Diệp Uy Đức vừa khởi động mấy hạng mục trong tay thì bị cắt ngang ngay lập tức.
Ông ta hoảng hốt gọi điện cho Lục Phóng, dùng hết lời hay lẽ phải để cầu xin, nhưng chỉ nghe được đối phương lạnh nhạt nhắc nhở: ông đã vượt rào.
Diệp Uy Đức sững người. Lúc này ông mới nhớ, Lục Phóng từng nói, từ nay về sau, mọi chuyện liên quan đến Diệp Tri Tùng sẽ do hắn toàn quyền xử lý, nếu muốn tìm Tri Tùng thì phải thông qua hắn trước.
Nhưng ông là cha ruột của Diệp Tri Tùng mà! Khi nào thì cha gọi điện cho con trai lại phải để họ Lục kia quản?
“Lục tiên sinh, như vậy có phải hơi quá đáng không? Tôi chẳng qua chỉ gửi cho con trai tôi một tin WeChat, đến nỗi gì mà cậu phải cắt đứt hết các dự án trong tay tôi?”
Cắt đường kiếm tiền của người khác chẳng khác nào g.i.ế.c cha mẹ họ, huống hồ Lục Phóng còn phải gọi ông một tiếng ‘cha vợ’, thân phận vẫn là vãn bối!
Quá đáng?
“Ngài nên cảm thấy may mắn là tôi chưa công khai cùng người yêu của ngài lên lớp giảng giải, đích thân truyền đạt lại cho Diệp Văn Bân tất cả ‘kinh nghiệm’ mà ngài vừa nói, như vậy đã là tôi nương tay rồi.”
Lục Phóng mặt không biểu cảm, giọng lạnh băng. Hắn đang nghe điện thoại ngoài ban công, dáng vẻ này Diệp Tri Tùng chưa từng thấy qua.
“Lục tiên sinh!”
“Nếu còn có lần sau, tôi không ngại làm mai cho Diệp Văn Bân, đích thân chọn cho cậu ta một vị hôn phu thật tốt, để vợ chồng ngài được thỏa mãn cái thú thích lên mặt dạy đời ấy.”
Điện thoại bị cắt ngang.
Ở đầu bên kia, Diệp Uy Đức chửi ầm lên, nói Lục Phóng âm độc biến thái, sao có thể nhục nhã ông như vậy. Rồi ông lại trút hết cơn giận sang Tiết Giai Dĩnh, đổ rằng đều là chủ ý của bà ta.
Lục Phóng cất điện thoại, thầm nghĩ, chẳng qua là lấy đạo của người mà trị lại chính người đó thôi.
Hắn quay vào phòng. Diệp Tri Tùng ngồi đó, mặt nhỏ nhăn nhúm, bặm môi trừng hắn
“Sao thế? Giận à?”
Diệp Tri Tùng chỉ vào tấm vải vẽ trống trơn:
“Anh bận như vậy, còn thế này nữa… Bao giờ em mới vẽ xong được?”
Lục Phóng dỗ: “Được rồi, để điện thoại sang chế độ im lặng. Hai tiếng… không, ba tiếng, tuyệt đối sẽ không để công việc làm chậm trễ việc em vẽ.”
Nhưng Diệp Tri Tùng vẫn không vui. Trong lòng cậu, công việc và việc học đều quan trọng như nhau, không thể chỉ vì cậu muốn vẽ mà bắt Lục Phóng bỏ hết việc để bồi mình.
Cậu nghĩ, như vậy thì khác gì hồi nhỏ Diệp Văn Tĩnh bám lấy Diệp Uy Đức, khóc lóc nhõng nhẽo không cho ông đi làm?
Cậu muốn làm trẻ con, nhưng không muốn trở thành kiểu trẻ con mà chính mình cũng không ưa.
Dù Lục Phóng đã nói, cậu có thể quấy hắn.
Diệp Tri Tùng suy nghĩ thật lâu, cuối cùng lắc đầu:
“Không được đâu.”
Ngực Lục Phóng mềm hẳn, hắn nhéo má cậu:
“Sao mà ngoan thế này…”
Diệp Tri Tùng ngẩng đầu, ấp úng một lúc lâu, cuối cùng nhỏ giọng:
“Vậy… em ngoan như vậy… anh có thể gọi em một tiếng… cái kia không?”
