“Em nói chịu không nổi cơ mà……”
Diệp Tri Tùng khàn cả giọng, hai ngày nay nói không nên lời. Cậu lăn lộn trên giường, bò cũng không đứng dậy nổi. Vừa thấy Lục Phóng lại gần liền lập tức trốn vào ổ chăn, dúi đầu vào, thở phì phò như một cây nấm.
Cả người cậu chỗ nào cũng sưng, uống bao nhiêu nước cũng không bù lại được. Trong thân thể như thể nước đã bị rút khô hết vào hôm đó, hôm sau thì vừa choáng vừa nóng bừng, cả người mệt rã rời.
Lục Phóng dứt khoát vớt người từ trong chăn ra:
“Chính mình tìm lấy, xong lại không chịu được?”
Diệp Tri Tùng ôm ly, ngậm ống hút uống ừng ực, chẳng buồn để ý đến hắn, chỉ nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Làm sao bây giờ a… nếu em không còn nước sốt đầy đặn, chẳng phải sẽ không phải là bé ngoan lợi hại nhất sao…”
“?”
Lục Phóng vừa tức vừa buồn cười, đầu đau mà cũng không có biện pháp với cậu. Hắn ôm cậu vào lòng, xoa nhẹ:
“Những thứ lung tung này, em học ở đâu ra vậy?”
Diệp Tri Tùng tóc dựng lên như nhím, liếc hắn một cái:
“Chú Lục dạy rất giỏi mà.”
Lục Phóng nhướng mày:
“Anh dạy em mấy cái này khi nào?”
Diệp Tri Tùng dụi đầu vào n.g.ự.c hắn, ngậm ống hút mơ hồ nói:
“Có thể là… kỳ phản nghịch đến rồi đi.”
“……”
Ngực Lục Phóng hơi thắt lại, hắn thật sự không hiểu sao giờ này mới gọi là phản nghịch kỳ. Hắn hạ giọng dỗ:
“Không sao, dù không có nước thì em cũng là bé ngoan lợi hại nhất, không cần sợ.”
Cậu lập tức nhìn hắn bằng ánh mắt vừa kỳ quái vừa nghi hoặc.
“Làm sao vậy?”
Diệp Tri Tùng mím môi, ngập ngừng một lát rồi tò mò hỏi:
“Không có nước, anh còn tính khen thế nào nữa?”
Lục Phóng cúi mắt nhìn cặp mắt tròn kia, cứ cảm thấy cậu nhóc này như đang đào hố chờ hắn nhảy. Hắn hơi cúi đầu, áp sát tai cậu, nhỏ giọng nói:
“Khen em căng, khen em nóng, khen nơi đó mềm lại non?”
Diệp Tri Tùng đỏ bừng vành tai, bật cười khẽ:
“Lục Phóng, anh có biết không… ngay cả lúc em gọt một cây bút chì, anh cũng khen em gọt đẹp, nói em là người gọt bút chì giỏi nhất trên thế giới.”
Lục Phóng ngẩn ra một chút:
Hoa Hải Đường
“Có sao?”
“Có,” Diệp Tri Tùng gật đầu, “Đôi khi em còn nghĩ, anh có cài sẵn cái ‘chương trình khích lệ’ nào đó không. Dù em làm gì, anh cũng phải khen hai câu, giống như một trí năng nhân tạo vậy.”
“……”
Nhóc con này.
Đúng là dám lật trời.
Lục Phóng thật sự bị chọc cười. Nhìn gương mặt nghiêm túc của Diệp Tri Tùng, hắn cũng không nỡ vạch trần, rốt cuộc, ai mới là tiểu nhân cơ chứ?
“Không thích nghe sao?”
Diệp Tri Tùng lắc đầu:
“Thích. Em biết em gọt bút chì rất đẹp.”
Nhưng một lát sau, cậu lại nhỏ giọng nói:
“Chỉ là… em không biết, mấy chuyện kia, em làm… có thật sự tốt không…”
Thái dương Lục Phóng giật giật, hắn kéo cằm cậu lên, ép phải ngẩng đầu. Diệp Tri Tùng c.ắ.n môi, ánh mắt chớp loạn, vành tai đỏ lan ra tận má.
“Mấy chuyện đó?”
“Thì… thì… những cái đó.”
Lục Phóng nheo mắt, chờ đến khi gương mặt cậu đỏ rực mới hỏi khẽ:
“Em muốn hỏi… so với người khác, em thế nào sao?”
Diệp Tri Tùng cụp mắt, lí nhí một tiếng:
“… Ân.”
Khóe môi Lục Phóng cong lên, hắn nhận ra đây chính là dấu hiệu cậu bắt đầu sinh ra ham muốn chiếm hữu đối với hắn. Có lẽ chính cậu còn chưa hiểu rõ, nhưng mầm mống ấy đã cắm rễ trong tim.
