"Vậy, thích một người là cảm giác thế nào?"
"Có lẽ là cảm giác rung động trong khoảnh khắc."
Diệp Tri Tùng chạm vào n.g.ự.c mình, nhưng tim vẫn luôn đập. Thế nào mới là "rung động" của tình yêu?
Lục Phóng hôn cậu, hỏi: "Chờ một thời gian nữa, anh đưa em đi ngắm sông băng nhé?"
"Ừm!"
Lục Phóng kể cho cậu nghe về những nơi kỳ diệu nhất trên Trái đất, về những trụ nham basalt, về cây huyết rồng, về việc ấp nở một chú chim cánh cụt con, để cảm nhận sự diệu kỳ của tự nhiên và sinh mệnh.
Diệp Tri Tùng ngoan ngoãn gật đầu, nhưng trước đó…
Cậu chưa kịp cảm nhận sự diệu kỳ của tự nhiên, đã một lần nữa cảm nhận được cái gọi là "sự diệu kỳ của sinh mệnh" này.
Diệp Tri Tùng cuối cùng cũng đưa tay đẩy hắn ra, nức nở bảo hắn đừng làm nữa. Cậu tuyệt vọng nằm trên vai hắn run rẩy, tự hỏi rốt cuộc ai mới là người nghiện?
Cậu thấy mình đã sớm ổn rồi, nhưng bây giờ lại đến lượt Lục Phóng.
Lục Phóng xoa cổ họng cậu, ép cậu nuốt vào.
Diệp Tri Tùng cảm thấy đôi khi sự hưng phấn của Lục Phóng có vẻ hơi cực đoan. Hoặc là hắn sẽ chỉ cho cậu xem đôi tay đẹp kia, trêu chọc đến mức cậu khóc cả đêm cũng không chịu làm, chỉ để mọi thứ ra ngoài làm ướt khắp người cậu; hoặc là như bây giờ, hắn hoàn toàn vùi mình vào, làm tràn ngập như tưới nước, không chịu để cậu tràn ra một chút nào.
Diệp Tri Tùng thực sự đã kiệt sức, bắp chân chuột rút cũng không thể cử động.
Cậu đã ngắm vô số bình minh ở đảo Fiji, và trong làn hương muối biển ẩm ướt lúc rạng đông, cậu nói rất nhiều lần "ngủ ngon".
Nhưng Lục Phóng luôn không chịu buông tha. Sau vài lần cậu thì thầm cầu xin không có kết quả.
"Bốp" một tiếng, một bàn tay giáng xuống. Diệp Tri Tùng mơ màng hoàn hồn, mí mắt trĩu xuống, không thể mở ra được.
Lục Phóng nói cậu không tập trung, hỏi cậu vào khoảnh khắc này mà còn thất thần, đang nghĩ gì?
Đang nghĩ rằng cậu sắp c.h.ế.t rồi. Diệp Tri Tùng không nói gì.
Lục Phóng nâng gáy cậu lên, điều khiển ánh mắt cậu, khiến cậu chỉ có thể mở mắt nhìn về phía hắn. Thấy cậu không mở miệng, hắn lại đe dọa với giọng thấp: "Nếu đã như vậy, vậy thì không cần ra nữa."
Diệp Tri Tùng run rẩy dữ dội. Cậu biết có một vài chuyện Lục Phóng luôn nói là làm. Ngày thường cậu chưa từng sợ gì, nhưng những lần hiếm hoi này lại khiến cậu sợ nhất.
Cậu hoảng loạn lắc đầu, đưa lưỡi về phía môi hắn, khẽ liếm, mổ từng chút một. Cậu đưa phần mềm mại nhất trong khoang miệng ra, như muốn nói rằng dù có cắn nát cũng không sao. Giọng cậu mềm mại gọi "anh trai", cầu xin "anh đừng phạt em cái này…".