“Cái gì?” Lục Phóng chưa phản ứng kịp.
“Chính là… hôm đó… lúc anh tiến vào… gọi em câu đó…”
Lục Phóng bật cười:
“Thích nghe à?”
“Ừm.”
Tranh còn chưa kịp bắt đầu, Diệp Tri Tùng đã bị người ôm vào lòng, vừa xoa vừa gọi “cục cưng ngoan, cục cưng giỏi” đủ kiểu. Không biết Lục Phóng làm sao mà nói trơn tru không đỏ mặt, tim không đập nhanh, chứ tai Diệp Tri Tùng thì đã nóng bừng lên.
Cậu nghĩ, mình chưa chắc là “cục cưng ngoan” đâu, mình rất hư.
Quả nhiên, vừa được ôm xong, vừa nghe xong, cậu đã khéo léo cởi được áo sơ mi của Lục Phóng, rầu rĩ bảo muốn vẽ đường nét cơ bắp, xin cho giữ lại mỗi chiếc quần thôi.
Họ tìm được một khoảng thời gian yên tĩnh, ở trong nước là rạng sáng, nhưng ở đây thì là buổi tối.
Cậu để Lục Phóng nửa nằm trên sofa, một tay buông tự nhiên xuống bên cạnh, tay kia đặt lên phần đùi gập lại, để toàn bộ cơ bắp ở trạng thái thả lỏng.
Diệp Tri Tùng vẽ rất nhanh, trong phòng lại yên tĩnh.
Lục Phóng rảnh rỗi không có việc gì, nghiêng mặt nhìn về phía cậu, từ sau giá vẽ, cái đầu nhỏ của hoạ sĩ nhỏ thò ra, bộ dáng nghiêm túc, chuyên chú mà trước đây hắn rất ít thấy.
Thỉnh thoảng bốn mắt chạm nhau, ánh nhìn đan xen trong khoảnh khắc.
Lục Phóng khẽ nâng mí mắt, bắt trọn ánh mắt Diệp Tri Tùng vừa liếc sang.
Giờ này, cộng thêm bối cảnh tĩnh lặng, chỉ có tiếng ồn trắng mơ hồ, khiến người ta dễ mỏi.
Hắn vô thức khép mắt lại, chờ đến khi bị động tác rất nhẹ nhàng chạm vào mà tỉnh dậy. Theo bản năng, hắn liền nắm lấy cổ tay trắng mảnh kia, không để người trước mặt làm loạn.
Lục Phóng ngồi dậy, hơi cúi đầu, ánh mắt nửa híp nhìn người đang quỳ dưới đất, giọng vừa tỉnh ngủ vừa khàn, mang theo vẻ trầm thấp lạnh nhạt:
“Em làm gì?”
Bị túm chặt, Diệp Tri Tùng ngoan ngoãn dừng lại, thu tay, rồi đặt lên đầu gối hắn, ngẩng mặt nhìn, ánh mắt mong chờ:
“Em muốn kéo quần anh…”
“…”
Diệp Tri Tùng cũng rất biết làm nũng.
Cậu không chịu đứng lên, cũng không chịu đi, mà vươn tay bắt lấy tay Lục Phóng, cọ cọ về phía trước, rồi dụi mặt vào.
Cậu thương lượng: không cần OO, chỉ cần dùng khăn tắm hoặc chăn mỏng che phần quan trọng là được. Nửa trên để lộ cơ bắp, nửa dưới mặc quần dài thì quá bí, cậu càng vẽ càng không có cảm giác.
Lục Phóng im lặng, cúi mắt nhìn người trước mặt.
Bàn tay hắn không tự giác xoa gò má mềm mại, ngón tay lướt qua đôi cánh môi đỏ nhạt.
Cặp mắt ướt long lanh kia nhìn hắn chăm chú, ánh sáng trong đồng tử đen sâu như có vòng sáng pha lê, so với bất kỳ viên đá quý nào hắn từng thấy còn đẹp hơn.
Diệp Tri Tùng vẫn đang thương lượng, nói mặc quần đùi là được, đây chính là yêu cầu của cậu khi vẽ. Quần dài thì cậu không thể nào phác họa cho ra hồn.
