Diệp Tri Tùng đột nhiên ngẩn người, sắc mặt kinh hoàng khiến trong lòng Lục Phóng chợt lạnh.
Hắn vừa đưa tay định nắm lấy cổ tay Diệp Tri Tùng, thì phát hiện cậu đã bấu mạnh đầu ngón tay vào trong lòng bàn tay, các khớp ngón tay cứng đờ, cả người lạnh buốt.
Xong rồi.
Diệp Tri Tùng nghĩ.
Những việc khiến người khác nghiện, đều bị cậu gắn mác “xấu”, chỉ vì cậu là một quái vật, nên cậu luôn thích những thứ không giống như người bình thường.
Cậu đã từng thấy những thứ khiến người ta nghiện, cánh tay mẹ đầy vết sẹo ngang dọc, hình xăm trên đùi, lỗ tai đầy khuyên, và bàn tay lúc nào cũng cầm t.h.u.ố.c lá cùng rượu.
Những thứ đó… thật sự không tốt.
Diệp Tri Tùng đưa tay nắm chặt cổ áo mình, cảm giác như không thở nổi, giống như có một chiếc bể cá tròn úp kín lên cổ, khiến cậu ngạt thở.
“Diệp Tri Tùng.”
Có ai đó đang gọi cậu.
“Diệp Tri Tùng?”
Chiếc bể cá pha lê bị đánh vỡ, luồng dưỡng khí mới mẻ tràn vào mũi. Diệp Tri Tùng đột ngột hoàn hồn, nhận ra Lục Phóng đang nắm lấy bờ vai mình, nhìn chằm chằm vào cậu.
Máu trong người như đông lại, cậu chỉ biết dán mắt vào đuôi mắt hắn, hốc mắt đỏ lên.
Đôi tay đẹp đẽ ấy vuốt nhẹ sống lưng cậu, dừng ở gáy, truyền đến hơi ấm liên tục.
Lục Phóng nhẹ giọng hỏi: “Sao đột nhiên sợ hãi vậy?”
Diệp Tri Tùng hé miệng, thở hổn hển, nhưng không phát ra tiếng.
Cậu bi quan nghĩ, có lẽ Lục Phóng cũng sẽ phát hiện cậu là một quái vật.
Luôn là như thế, cậu sẽ bị phát hiện.
Nhưng Lục Phóng chỉ khẽ nhéo má cậu, đôi mắt tĩnh lặng không gợn sóng, nhìn thẳng vào cậu.
Hắn nói thích những thứ đó không phải chuyện lớn, cũng có rất nhiều người thích, không cần lo lắng.
“Thật vậy sao?”
“Thật.”
Diệp Tri Tùng hỏi:
“Cũng có người giống em… cần rất, rất nhiều lần sao?”
Lục Phóng mỉm cười nhạt, xoa mái tóc mái hơi rối của cậu:
“Có.”
Hắn nói quá chắc chắn, Diệp Tri Tùng mới thở ra nhẹ nhõm. Nhưng ngay sau đó, cậu lại nghe hắn hỏi:
“Vậy vì sao em lại cảm thấy mình nghiện?”
Diệp Tri Tùng cắn môi, thành thật đáp:
“Bởi vì… chỉ khi ở cùng anh… mới cảm thấy vui.”
Chỉ khi vui, em mới có thể vẽ được.
Lục Phóng im lặng một lúc, rốt cuộc hiểu ra những lần cảm giác kỳ lạ không rõ nguyên nhân, cùng với những cách diễn đạt khó hiểu của Diệp Tri Tùng, hóa ra là vì thế.
“Ngoài chuyện này ra, không còn gì khiến em cảm thấy vui sao?”
Diệp Tri Tùng do dự thật lâu, rồi khẽ gật đầu.
“… Anh hiểu rồi.”
Trái tim Lục Phóng siết lại, vừa chua xót vừa đau đớn.
Hắn thậm chí không kịp nghĩ ngợi, cũng không thể chống lại đôi mắt thuần khiết pha chút mơ hồ của cậu.
Cậu không hiểu “thích” là gì, sự ỷ lại của cậu chỉ xuất phát từ vai trò “chồng” của hắn và từ khoái cảm sinh lý.