Lục Phóng rũ mắt nhìn đôi lông mi ướt đẫm nước mắt, con ngươi ướt át tỏa ra ánh sáng long lanh. Những chuyện như thế này, cậu bé lại luôn nhớ rất rõ. Lần trước hắn nói không cho phép gọi người khác là anh trai thì đã cắn nát lưỡi cậu, lần này cậu đã học được cách chủ động tiến lên cầu xin hòa giải.
Chậc.
Người vốn ngoan ngoãn học hư cũng rất nhanh.
Nhưng dù có là người mềm lòng đến mấy đi chăng nữa, khi nhìn thấy dáng vẻ này, e rằng cũng sẽ cứng như đá, hoàn toàn không thể tan chảy.
Đây không phải là chú cừu nhỏ đang tự nguyện đưa miếng thịt mềm mại của mình vào miệng con sói sao.
Huống hồ, người đó lại là Lục Phóng, kẻ vốn dĩ đã nham hiểm và đầy ý xấu.
Diệp Tri Tùng đã nói hết tất cả những lời hay ý đẹp mà cậu có thể nghĩ ra, ậm ừ đến mức cuối cùng đều trở nên lảm nhảm.
Cậu không dám thất thần nữa, giờ đây trong mắt và trong lòng cậu đều chỉ có hắn. Cậu khóc đến toàn thân co thắt đau đớn, cuối cùng, vào khoảnh khắc cuối cùng, cậu nhận được một nụ hôn dịu dàng.
Cậu sợ hãi điều này, nhưng sau khi kết thúc, đôi đồng tử mất tiêu cự lại ánh lên vẻ thỏa mãn.
Làn da trắng nõn của cậu lúc này đã không còn hồng nhạt nữa, toàn bộ m.á.u trong người như đang sôi trào, rất lâu sau mới dần trở lại bình ổn, để lại một mảng đỏ ửng như bị bỏng cháy.
Lục Phóng hôn lên khóe môi cậu, hôn đến tận nơi có giọt nước mắt nơi khóe mắt. Diệp Tri Tùng cả người mềm nhũn, không thể chống đỡ nổi, như một con bạch tuộc nhỏ không xương, mềm mại, ướt át, ôm thế nào cũng vừa tay.
Từ “chỉ muốn anh”, cậu đã học thành “chỉ nhìn anh”.
Diệp Tri Tùng cố gắng mở mắt, được rồi, giờ đây cậu không chỉ không thể nhìn thấy tay Lục Phóng, mà ngay cả gương mặt ấy cũng khó mà nhìn thẳng.
Cậu cố gắng nhớ lại hình dáng khuôn mặt đó, nhưng giờ đây, dù mở hay nhắm mắt, tất cả đều là ánh mắt tối sâu kia đang nhìn chằm chằm mình. Chỉ cần liếc qua một cái, mặt cậu lại nóng bừng.
Mặt nóng, tai nóng, trong trí nhớ bất cứ nơi nào ánh mắt ấy từng chạm qua đều như bốc nhiệt.
Diệp Tri Tùng lúc này mới nhớ lại, cậu từng nói Lục Phóng mới là cơn gió còn đáng sợ hơn cả lốc xoáy. Không ngờ câu nói đó lại thành thật.
Hắn thật sự đáng sợ. Hắn đứng ngay giữa tâm bão, rõ ràng bị cuồng phong vây quanh, nhưng ở trung tâm ấy hắn vẫn bình tĩnh, vững vàng, ung dung ngồi đó cho đến khi cậu nhận ra.
Ví như khi Lục Phóng vừa mới giơ tay, cơ thể cậu theo phản xạ đã hành động trước cả suy nghĩ. Nước trái cây trong miệng còn chưa kịp nuốt xuống, đầu cậu đã bị hắn đưa vào lòng bàn tay, nhẹ nhàng xoa.
“?”
Diệp Tri Tùng sững sờ một lát, bất giác ngẩng đầu lên, đôi mắt tròn tròn đầy cảnh giác nhìn Lục Phóng.
Lục Phóng cũng hơi bất ngờ trong chốc lát, cúi mắt liếc xuống, tay nâng giữa không trung, động tác khựng lại nhưng cũng không rút về.