Lục Phóng ngừng thở, khẽ thở dài. Cuối cùng hắn thỏa hiệp, nhéo mạnh má cậu, nhướng mày hỏi:
“Em kéo cho anh à?”
Diệp Tri Tùng cắn môi, mục đích đạt được, trong mắt lóe lên một tia tinh nghịch.
Cậu lại tiến tới, đưa tay chạm vào eo, định tháo dây lưng, nhưng bỗng nhớ ra điều gì, động tác khựng lại.
Giỏi lắm.
Lục Phóng nâng cằm cậu lên, đảo mắt nhìn gương mặt có phần mơ hồ kia:
“Còn kéo không?”
Diệp Tri Tùng nhớ đến lần gọi video trước đó, lúc này mới hiểu vì sao tim mình cứ đập nhanh như vậy.
Khoảng cách này quá gần, giống như khi đối diện camera trước, chỉ khác là lần này “camera” còn lớn hơn, sắp chạm tới nơi rồi, lại không có màn hình để thấy biểu cảm của mình.
Tay cậu run lên, muốn rụt lại, thì nghe thấy Lục Phóng khẽ cười, đưa tay định kéo cậu dậy.
Nhưng bỏ lỡ thì sẽ không còn cơ hội.
Chiếc áo sơ mi này cậu đã mất bao công thương lượng mới cởi được, nếu lần này không tranh thủ, hình ảnh chắc chắn sẽ không đẹp.
Diệp Tri Tùng cắn môi, cúi đầu quyết tâm.
Cậu rõ ràng nghe thấy một tiếng rên, ngay sau đó cổ tay đã bị giữ chặt, chặn lại mọi động tác.
Diệp Tri Tùng vẫn áp sát bên chân hắn, khẽ nói:
“Em có thể.”
Ánh mắt Lục Phóng tối lại, nhìn cậu thật lâu, cơ bắp bên mặt như căng lên, như đang nghiến răng.
Giằng co một hồi, hắn bất đắc dĩ buông xuôi, thầm nghĩ, rốt cuộc là ai đang “vì nghệ thuật hiến thân” đây?
Rõ ràng chỉ là cởi áo, mà bạn nhỏ này đủ trò bò lại gần, thậm chí muốn… vì nghệ thuật “hiến miệng”.
“… Anh không cần em làm cái này.”
Lục Phóng quay mắt đi, không dám nhìn thêm, n.g.ự.c như bị nhét một ngọn lửa lớn, nóng hừng hực.
Hắn quả thật rất muốn, đã nghĩ đến vô số lần.
Nhưng cuối cùng vẫn không nỡ thiêu đốt Diệp Tri Tùng.
Ngọn lửa đó, hắn ép chặt vào lồng ngực, nóng đến mức như thiêu cả ngũ tạng lục phủ, đau đến nghẹt thở.
Hắn sợ chỉ cần lộ ra một chút thôi, sẽ làm người trước mặt tổn thương.
Bạn nhỏ này luôn tự biến mình thành bộ dạng bừa bãi, nhưng một đứa trẻ xinh đẹp, ngoan ngoãn, đáng yêu như thế, vẫn nên giữ nguyên sắc màu thuần khiết, không nên để bị nhuộm thành sắc trắng đục.
Trái tim Lục Phóng căng chặt như dây đàn, vậy mà trong lòng vẫn rảnh để tự giễu: bản thân thật sự… chưa từng ra tay.
Nhưng hắn không xuống tay, còn bạn nhỏ thì lại chẳng hề nhẹ nhàng chút nào.
Vừa mới thả cổ tay cậu ra, ngửa đầu dựa vào sofa, giơ tay bóp giữa chân mày để giảm cơn nhức đầu… thì giây tiếp theo, một thứ mềm mại lại đập vào người hắn.
Lục Phóng khựng lại, cúi xuống, Diệp Tri Tùng cũng có vẻ sững sờ một chút, khóe miệng và bên mặt bị kéo căng.
Sốt ruột, vội vàng… thế nào mà cả hai lớp đều bị kéo xuống cùng một lúc.