Cậu thích những kích thích đó, bởi vì chúng có thể đánh thức bản năng và ham muốn nguyên thủy nhất của con người.
Những thói quen xấu của cậu, cũng chỉ vì cậu gần như đã mất đi khả năng hấp thu năng lượng từ những điều cơ bản nhất của cuộc sống.
Cậu ngủ không ngon, nên giấc ngủ chẳng thể mang lại sự nghỉ ngơi về tinh thần. Lâu dần, cậu mất luôn ham muốn ngủ.
Cậu ăn không vào, nên đồ ngon cũng chẳng khiến cậu thấy thỏa mãn. Dần dần, cậu bắt đầu ghét ăn.
Vì những thứ đó không còn tác dụng, mà ngược lại trở thành gánh nặng.
Khi một người đến cả ngủ và ăn cũng không đảm bảo được, thì còn có thể tìm vui ở đâu?
Tì.nh d.ục là cách đơn giản nhất, hiệu quả nhất.
Niềm vui ngắn ngủi đó, là phương thức duy nhất để giải tỏa nỗi đau lớn đến thế.
Diệp Tri Tùng đã cố gồng chịu suốt một thời gian dài, gần như chạm đến giới hạn không thể chịu thêm.
Nhưng cơ chế khen thưởng của não bộ, không thể chỉ dựa vào một loại kích thích duy nhất.
Lục Phóng xoa đầu cậu, kiên nhẫn giảng cho cậu về cấu tạo não bộ và kiến thức sinh lý, trấn an cậu rằng không sao, đừng lo.
Diệp Tri Tùng cuối cùng cũng yên lòng, nhưng lại nghe hắn nói:
“Nhưng chúng ta vẫn cần kiểm soát số lần.”
Diệp Tri Tùng bối rối nhìn hắn.
Nếu đây là chuyện bình thường, thì sao lại không thể làm mỗi ngày?
“Nhưng… em không muốn học tiết chế.” Cậu mặc cả.
Cậu còn phải hoàn thành tập tranh cơ mà. Không cho cậu làm thì Florencia phải làm sao?
Lục Phóng vừa đau lòng vừa bật cười, xoa đầu cậu:
“Vậy em nói thử lý do đi. Nếu chính đáng, anh sẽ cân nhắc cho tăng.”
Nghe thế, Diệp Tri Tùng liền kể cho hắn nghe về Florencia, giọng có chút nghèn nghẹn. Nói xong, cậu còn khẽ hỏi:
“Chồng ơi… anh sẽ thấy em kỳ quái chứ?”
“Sẽ không.”
“Thật không?”
“Thật. Anh khi nào lừa em?”
Quả thật, Lục Phóng chưa từng lừa cậu.
Nhưng Diệp Tri Tùng vẫn không quá tin. Từ nhỏ tới lớn, ai cũng nói cậu là kẻ kỳ quặc.
Tại sao Lục Phóng lại nói ngược lại?
Nhưng thôi, hắn nói không phải thì sẽ là không phải. Ít nhất, hắn sẽ không mắng cậu là quái vật.
Dường như nhìn thấu suy nghĩ của cậu, Lục Phóng khẽ cười hỏi:
“Còn nhớ Tiểu Bạch Cầu không?”
Nhớ.
Diệp Tri Tùng gật đầu.
Lục Phóng nắm lấy tay cậu, mười ngón đan vào nhau, đẩy nhẹ cậu ngã xuống giường. Phòng cậu thuê nhỏ, giường chiếm gần hết chỗ, muốn ngồi ăn cơm cũng phải ở mép giường, không còn chỗ để bày bàn ăn.
Hân đẩy bàn nhỏ sang một bên, chống hai tay xuống hai bên hông cậu, hỏi:
“Em là muốn bóp móng vuốt của nó như thế này à?”
Diệp Tri Tùng nghĩ một chút, rồi gật đầu.