Diệp Tri Tùng ngửa đầu về phía sau, hai tay che đỉnh đầu mình, có chút cảnh giác nhìn hắn:
“Anh làm gì?”
Lục Phóng bật cười, khẽ động ngón tay, chỉ xuống mặt bàn:
“Lấy nước.”
“…”
Diệp Tri Tùng suy nghĩ một chút, không thấy có gì sai, nhưng vẫn cảm giác lạ lạ.
Mãi đến khi cậu tự mình ngồi vẽ, đang dùng tay trái pha màu, tay phải cầm bút, hai tay đều bận, miệng lại đang cắn một miếng bánh kem… ơ, vậy thì bánh kem này từ đâu ra?
Miệng cậu khựng lại, cúi đầu nhìn “trợ thủ” của mình, cùng với chiếc muỗng nhỏ đưa tới trước môi.
Theo hướng cánh tay kia rõ ràng không phải của mình, cậu nghiêng đầu nhìn, liền thấy Lục Phóng.
Hắn vừa lật xem tài liệu bằng một tay, tay còn lại thì múc bánh kem cho cậu.
Nhận thấy động tác ăn của cậu dừng lại, Lục Phóng liếc sang, bắt gặp ánh mắt có chút ngạc nhiên:
“Sao vậy?”
“… Không, không có gì.”
Lục Phóng không hỏi thêm, rút khăn giấy về. Diệp Tri Tùng vẫn đầy vẻ ngơ ngác, rồi bất giác phát hiện… mình đã đưa mặt lại gần trước một bước.
Lục Phóng đưa tay lau đi vết bơ dính ở khóe môi cậu.
Diệp Tri Tùng nuốt khan một ngụm nước miếng, trong lòng thấy chuyện này quá kỳ lạ, nhưng chưa kịp nghĩ kỹ, tai cậu đã nghe chính giọng mình nói ra:
“Muốn hôn.”
…
Chậc.
Nụ hôn ấm áp rơi xuống, Diệp Tri Tùng nhắm mắt lại nghĩ, thôi, cậu vốn cũng không rõ mình đang nghĩ gì.
Ngay cả việc tại sao theo phản xạ lại nhắm mắt trước khi hôn, cậu cũng chẳng hiểu.
Dù sao thì… cậu muốn, và dường như lúc nào cũng sẽ không bị từ chối.
Từ khi nhận ra những chuyện kỳ lạ này, Diệp Tri Tùng bắt đầu tránh ánh mắt hắn và cư xử có chút kỳ quái trong vài ngày.
Có lúc đang ôm ấp rúc vào lòng hắn thì cậu bất chợt ngẩng đầu ngồi bật dậy; hoặc khi đang hôn sâu lại đột ngột đẩy hắn ra; cũng có khi vừa cắn xương quai xanh của hắn liền lập tức nắm lấy ngón tay đang chạm vào khóe môi mình và hất ra ngoài.
“Lục Phóng!”
Diệp Tri Tùng thoát khỏi vòng tay hắn, bắt lấy cổ tay ở bên má mình, chống tay đứng dậy từ trên đùi hắn, vẻ mặt nghiêm túc và ánh mắt vừa trông mong vừa lưỡng lự.
Lục Phóng liếc nhìn đôi tay trắng mảnh kia, không rút tay về, lòng bàn tay vẫn lưu luyến trên gương mặt cậu:
“Nói đi.”
“Em… em hình như không được bình thường…”
Khóe môi Lục Phóng nhếch lên ý cười nhàn nhạt, trong đôi mắt bình tĩnh như có một dòng nước ngầm khó đoán, hắn khẽ hỏi:
“Không bình thường ở đâu?”
Lục Phóng cúi mắt quan sát phản ứng của cậu, chờ thật lâu, cuối cùng khẽ thở dài, tìm lại chút lương tâm bị day dứt, trầm giọng thừa nhận:
“Là anh làm.”
“?”
Diệp Tri Tùng suy nghĩ hồi lâu, nửa tin nửa ngờ nhìn sang.