Lục Phóng suýt tức đến phát điên:
“Em cố ý?”
“….”
Hoa Hải Đường
Diệp Tri Tùng im lặng, đưa luôn lớp thứ hai cho hắn, còn “chu đáo” giúp kéo ngược lên.
“Lần này thật sự không phải…”
Lục Phóng thở gấp, bật cười lạnh:
“Vậy thứ nào là cố ý?”
Diệp Tri Tùng không đáp, vành tai ửng đỏ.
Sao cậu lúc nào cũng nhắm trúng chỗ trọng yếu như vậy chứ.
Lục Phóng giận đến bất lực, cũng không thể giằng co thêm, cuối cùng đành ném cậu ở đó, tự mình đi tắm nước lạnh.
Hắn sao có thể không muốn “làm bẩn” gương mặt sạch sẽ, xinh đẹp kia.
Nhưng khi đứa trẻ ngoan ngoãn, ngây ngốc nghiêng tới, trong trẻo nói “có thể”, tại sao n.g.ự.c hắn lại đau đến vậy?
Cái miệng mềm như thế, yết hầu lại nông đến thế…
Ăn không trôi, nhả không ra, chắc chắn sẽ rất khó chịu.
Biết đâu, cặp mắt như hạt châu pha lê kia sẽ ướt đẫm, hàng mi cong dính hơi nước, dính lại thành từng chùm, ấm ức và bất lực ngẩng đầu nhìn hắn.
Khi ấy, cái đầu nhỏ đó sẽ bị hắn ép vào lòng bàn tay… hắn thật sự không dám chắc mình có thể kiềm chế không ấn sâu hơn.
Mà một khi nuốt không hết, tràn ra ngoài…
Tiểu bằng hữu này đến sữa bò còn không thích uống, hắn lại sao nỡ bắt người phải nuốt sạch.
Nhưng… vạn nhất thật sự không nhịn được thì sao?
Lục Phóng khẽ cười khổ.
Ngay cả tắm nước lạnh cũng rửa không sạch những ý niệm đó.
Lý trí sắp bị thiêu rụi, hắn vẫn còn nghĩ ngợi… và càng không dám thật sự biến nó thành hiện thực.
Một đứa trẻ ngoan như vậy, đến lúc đó chẳng phải sẽ mặc hắn muốn làm gì thì làm sao?
Nếu thật sự ăn sạch rồi… e là cậu sẽ khóc đến tận ngày mai.
Tách.
Tách…
Cộc cộc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Có người gõ cửa phòng tắm.
Lục Phóng nhắm mắt, im lặng một lúc, rồi bỏ cuộc, tắt vòi nước lạnh.
“Làm sao vậy?”
Diệp Tri Tùng rón rén giữ lấy cửa, kéo hé một khe nhỏ, chỉ ló đầu ra, khẽ hỏi:
“Anh tắm lâu quá… em tới hỏi xem chừng nào thì xong.”
Cậu còn đang vội vẽ tranh.
“…”
Diệp Tri Tùng liếc nhanh vào bên trong, ngạc nhiên: sao còn chưa tắm xong?
Nước lạnh xối lâu như vậy, trong phòng tắm đã lạnh lẽo, chẳng thấy chút hơi nóng nào. Ban đầu cậu còn tưởng máy nước nóng hỏng, ngó nghiêng mãi mới hiểu, Lục Phóng vốn dĩ chưa bật.
Cậu lại thò đầu vào thêm chút, tỏ vẻ quan tâm:
“Anh sẽ không bị đông c.h.ế.t chứ?”
Lục Phóng thật sự sắp bị chọc cười đến chết, nhìn cậu chằm chằm một lúc, cuối cùng bất đắc dĩ vẫy tay:
“Lại đây.”
Diệp Tri Tùng lông tóc rối bù, bước vào. Cậu mặc chiếc áo ngủ mới mua màu trắng thuần, chất vải nhung mỏng, trên đó đính những quả dâu tây len nổi lập thể, viền ở cổ tay, ống quần, chóp mũ, rải rác vài chỗ.
Lục Phóng cầm lấy cổ tay áo chỗ có quả dâu tây len, xoa xoa, thở dài:
“Không thể… nếu không mai lại vẽ không nổi, hôm nay đã hơi chậm rồi.”