Ngay sau đó, Lục Phóng cúi xuống hôn, nụ hôn càng lúc càng sâu, cướp hết không khí trong miệng cậu. Một bàn tay hắn đặt ở cổ cậu, lòng bàn tay áp nhẹ lên chỗ động mạch, không dùng lực, chỉ giữ ở đó. Tay kia thì giữ chặt hai tay cậu trên đỉnh đầu, khiến cậu không thể cử động. Cậu bị hắn đè chặt, buộc phải mở miệng đón nhận tất cả.
Hôn thật lâu, lâu đến mức não cậu như nóng bừng lên.
Lúc này Lục Phóng mới chịu “buông tha”, cúi mắt liếc nhìn cậu, hỏi:
“Cảm giác thế nào?”
“Như muốn ăn ngải cứu.” Diệp Tri Tùng thật thà đáp.
Lục Phóng hơi khựng lại, lần này thì thật sự buồn cười. Anh dùng ngón tay ấn nhẹ vào hõm yết hầu của cậu, lại hỏi:
“Em cảm thấy anh có ý định làm em bị thương không?”
Diệp Tri Tùng mơ hồ suy nghĩ một chút, rồi lắc đầu.
Cậu không cảm nhận được Lục Phóng muốn làm hại mình.
Nhưng… cậu là “quái vật” mà, cảm giác này liệu có chính xác không?
Lục Phóng buông cậu ra, nói rằng những suy nghĩ kia của cậu không đáng sợ.
Bảo cậu đừng căng thẳng, cứ thả lỏng, chờ hết học kỳ về nhà rồi tiếp tục “ôm bụng mèo” cũng được.
“Được thôi.” Diệp Tri Tùng bán tín bán nghi gật đầu.
Một lát sau, cậu chợt phản ứng, quay đầu nghiêm túc hỏi:
“Vậy sao anh không ôm bụng em?”
“Bởi vì em không có lông mềm của mèo con à?”
“…………”
Lục Phóng lại cúi xuống hôn môi cậu, vừa l.i.ế.m vừa cắn nhẹ, còn rảnh hỏi:
“Bình thường em đều muốn ở vị trí này đúng không?”
Diệp Tri Tùng đỏ mặt, dùng ngón tay mảnh khảnh chạm vào tóc ngắn cứng của hắn, ấp úng gật đầu.
Lục Phóng để lại trên làn da trắng mỏng của cậu vài dấu đỏ, rồi đứng dậy, tay lại vòng ra sau gáy cậu.
Hắn vốn quen với việc chiếm chủ động.
Nhưng lần này hắn cố nhịn, nói hôm nay không làm gì cả.
“!”
Diệp Tri Tùng mím môi, ấm ức trừng anh.
“Vì sao?”
Lục Phóng bật cười:
“Mới nói phải khống chế số lần, giờ lại định lật lọng à?”
“Nhưng là do anh hôn em,” Diệp Tri Tùng vô cớ cáu kỉnh, “Anh không hôn em thì chắc em cũng không muốn nhiều như thế.”
“Vậy phải làm sao đây,” Lục Phóng nhướng mày nhìn cậu, “Sau này không hôn nữa nhé?”
“!!”
Diệp Tri Tùng tròn mắt kinh hoảng.
Sao có thể… không hôn!
Lục Phóng cười nhạt:
“Nói đi.”
Diệp Tri Tùng nghẹn một hồi, hít sâu, n.g.ự.c phồng lên:
“Không được!”
“Không được cái gì?”
“Không thể không hôn…”
“Ngoan lắm.” Lục Phóng lại ấn đầu cậu xuống, hôn thêm một lúc rồi mới nói:
“Sau này có gì muốn, cứ nói ra, biết chưa?”
Bị hôn đến choáng váng, Diệp Tri Tùng mơ hồ gật đầu, cho đến khi nghe hắn hỏi tiếp:
“Biết cái gì?”
“Muốn gì thì nói ra…”
“Còn gì nữa?”
“Không muốn gì cũng phải nói…”
Lục Phóng xoa đầu cậu, kéo cả người vào lòng, vuốt ve hồi lâu cũng chẳng sờ thấy chút thịt nào. Lúc này hắn mới nhớ ra suýt nữa quên chuyện chính.
Hắn ghi lại số thẻ của cậu, nói từ nay sinh hoạt phí sẽ cố định chuyển vào thẻ này, rồi ngay lập tức gửi một khoản, bắt cậu nhận.