“Anh từng nói rồi, anh muốn khống chế tất cả của em, để tất cả ký ức liên quan đến cảm xúc của em đều chỉ gắn với anh. Anh cũng từng nói, anh sẽ khiến em quen với anh, khiến định nghĩa của em về tình yêu dựa vào anh, để sau này dù gặp ai, em cũng sẽ so sánh với anh… để cả đời này, em không thể tìm thấy người thứ hai có thể sánh bằng anh. Ang còn nói, đến lúc đó… em sẽ hoàn toàn xong đời. Diệp Tri Tùng, bây giờ đã hiểu chưa? Em đã không thể rời khỏi anh nữa rồi.”
Lục Phóng khẽ cười, dừng lại một thoáng, rồi thấp giọng hỏi:
“Còn dám tiếp tục thử không?”
Đầu Diệp Tri Tùng hơi quay một vòng, không trả lời mà lại hỏi ngược:
“Vậy đây là vì anh sợ mình dùng sai cách với em sao?”
Ngực Lục Phóng chợt bị siết chặt, đau âm ỉ. Phản ứng nhanh nhạy của tiểu bằng hữu khiến hắn có phần bất ngờ, nhưng cuối cùng vẫn thẳng thắn thừa nhận:
“Đúng vậy.”
Hắn nhìn mái đầu tròn trịa ấy, nhìn đôi mắt trong veo sạch sẽ, nhìn gương mặt luôn mang nét ngây thơ không vướng bụi trần, nhưng lại đang bị hắn nhuộm màu tình dục.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hô hấp hắn hơi loạn, yết hầu khô khốc căng thẳng. Giây phút này như thể chiếc búa của thẩm phán đang treo trên tim hắn. Hắn biết mình hoàn toàn có thể chọn cách vĩnh viễn không nói ra, vì cậu ngoan, dễ lừa, chỉ cần hắn im lặng, có thể cả đời cậu sẽ không phát hiện.
Nhưng như thế, hắn sẽ vĩnh viễn thiếu một thứ.
Một thứ gọi là “cam tâm tình nguyện”.
Hắn muốn… thì phải trọn vẹn, thuần khiết.
Dù cho lúc này Diệp Tri Tùng lùi bước, tất cả trước đó trở thành hư không, hắn vẫn chọn đối diện thật thà.
Thời gian như ngừng trôi. Hắn có cảm giác mình đã đợi một thế kỷ… cho đến khi nghe thấy cậu khẽ thở ra:
“Thì ra… chỉ là vậy thôi à…”
Lục Phóng thoáng ngẩn người.
Chỉ là… vậy thôi sao?
Diệp Tri Tùng không biết đã nghĩ gì, nhưng sau đó yên tâm, mạnh dạn lại nhào vào lòng hắn, dán sát vào cổ hắn.
“Em còn tưởng…”
“Em tưởng gì?”
“Em còn tưởng mình mắc bệnh kỳ quái nào đó.”
“…”
Lục Phóng im lặng một lát, rồi bế bổng cậu lên, thấp giọng hỏi:
“Không sợ sao?”
“Sợ cái gì?”
Hắn lại nghẹn lời. Nhìn nét mặt ngơ ngác không hề giả vờ của cậu, cảm giác phức tạp trong mắt hắn càng sâu thêm.
“Không thấy… là quá mức sao?”
Bàn tay hắn vuốt khóe môi cậu, khẽ xoa khiến chỗ đó ửng đỏ.
Hàng mi dài của Diệp Tri Tùng khẽ run, giọng thanh ngọt:
“Anh nói là… chỉ cần anh đưa tay ra, em liền muốn được chạm; chỉ cần nhìn em, em liền muốn hôn; có lúc chưa chạm tới mà em đã nóng lên… vừa ôm vào là em liền muốn… để anh làm sao?”
“…”
Thái dương Lục Phóng giật mấy nhịp, khàn giọng phun ra hai chữ:
“Không dừng.”