Diệp Tri Tùng nghĩ nghĩ, đầu óc linh hoạt xoay chuyển, hiến kế:
“Hay là… em giúp anh một chút?”
“…” Lục Phóng bóp chặt quả dâu tây len, ánh mắt trượt xuống cổ áo cậu:
“Giúp thế nào?”
Diệp Tri Tùng đáp, cứ nhanh là được, hơn nữa chỉ một lần thôi, nếu không lâu quá sẽ không vẽ được.
A.
Nhóc con xinh đẹp vốn đã “chết” rồi, sao còn tự đưa đến cửa.
Chiếc áo ngủ lông xù bị cuộn lên, chính cậu tự đề xuất, chính cậu cúi xuống.
Tường gạch men bị nước lạnh tạt qua lạnh buốt, áp sát vào, làm quả dâu tây len lạnh đến sưng.
Trên nửa vòng tròn đan xen mấy vệt đỏ, Lục Phóng bảo cậu làm đến mức vừa đủ.
Diệp Tri Tùng nghiêng người cúi xuống, chân cũng dồn sức.
Quả dâu tây len sưng tròn bị ép đến bẹp xuống.
Lục Phóng bảo lần này bỏ qua cho cậu, kẻo lát nữa không vẽ nổi, nhưng lại không cho phép tẩy đi thứ màu trắng đục trên cổ và chân.
Diệp Tri Tùng cúi đầu kéo quần, ngoan ngoãn cùng hắn quấn vào trong tấm vải mềm.
Lục Phóng đưa tay chỉnh lại cổ áo cho cậu, một tay ôm chăn lông, một tay bóp quả dâu tây len trên cổ tay áo, dắt ra ngoài.
Chính mình đồng ý yêu cầu của cậu, chính mình ôm chăn che đi sự xấu hổ.
Hắn che lại cảm xúc nhất thời của mình, ánh mắt lơ đãng lướt qua khuôn mặt Diệp Tri Tùng, bạn nhỏ đang cười vui tươi hớn hở.
Thật là… vốn “chết” rồi, bị bắt nạt xong còn vui vẻ.
Không biết thứ màu trắng đó có chảy xuống theo khe hở, dính lên đôi chân thon dài kia, bị hương vị của hắn bao phủ, khô lại thành dấu vết như đóng dấu hay không.
Hắn rất xấu xa, không bỏ qua cơ hội, thoa đều lên, ép vào giữa hai chân.
Lục Phóng nhìn người bận rộn Diệp Tri Tùng trước tiên giúp hắn cố định động tác, rồi tất bật sửa lại hình dạng chăn lông, vuốt phẳng nếp gấp, để lộ đường eo mảnh và dáng chân dài, căng chặt.
Chăn lông chỉ phủ một góc trên người Lục Phóng, phần còn lại trải hết xuống sàn, kéo dài về phía Diệp Tri Tùng.
Hai bàn tay đẹp tự nhiên đặt bên cạnh chăn lông, Lục Phóng chưa từng làm trò này bao giờ, mà trong một khoảnh khắc, đột nhiên có cảm giác như mình đang bị “trưng bày”.
Hắn theo bản năng nghiêng mắt, muốn bắt lấy dáng người của Diệp Tri Tùng.
Theo sau ánh nhìn sáng rực ấy, Diệp Tri Tùng quỳ trên sàn, chỉnh lại nốt phần chăn lông còn xộc xệch bên cạnh, rồi ngẩng đầu nhìn lên.
Cậu mỉm cười, khóe mắt cong cong, thần thái thành kính như vừa nhìn thấy một tia sáng.
Giọng thiếu niên trong trẻo, mang chút mềm mại và ấm áp, cất tiếng gọi:
“Lục Phóng… hình như anh là Muse của em.”
‘Oanh’ một tiếng vang trong tim.
Nhát d.a.o dịu dàng nhất cũng là nhát d.a.o tàn nhẫn nhất.
Cậu tôn thờ hắn như một vị thần, nhưng hắn lại là “Thượng Đế” đứng sau vị thần ấy.