“Đột nhiên đưa tiền cho em làm gì… Muốn mua tranh à?”
Diệp Tri Tùng vẫn còn bực vì “con rắn nhỏ” của cậu bị đánh thức giữa chừng.
Lục Phóng ôm cậu sát hơn, cằm tựa lên đỉnh đầu cậu, giọng trầm khàn:
“Từ giờ, em để anh lo hết.”
Tay hắn trượt qua xương bướm nhô lên của cậu, dừng lại một chút, rồi dùng đầu ngón tay lưu luyến ở đó.
Diệp Tri Tùng im lặng thật lâu, Lục Phóng mới lùi lại, nhéo cằm cậu:
“Nghe rõ chưa?”
Cậu ngước lên nhìn hắn, giọng nhỏ nhẹ:
“Anh định làm… ba của em à?”
“…………”
Nói linh tinh gì vậy?
Lục Phóng giơ tay, không nhẹ không nặng mà vỗ một cái lên eo sau của cậu.
“Lặp lại lần nữa.”
Diệp Tri Tùng lúc này mới cắn khóe môi, cúi đầu dụi vào cổ hắn, nói rằng mình chưa từng gọi ai là “ba ba” cả.
Lục Phóng cúi mắt nhìn cậu, Diệp Tri Tùng ngẩng mặt lên, đuôi mắt cong cong, nụ cười khó kìm trên gương mặt.
“Em cũng không phải cái gì cũng không hiểu…”
Cậu cong đuôi mắt, cười khẽ, kể rằng có bạn học từng nói về một kiểu “daddy”, bình thường thì cho tiền, mua đồ, cuối tuần thì đưa về nhà “xào”, ai cũng biết cả.
Lục Phóng bất đắc dĩ, nhéo má cậu:
“Chúng ta là quan hệ hợp pháp đàng hoàng, em biến nó thành cái gì vậy?”
Diệp Tri Tùng nhíu mũi:
“Chúng ta hợp pháp mà anh cũng không chịu ‘xào’, đổi lại người khác, anh có làm em không?”
“……”
Trong hơi thở giao hòa, giọng Lục Phóng trầm xuống, hắn ngậm vành tai cậu:
“Trước khi kết hôn, anh đã từng làm em chưa?”
!
“Hợp pháp hay không anh đều sẽ làm em, yên tâm.” Lục Phóng khẽ cười, “Nhưng bây giờ thì không được.”
……!!
“Tại sao!”
Lục Phóng buông cậu ra, giúp cậu kéo lại áo ngủ đang trễ vai:
“Một lát nữa phải chuyển nhà cho em.”
Diệp Tri Tùng im lặng.
Diệp Tri Tùng thật sự choáng váng.
Cậu đứng ngây người một lúc lâu, mới ngơ ngác thốt ra một chữ:
“Hả?”
“Đây mới là mục đích anh tới tìm em.”
⸻
Diệp Tri Tùng không hiểu sao mình lại bị chuyển đến một căn hộ rộng gấp mấy lần chỗ cũ, cách trường học và phòng vẽ rất gần.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Lục Phóng đã chọn được vị trí, mua sắm và sắp xếp nội thất mới, thậm chí còn thuê được một bác người Trung Quốc nấu ăn rất ngon.
Oa, sức mạnh của đồng tiền thật đáng sợ.
Lục Phóng còn tinh tế đến mức để dành cho cậu một căn phòng hướng nắng, làm phòng vẽ, phong cảnh ngoài cửa sổ cũng rất đẹp.
Cậu nhìn là thấy được.
Nhưng cậu lại không biết phải diễn tả cảm xúc lúc này thế nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cậu đứng ngẩn ra giữa phòng khách rộng lớn, rộng hơn cả căn chung cư trước đây của mình, có chút không biết phải làm sao.
Phải làm gì đây, chỉ nói “cảm ơn” thì có vẻ không đủ.
Lục Phóng bước lại gần, Diệp Tri Tùng cúi đầu, giọng khô khan:
“Cảm ơn, chồng.”
Lục Phóng nhướng mày:
“Cảm ơn ai?”
“Cảm ơn… Lục Phóng.”
