên.
Rồi một bàn tay khéo léo che lại tầm nhìn của cậu, lòng bàn tay khô ráo và ấm áp bao trùm lên hàng mi.
Bàn tay ấy chặn lại tất cả những dơ bẩn, bạo lực và m.á.u me đang tràn tới, để chúng không thể chạm vào cậu.
Lục Phóng khẽ nói bên tai:
“Đừng sợ.”
Tiếng kêu thảm thiết của Diệp Văn Bân vang lên không ngừng.