Một luồng run rẩy vô cớ chạy dọc sống lưng Diệp Tri Tùng. Cậu ngẩng lên, không biết vì sao lại thoáng thấy chút mong đợi trong mắt hắn.
“Vậy… còn có thể quá hơn nữa sao?”
Lục Phóng liếc cậu, đáy mắt sâu như vực:
“Vui, giận, buồn, vui của em đều là của anh. Tất cả của em… đều phải đặt vào tay anh.”
Xương cốt Diệp Tri Tùng như nóng lên, run rẩy. Ngón tay cậu, như bị thôi miên, khẽ chạm vào yết hầu hắn.
Đôi mắt trong veo bắt đầu ánh nước, sóng mắt lay động, phản chiếu rõ ràng ánh nhìn sâu tối và mãnh liệt trong mắt Lục Phóng.
“Vậy… thật kích thích.” Cậu nói khẽ.
“…”
Lục Phóng nheo mắt, khóe môi khẽ nhếch, bật ra một tiếng cười trầm.
Hắn tùy tay kéo cà vạt, che đi tầm mắt cậu, rồi nhéo sau gáy, chỉnh lại tư thế:
“Quỳ xuống.”
Diệp Tri Tùng dịch người, đầu gối chạm vào sofa mềm mại. Lục Phóng vắt chéo chân ngồi tựa lưng, lười nhác ngẩng cằm nhìn cậu, như đang thưởng thức một bức họa vô song.
Bức họa ấy ngoan ngoãn được trải ra trước mặt hắn, để lộ những đường nét tinh tế. Hắn tỉ mỉ ngắm từng tấc, lưu luyến nơi bề mặt trơn mịn, thỉnh thoảng đưa tay tô bóng, hoặc thêm chút ánh sáng.
Ngón tay hắn men theo những rãnh sơn chưa khô, hôn lên những khoảng trống còn dang dở, chấm hai điểm hồng rồi mút đến ướt ánh, khiến chúng căng mọng như trái chín rung rinh trên cành.
Trái mọng ấy sống động như thật, tựa muốn nhảy ra khỏi khung tranh, khiến muôn loài thèm khát, muốn giấu nó đi qua mùa đông, muốn gặm, muốn liếm, muốn cắn.
Hình ảnh bắt đầu chuyển động, đường cong trở nên méo mó…
Người cầm bút khẽ sửa vài nét, theo dòng cảm hứng, để trên vải vẽ dần hiện ra một dung nhan mới.
Vui – giận – buồn – vui, hỉ nộ ai lạc, tất cả đều nằm gọn trong tay hắn, tất cả đều do hắn hoàn toàn nắm giữ. Sau đó…
“Anh khiến em động sao?”
!
……
Diệp Tri Tùng ngã quỵ xuống, nào còn dám động nữa.
Cậu chẳng nhìn thấy gì, cũng chẳng biết khi nào thì cái gì sẽ rơi xuống, bằng cách nào chạm tới cậu. Cảm giác ấy khiến cậu khẩn trương đến mức run rẩy. Đầu gối cậu run đến mức suýt nữa quỳ không nổi.
Hoa Hải Đường
Sofa quá mềm, không đủ lực chống, chân lớn thì gần như co rút gân, chân nhỏ banh ra thẳng tắp, đến ngón chân cũng cuộn lại.
Lục Phóng đưa tay đỡ, nâng sống lưng cậu, buông ra thế tay trói chéo sau lưng, cho phép cậu chống tay lên vai hắn.
Như vậy thì tốt hơn một chút, đỡ phải quá sức, cậu mới có thể chịu đựng hết hai mươi phút kế tiếp của hình phạt.
Cộng thêm năm bàn tay.
Diệp Tri Tùng đếm nhẩm: một, hai, ba, bốn, năm… mỗi một tiếng, một cái giòn vang, toàn bộ đều đánh vào chỗ nhạy cảm bên hông.
Đến cuối cùng, âm thanh cậu phát ra gần như vỡ giọng, giống hệt như một tiếng khóc nức nở bén nhọn.