“Ừm.” Lục Phóng như vô tình nhắc:
“Sau này, có thể gọi tên anh nhiều hơn.”
“…”
Diệp Tri Tùng không hiểu khác nhau ở chỗ nào.
Cậu càng không hiểu nổi, đã dọn về nhà mới, vậy mà Lục Phóng thật sự không làm gì cậu sao?
Nhưng đúng là Lục Phóng không làm.
Hắn chỉ ôm cậu, hôn cậu, còn hẹn trước thời gian lần sau.
Rõ ràng Diệp Tri Tùng biết hắn hoàn toàn có thể, cũng cảm nhận được Lục Phóng rất muốn, thể lực hay động cơ đều không thiếu, vậy tại sao lại không làm?
Cậu nhìn bóng lưng hắn rời đi, thầm nghĩ: người này thật kỳ lạ.
Trước khi đi, Lục Phóng dặn cậu phải nhớ nhắn tin, nhớ nghe điện thoại, nhớ ăn cơm đầy đủ. Mỗi tối trước khi ngủ hắn sẽ gọi cho cậu. Diệp Tri Tùng gật đầu “ừ” một tiếng, rồi lại ngồi lo lắng nhìn cuốn sổ kế hoạch, đếm từng ngày.
Được thôi, khoảng cách một ngày cũng không đến mức quá khó chịu. Có thời gian cố định rồi, cái cảm giác bồn chồn vô cớ kia cũng không còn thường xuyên đến quấy rầy hắn nữa.
Tuy cậu vẫn thường quên ăn cơm, nhưng dì bếp hiền lành kia lúc nào cũng mỉm cười, xách hộp cơm giữ nhiệt đến tận phòng vẽ tìm cậu. Có hôm buổi sáng cậu có tiết thảo luận, dì lại từ phòng vẽ vòng về, chờ ngay trước cổng trường.
Sau mấy lần nói cảm ơn, Diệp Tri Tùng cũng học được phải báo trước với dì hôm nay mình sẽ ở đâu vào buổi trưa, để dì đỡ phải chạy lòng vòng.
Một ngày sau, Lục Phóng đúng hẹn thực hiện lời hứa. Chỉ là trông hắn bận rộn thật, vừa tắm xong, tóc còn chưa kịp lau khô, đã bật video gọi cho cậu.
Khăn tắm quấn ngang hông, những giọt nước chưa khô men theo đường cong cơ bụng chảy xuống khe rãnh, rồi biến mất vào lớp vải mềm.
Điện thoại đặt trên bệ trước gương, trong lúc vô tình liếc sang, ánh mắt lạnh nhạt của hắn hướng về phía cậu.
Tai Diệp Tri Tùng đỏ bừng, cúi đầu nhỏ giọng:
“Em sắp xong rồi.”
Lục Phóng khẽ cười, mí mắt hạ xuống:
“Lần này muốn ở đâu?”
“!”
Diệp Tri Tùng hơi mất tự nhiên, mắt dán vào cơ bụng rắn chắc kia, ngón tay trắng nhỏ khẽ chạm lên bụng mình.
Tại sao hắn có mà mình không có chứ…
Bất giác, cậu lại nhớ cái cảm giác đau quặn nơi bụng trước đây.
Nhưng Lục Phóng lại nói, lần này sẽ cách hai ngày.
“?”
Không phải đã nói là cách một ngày sao?
Diệp Tri Tùng tròn mắt:
“Tại sao!”
Lục Phóng dỗ dành cậu, nói nếu chịu chờ thêm một ngày, sẽ đổi cho cậu một kiểu video khác.
“…”
Được thôi. Dù hơi không tình nguyện, nhưng Diệp Tri Tùng vốn dễ nói chuyện, nên miễn cưỡng gật đầu.
Không phải vì mong chờ cái “kiểu khác” kia đâu.
Lục Phóng lau khô tóc, khăn tắm chẳng biết bị vứt đi đâu, thay lại bộ tây trang giày da thường ngày.
Hai ngày sau, hôm hẹn, hắn chỉ cởi hai khuy áo sơ mi, không lộ mặt. Trong khung hình video, người đàn ông ngồi trên sofa, ôm một con gấu bông nhỏ.