Không có nghệ sĩ nào lại không yêu Muse của mình, nhưng đây tuyệt đối không phải lời tỏ tình ngọt ngào nhất thế gian.
Đừng bị lời của Muse đánh lừa, vì phía sau mỗi Muse, không ngoại lệ, đều là một bi kịch.
Không ai hỏi Muse muốn gì, họ là những người câm đẹp đẽ nhất.
Nghệ sĩ đưa họ lên bệ thờ, rồi phong kín miệng họ.
Lục Phóng đã đọc Hemingway, Dumas, cũng biết đại khái chuyện tình cảm của Picasso.
Kẻ bị tôn làm Muse sẽ bị nhìn chằm chằm, bị biến thành vật, mất đi tính chủ thể mà trở thành khách thể. Nhân cách của họ bị người khác tùy ý giải cấu, còn nghệ sĩ thì dùng m.á.u thịt của họ để nuôi dưỡng cảm hứng của mình.
Khi đôi mắt chứa chan tình yêu ấy nhìn về phía họ, thật ra là đang xuyên qua họ, thưởng thức chính kiệt tác của bản thân mình.
Nhưng đây là lần đầu tiên Lục Phóng nhìn thấy một đôi mắt như thế, đôi mắt mà khi hắn cùng nó ngắm nhìn thế giới, lại phản chiếu chính hắn bên trong.
Hắn thấy rõ sự tập trung của cậu, vẻ ngoan ngoãn bề ngoài, và trong đó là một linh hồn vừa trong trẻo vừa ranh mãnh.
Bản tính thiên chân của cậu dường như mang theo sự lạnh nhạt vĩnh viễn không ấm lên.
Cậu dư dả ôn nhu, nhưng dùng nó như xúc tu để thăm dò và lấy đi những gì thế giới này có thể cho mình.
Nhưng khi Lục Phóng nhìn thấy những nét bút méo mó và màu sắc ấy, phản ứng đầu tiên của hắn là nghĩ:
May thật, bạn nhỏ này không ngốc nghếch, cậu biết cách đòi lại cho mình.
Một lát sau, Lục Phóng lại khẽ cười trong lòng.
Hắn biết rõ, hắn xong rồi.
Không ai có thể không yêu Diệp Tri Tùng ở khoảnh khắc này, khi nhìn thấy đôi mắt sáng rực, bình tĩnh, chỉ vì mình mà chuyên chú.
Hắn nhiều lần hướng ánh nhìn của mình tới cậu, ngắm nhìn thế giới trong đáy mắt ấy.
Gương mặt quá mức xinh đẹp, tràn đầy thần thái đặc biệt, kỳ quái và rực rỡ.
Ngòi bút lướt trên toan vẽ như người họa sĩ đang âu yếm.
Lục Phóng bình tĩnh quan sát, đôi con ngươi lãnh đạm kia dừng lại trên người hắn rất lâu.
Hắn chợt nhớ tới câu nói cũ rích: Khi ngươi nhìn vào vực sâu, vực sâu cũng đang nhìn lại ngươi.
Thì ra có những câu nói lưu truyền lâu đến vậy, bởi vì nơi có thể ứng nghiệm nó quá nhiều.
Trong thoáng chốc, hắn không rõ ai mới là vực sâu, hắn hay Diệp Tri Tùng.
Nhưng hắn không động đậy.
Hắn sẵn lòng để bạn nhỏ của mình chuyển khách thành chủ trong khoảnh khắc này, trao cho cậu quyền chủ đạo.
Không sao cả, hắn rất kiên nhẫn, không cần vội, hắn sẽ lấy lại từ nơi khác.
Cậu muốn đoạt lấy và bòn rút gì từ hắn, hắn đều đủ mạnh để cung cấp.
Hắn sẽ mãi tự hào vì bạn nhỏ do chính mình nuôi dưỡng, cho dù cậu có “hút” hắn mà sống.
⸻
Diệp Tri Tùng vẽ xong, kéo Lục Phóng tới xem tác phẩm.
Có lẽ Lục Phóng không hiểu kỹ thuật hội họa của bức tranh cao siêu đến đâu, nhưng hắn nhìn ra được sự thỏa mãn của cậu.
Trong tranh, nhân vật không có gương mặt, Diệp Tri Tùng không vẽ ngũ quan.