……
Lục Phóng cuối cùng cũng dịu dàng hôn xuống, cúi thấp đầu thưởng thức, vòng lấy cằm cậu, ngậm vào rồi cắn nuốt gần như chẳng chừa lại gì.
Thưởng hay phạt, tất cả đều là hắn. Và cũng chỉ có thể là hắn.
Hắn bế cậu lên, ôm vào lòng ngực, trấn an sống lưng đang run rẩy không ngừng.
“Được rồi, kết thúc. Anh đều nhận hết rồi.”
Giọng nói trầm thấp, ám ách của hắn lướt qua trái tim run rẩy kia, bình tĩnh mà dịu dàng an ủi:
“Vất vả rồi, cục cưng. Em làm rất tốt.”
Hắn tháo xuống chiếc cà vạt che mắt, thứ đã thấm đẫm nước nặng trĩu nằm trong lòng bàn tay. Những ngón tay thon dài khẽ vén mái tóc rối bời của cậu.
Trong lúc ấy, hắn còn khen ngợi rất lâu, khen cậu là đứa trẻ ngoan, là bảo bối xinh đẹp nhất trên đời, nói thích Tùng Tùng, nói cục cưng rất giỏi, thật sự rất lợi hại.
……
Diệp Tri Tùng phải mất một lúc lâu mới dần lấy lại ý thức. Lúc này cậu mới phát hiện một bên cổ hơi sưng đau, liền rầm rì đòi người ta xoa.
Lục Phóng vừa đưa tay ra thì trong lòng bàn tay vẫn còn vướng chiếc cà vạt ướt đẫm.
Diệp Tri Tùng cúi xuống nhìn, phát hiện trên lớp vải sẫm còn loang một vệt nước… đục ngà.
Cậu suýt khóc. Rõ ràng cậu biết mình không hề bị chạm đến, nhưng tại sao lại như vậy…
“Cái này… cũng là vì em lợi hại sao…?”
Lục Phóng khẽ cười, bàn tay xoa xoa cái đầu tròn, thấp giọng nói: “Đúng vậy.”
Diệp Tri Tùng vẫn không tin, bĩu môi lẩm bẩm: “Cái này thì tính gì là lợi hại…”
“Rất lợi hại.” Lục Phóng nhẹ giọng dỗ dành, “Nước nhiều như vậy, rõ ràng còn chưa chạm vào. Đã mềm nhũn đến thế, nếu thật sự chạm vào, có phải muốn nhấn chìm anh luôn không?”
“Dù sao cũng đâu c.h.ế.t được…” Diệp Tri Tùng che bụng nói, “Trước kia cũng từng ngập tràn thế này, nhưng anh chưa bao giờ chịu thu lại một phần nào.”
Lục Phóng bật cười: “Vậy nếu thật sự bị dìm c.h.ế.t thì sao?”
Diệp Tri Tùng chun mũi, giọng nhỏ mà như oán trách: “Dù sao anh cũng có đủ trò, dìm c.h.ế.t em thì lại còn chiêu khác để chơi em.”
… Ặc.
Lục Phóng nghe mà tức đến nghẹn, bàn tay ấn mạnh vào trán cậu: “Em đó…”
Cái miệng nhỏ này mở ra lúc nào cũng chẳng nhẹ chẳng nặng, luôn chọc người.
Diệp Tri Tùng mềm nhũn dựa sát vào hắn, đôi mắt tròn mở to, trong veo mà lại vương chút thoả mãn lười biếng, giọng thanh mảnh mềm dính chất vấn:
“Sao vậy? Như này là anh không thích sao?”
Đôi mắt sáng long lanh, chan chứa cưng chiều, như đang nghịch ngợm nói ‘hừ hừ’.
Lục Phóng khẽ hít sâu một hơi: “… Thích.”
Thích đến c.h.ế.t mất.
Hắn nhìn vào đôi mắt ấy, cuối cùng cũng bị mình bức ra một chút dáng vẻ kiều mỵ hiếm hoi. Ngực hắn mềm nhũn thành một mảnh rối tinh rối mù.