Con gấu nhồi bông với tay chân ngắn cũn, đôi mắt tròn xoe, cái miệng ngốc nghếch.
Lục Phóng đeo găng tay, ấn con gấu lên bàn, xoa tròn xoa bẹp, bày đủ tư thế, rồi hỏi cậu:
Hoa Hải Đường
“Em thấy nó có giống em không?”
Diệp Tri Tùng ôm gối, khóc thút thít, nói cậu không muốn gối nữa, cậu muốn biến thành con gấu ngồi trên đùi hắn.
Lục Phóng đè nén hơi thở, từng lỗ chân lông như bốc cháy. Cách màn hình, hắn chẳng chạm được gì, càng chờ đợi càng khát.
Giọng hắn trầm xuống, nói rất nhanh:
“Chờ thêm hai lần nữa, anh sẽ ngồi xuống.”
Diệp Tri Tùng ủy khuất rúc vào gối, chẳng phải thế là phải đợi thêm một vòng sao?
Lục Phóng khẽ cười, dỗ:
“Anh chưa chạm vào con gấu đâu, cứ để dành, đến lúc đó sẽ cho em hết.”
“…”
Được thôi. Tai Diệp Tri Tùng nóng ran. Lục Phóng còn cố tình thở hổn hển vào tai nghe hai tiếng.
Cậu lại miễn cưỡng đồng ý.
Ít ra cách này cũng có tác dụng, cậu đang vẽ bức tranh này và đã đi vào giai đoạn hoàn thiện.
Phần xử lý ánh sáng nền vô cùng tinh tế, mỏng nhẹ, trong trẻo, rõ là gam màu trầm tối nhưng không hề nặng nề.
Nhất là những mảng sóng sáng loang lổ, càng thêm đặc sắc.
Viên Bác nhìn Diệp Tri Tùng cầm d.a.o nhỏ chọc liên tục vào toan suốt hai ngày, đến mức tim cũng run rẩy, suýt tưởng cậu vì không hài lòng mà muốn hủy bức tranh.
Rõ ràng nhìn thì đã rất hoàn mỹ rồi.
Mãi đến khi lớp hóa chất cuối cùng hoàn tất, Viên Bác mới thật sự hiểu thế nào là hoàn mỹ.
Hắn chẳng biết nói ra mấy câu thơ văn cao siêu gì, chỉ cảm khái bản thân không có văn hóa, đành nói thẳng từ đáy lòng:
“Mịe nó, trâu bò!”
Grave cũng hùa theo:
“New bee——!”
Diệp Tri Tùng cong môi cười, bỗng nhớ ra điều gì, lấy điện thoại chụp lại một tấm ảnh.
⸻
Lục Phóng ngồi dựa trên ghế sofa, nhắm mắt, ngửa đầu, một tay bóp giữa trán.
Điện thoại vang lên tiếng chuông riêng biệt, tín hiệu cho biết đây là tin nhắn từ Diệp Tri Tùng.
Thẩm Phong Nhiên rót cho hắn một ly rượu, vừa bỏ thêm một khối đá, vừa kẹp một lá bạc hà đưa cho:
“Sao lại chạy đến chỗ tôi thế này? Tâm trạng không tốt à?”
Lục Phóng không trả lời.
Hắn nhìn chằm chằm vào tin nhắn, đây là lần đầu tiên Diệp Tri Tùng chủ động gửi tin cho hắn.
Dù chẳng có chữ nào, chỉ là một tấm ảnh đơn độc, khóe môi hắn vẫn không kìm được mà cong lên một chút.
“?”
Thẩm Phong Nhiên trong lòng thầm nghĩ: Giữa đêm mà lại cười tươi thế này, chẳng lẽ gặp ma?
Lục Phóng đứng dậy, tìm một góc không có ai, rồi gọi điện lại ngay.
Thật là đáng sợ! Người ta chỉ gửi cho hắn một tin nhắn WeChat, vậy mà hắn trực tiếp gọi điện luôn.