Sofa và chăn lông được xử lý cảm xúc đặc biệt.
Lục Phóng ngồi xuống đúng vị trí Diệp Tri Tùng từng ngồi, nhìn chỗ hắn từng nằm.
Khác biệt giữa ảnh chụp và tranh sơn dầu có lẽ nằm ở chỗ này, căn phòng bình thường, nguồn sáng hỗn loạn, trong tranh đều không còn.
Một tia sáng ngoài cửa sổ chiếu vào, biếng nhác phủ lên khung hình, nhưng lại cô đơn bao trùm người trên sofa.
Cơ bắp rắn chắc vẫn còn vương giọt nước, không biết là nước lạnh hôm đó chưa lau khô, hay là mồ hôi nóng bỏng vừa rịn ra.
Bối cảnh trong tranh có màu sắc rất sâu, khiến người trong tranh như lơ lửng, hư ảo như tình yêu vô hình, mờ mịt.
Phong cách của Diệp Tri Tùng thiên về ấn tượng phái, cậu không thích sự lý tính và nghiêm cẩn của chủ nghĩa cổ điển.
Vì vậy, cả bức tranh toát ra một cảm giác mơ hồ, ánh sáng đặc biệt dường như còn lưu luyến ở đâu đó, vùng n.g.ự.c trái sáng hơn hẳn, như thể từ dưới làn da tỏa ra một nguồn sáng mờ ảo.
Người ta vẫn nói tranh cất giấu cảm xúc của họa sĩ, Lục Phóng tuy không chuyên nghiệp, nhưng cũng có con mắt đã quen thẩm định.
Hắn nhìn bức tranh một lúc, rồi kéo cậu lại gần, đưa tay chọc vào n.g.ự.c gầy của Diệp Tri Tùng.
Lòng bàn tay ấm áp ấn lên vị trí trái tim, cảm nhận được nhịp đập dưới xương sườn.
Lục Phóng ngẩng mắt lên, ánh nhìn như muốn xuyên thẳng vào tận đáy lòng người trước mặt.
Diệp Tri Tùng nghe rõ tiếng tim mình đập ngày càng mạnh, “thùng thùng” gõ thẳng vào màng nhĩ.
Theo sau, giọng nói trầm thấp và lãnh đạm của Lục Phóng vang lên, bình tĩnh nhưng kiên định nói với cậu:
“Anh mặc kệ em cảm nhận sự tồn tại của trái tim mình thế nào, nhưng…”
“Anh muốn em tìm được vị trí của nó.”
Diệp Tri Tùng hỏi:
“Rồi sau đó?”
Lục Phóng đáp:
“Tìm được nó… thì hãy cất anh vào đó.”
Nghe thì thật trừu tượng, nhưng Diệp Tri Tùng lại hiểu.
Cậu cúi đầu mỉm cười, ngẩng mắt nhìn về phía Lục Phóng.
Hắn từng nói cậu không có trái tim, trước đây Lục Phóng không tin.
Giờ thì hắn tin, và muốn chính mình là người tìm ra nó.
Diệp Tri Tùng khẽ gật đầu:
“Được.”
Thì ra trên đời này thật sự có người thứ hai hiểu được những lời mơ hồ và rối rắm của cậu.
Lục Phóng thấy được trái tim kia, viên tim sẽ phát sáng, nằm ngay trong lồng n.g.ự.c mình.
Hắn cũng nhìn ra những nét bút linh hoạt mà đầy áp lực của Diệp Tri Tùng, cùng thứ cảm xúc chưa được hoàn toàn giải phóng.
Linh hồn của cậu giống như một vỏ rỗng; trái tim trong cơ thể vẫn đập, nhưng linh hồn lại thiếu mất một mảnh.
Cậu gần như không thể cảm nhận được cảm xúc, nội tâm như một sa mạc khô cằn, hoang vu, không một mầm xanh.
Bởi vì cậu chưa từng được yêu một cách trọn vẹn.
Không có gì từng đi vào nơi ấy, thì làm sao có thể sinh trưởng được chứ?
Nếu đã vậy… Lục Phóng nghĩ…
Vậy thì, hãy để chính ta gieo trồng vào đó.