Thẩm Phong Nhiên nổi hết da gà, mơ hồ còn nghe thấy giọng Lục Phóng dịu dàng mang theo ý cười, nói mấy câu kiểu “ngoan”…
Ôi giời ơi! Giữa đêm hôm thế này, hóa ra Lục Phóng không gặp ma, mà hắn mới là người gặp “con ma họ Lục” này.
Khi Lục Phóng cúp máy quay lại, vẻ âm trầm trên mặt đã tan biến gần hết, áp suất thấp quanh người cũng biến thành thứ hương vị chua ngọt của kẻ đang yêu.
Thẩm Phong Nhiên trợn mắt:
“Người yêu bé nhỏ của cậu à? Giờ này rồi tìm cậu làm gì?”
Lục Phóng đáp:
“Em ấy vừa tan học, muốn báo cho tôi nội dung buổi học hôm nay.”
“??”
Thẩm Phong Nhiên bật cười mắng:
“Cút đi, người yêu nhà cậu học mẫu giáo chắc?”
Lục Phóng không nhịn được cười, khóe môi cong cong, nhưng rất nhanh lại khẽ thở dài một tiếng, như thể luồng khí đục bị đè nén trong lồng n.g.ự.c đã tìm được đường thoát ra.
Thẩm Phong Nhiên lấy làm lạ:
“Sao thế? Hậu kỳ tình cảm không thuận lợi à?”
Lục Phóng khẽ cười:
“Miệng quạ đen.”
Nhưng vẻ nặng nề và mỏi mệt vẫn len lỏi trên nét mặt anh.
Người vốn luôn lạnh nhạt như tuyết kia, giờ lại vương thêm một tầng cay đắng khó tả, như hạt hạnh nhân trắng muốt trên nền tuyết, không nhìn kỹ sẽ chẳng nhận ra.
Thẩm Phong Nhiên hạ giọng khuyên:
“Nghe nói tập đoàn Lục thị dạo này không yên ổn. Nếu cậu thực sự không muốn thừa kế vị trí kia, thì tìm cớ mà tránh đi. Chứ sao chuyện rắc rối nào cũng đổ lên đầu cậu, còn chuyện tốt thì chẳng đến lượt?”
Lục Phóng chỉ “Ừ” một tiếng.
Hắn nghĩ, đúng là Lục thị đang bất ổn, nhưng thứ để lại cho hắn rốt cuộc là cục diện rối ren hay là một cơ hội tốt, chuyện này, chưa chắc đã nói được.
“Không phải vì chuyện tập đoàn à?”
Lục Phóng không trả lời.
Ván cờ này đã bày suốt bao năm, lúc này không thể để sụp đổ.
Thẩm Phong Nhiên lại tò mò:
“Thế thì cậu với người yêu bé nhỏ có chuyện gì?”
Lục Phóng liếc hắn một cái đầy bất mãn:
“Cậu từng yêu ai chưa mà cũng hỏi?”
“?”
“… Này anh em, đánh người thì không đánh vào mặt, mắng người thì không chĩa vào chỗ yếu. Cậu quá đáng thật.”
Lục Phóng bật cười, khoác áo lên tay:
“Tôi đi đây.”
“Này… cậu!”
Giữa đêm kéo người ta đi uống rượu, rượu còn chưa kịp uống, lại bỏ chạy trước.
Đúng là đồ vô lương tâm!
Ngay sau đó, Thẩm Phong Nhiên lập tức gọi điện cho Phạm Hành.
Phạm Hành nghe xong cũng lập tức hứng thú:
“Anh Lục với cậu bạn nhỏ của anh xảy ra chuyện gì? Mau kể tôi nghe một chút!”
“Hà hả,” Thẩm Phong Nhiên lạnh lùng cười, “Cậu đã từng yêu đương chưa mà hỏi? Đúng là nhiều chuyện!”
“Mịe nó? Nhà anh…” Phạm Hành tức đến mức chửi um lên.
Thẩm Phong Nhiên cuối cùng cũng thở phào, cười một tiếng rồi dứt khoát cúp máy.
⸻
Trên điện thoại của Lục Phóng vẫn dừng ở bức ảnh Diệp Tri Tùng vừa gửi cho hắn.
Hắn nhìn bức ảnh một lúc, ngón tay khẽ di chuyển.
Hai người họ trò chuyện không nhiều, tin nhắn chữ lại càng ít.
Xen giữa chỉ có vài đoạn video ghi lại, còn lại ngắn gọn đến mức giống như phép lịch sự của người xa lạ.
Nhìn mấy tin này, ai cũng sẽ không nghĩ hai người là vợ chồng.
Cuộc trò chuyện cứ như một màn đấu “gồng” kỳ quặc, hắn phụ trách gồng, còn Diệp Tri Tùng thì phụ trách giữ khoảng cách.
Lục Phóng chuyển tiếp cho cậu bức ảnh Tiểu Bạch Cầu mà bệnh viện thú cưng gửi.
Diệp Tri Tùng trả lời: [Ừm ưm].
Năm phút sau, lại bổ sung: [Meo.]
Lục Phóng: “……”
[Tiểu Bạch Cầu lớn hơn chút rồi, đáng yêu không?]
Năm phút nữa trôi qua, Diệp Tri Tùng cuối cùng cũng không gõ chữ mà chọn gửi một sticker tự động: [Mèo nhỏ gật đầu.GIÌ]
“……”
Vẫn là kiểu “ừm ừm” đó thôi.
Lục Phóng dặn cậu rằng tối nay hắn phải họp, bảo cậu nhớ ăn sáng.
Đợi đến lúc hắn họp xong, nhìn giờ bên Diệp Tri Tùng đã gần sang giờ ăn trưa, mấy tiếng đồng hồ trôi qua tin nhắn vẫn trống trơn.
Lục Phóng gửi sang một dấu hỏi chấm.
Năm phút sau, cậu gửi lại một ảnh chụp màn hình lịch sử trò chuyện của hai người, khung tin nhắn nằm im một chữ [Tốt.]
Hóa ra cậu gõ xong mà quên bấm gửi.
“……”
[Vậy anh lợi hại thật đó nha.]
Lần này Diệp Tri Tùng không dùng mặt cười vàng nữa, mà đổi sang phiên bản nâng cấp: mèo cười.gif
Vẫn là… mỉm cười.
Lục Phóng bị chọc đến mức giờ hắn cũng muốn gửi lại mặt cười vàng.
Những lần sau, Diệp Tri Tùng liên tục gõ xong rồi quên gửi.
Cuối cùng Lục Phóng phải gọi điện thẳng.
Cậu nghe xong nửa ngày mới mơ hồ đáp: “Em nhớ rõ là tôi có trả lời mà?”
“……” Lục Phóng khựng lại, khóe môi khẽ nhếch: “Trả lời thế nào? Trong đầu trả lời à?”
Diệp Tri Tùng cắn môi, khẳng định mình đã rất nghiêm túc trả lời tin nhắn của hắn.
“Vậy là… dùng phương thức nhập mới, hay hỏi Viên Bác giúp?”
Cậu lí nhí: “Trước đây em chưa bao giờ có nhiều sticker như bây giờ.”
Lục Phóng nghẹn lời, thở dài. Thôi thì miễn cưỡng coi như nghiêm túc vậy.
Hắn hỏi tiếp: “Thế sao mỗi lần đều chờ vài phút mới trả lời?”
“Viên Bác bảo ngữ khí của em quá lạnh nhạt, nên lần sau khi trả lời phải suy nghĩ nhiều hơn rồi mới gửi. Những sticker kia là em suy nghĩ rất kỹ mới chọn, nhìn vẫn lạnh lùng lắm sao?”
“……”
Lục Phóng đỡ trán: “Ừ, so với mặt cười vàng thì đỡ hơn một chút.”
“Hả?”
Diệp Tri Tùng hoảng hốt: “Chỉ hơn một chút thôi à?”
Lục Phóng bật cười khẽ. Thôi, chuyện nhỏ thế này không cần làm khó cậu.
Biết dùng sticker đã là tiến bộ lớn rồi, hắn còn muốn mong gì hơn.
“Không, là hơn rất nhiều, tiến bộ lớn lắm.”
“Vậy thì tốt rồi.”
Diệp Tri Tùng ở đầu bên kia cười rộ lên, nhìn chẳng khác gì mèo nhỏ trong sticker mỉm cười.