Hắn khẽ đáp:
“Cần gì phải so với người khác. Trong mắt anh, em tốt thì chính là tốt.”
Hàng mi dài của Diệp Tri Tùng run rẩy, cậu chỉ rầu rĩ gật đầu, không nói thêm gì. Nhưng trong lòng lại dấy lên một nỗi buồn phiền không rõ. Không biết nên đổ dồn vào đâu, chỉ thấy khó chịu, bức bối.
Chẳng lẽ thật sự là phản nghịch kỳ tới rồi?
Cậu mím môi nghĩ, phản nghịch kỳ… thì sẽ thế nào nhỉ?
Cậu chưa trải qua, cũng ít khi thấy. Chỉ nhớ có một thời gian về nhà, Diệp Văn Bân lúc nào cũng ầm ĩ, la hét suốt ngày, đến nỗi cậu ngủ cũng không yên.
Phản nghịch kỳ chẳng lẽ chính là nóng nảy, cái gì cũng không vừa mắt, hở ra là tức giận?
Khi cậu còn đang nghĩ ngợi, liền nghe giọng Lục Phóng thấp trầm vang lên bên tai:
“Người khác thế nào anh không biết, anh…”
Nỗi phiền muộn trong lòng cậu càng dâng sâu. Diệp Tri Tùng nhíu mày, không hiểu sao càng nghe càng muốn nổi nóng.
Cậu buột miệng ngắt lời:
“Anh làm sao có thể không biết! Rõ ràng là anh không chịu nói cho em!”
Giọng cậu gấp gáp, còn mang chút ấm ức. Nói xong, chính cậu cũng sững người, vội ngẩng lên quan sát sắc mặt hắn.
Nhưng Lục Phóng chỉ mỉm cười, ánh mắt dịu dàng. Điều này càng khiến cậu bức bối hơn. Trong lòng nghĩ: Sao hắn có thể lúc nào cũng hiền như vậy với mình? Mình không muốn giống Diệp Văn Bân, chỉ biết vô lý mà giận dữ… Nhưng đồng thời lại nghĩ: Cười cái gì chứ! Có gì đáng cười đâu mà cứ cười hoài, cười đến mình càng nóng ruột, phiền c.h.ế.t đi được!
Diệp Tri Tùng mím môi, nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Anh đừng cười… em không hỏi nữa.”
Lục Phóng nâng cằm cậu, nhướng mày:
“Xem ra đúng thật là kỳ phản nghịch tới rồi. Đến cả cười cũng không cho người ta cười?”
Diệp Tri Tùng nhăn cả khuôn mặt, giãy giụa muốn thoát khỏi vòng tay Lục Phóng. Cậu vung vẫy loạn xạ, không cho ôm, cũng không cho sờ, trong lòng bực bội đến mức chẳng muốn nói thêm câu nào.
Cậu cố bò dậy, ra sức đẩy nhưng chẳng nhúc nhích được Lục Phóng. Ngược lại, cổ tay bị hắn giữ chặt, ngồi trên đùi hắn mà giãy mãi vẫn không thoát, tức giận đến nỗi trợn mắt:
“Lục Phóng!”
“Ừ, anh đây. Nghe anh nói hết đã.”
“Em không muốn nghe!”
“…… Hung dữ thật.”
Lục Phóng buông tay, để mặc cậu đẩy. Nhưng khi thấy Diệp Tri Tùng càng lúc càng rối loạn, hắn mới khẽ ôm giữ lại, không dám dùng sức quá mạnh, rồi đè cậu xuống. Diệp Tri Tùng tức nghẹn, thở không ra hơi, trốn không thoát, liền cúi đầu c.ắ.n mạnh vào xương quai xanh hắn, c.ắ.n đến chảy máu.
“A…”
Đau nhói khiến Lục Phóng hít một hơi. Nhưng tay hắn không hề siết chặt hơn, chỉ chậm rãi vuốt dọc sống lưng Diệp Tri Tùng, ngẫu nhiên còn xoa nhẹ gáy cậu, như dỗ dành, trấn an.
Không có ham muốn, cũng chẳng khiêu khích.
Chỉ đơn giản là trấn an.
Cắn mãi không nổi, Diệp Tri Tùng cuối cùng cũng buông, dụi đầu vào n.g.ự.c hắn, im lặng. Trong đầu cậu rối tung, chẳng biết phải nói gì.
“Bé ngoan, không sao. Giờ có thể nghe anh nói hết chưa?”
Diệp Tri Tùng nhăn mũi, nhỏ giọng thật thà:
“Em vẫn không muốn nghe……”
Ngay cả chính cậu cũng không hiểu vì sao, chỉ là bản năng không muốn nghe.
Nhưng đây vốn là điều Lục Phóng từng dạy, phải học cách từ chối, học cách nói “không”, cho dù người đối diện là hắn.
Lục Phóng khẽ thở dài:
“Nhưng lần này thì không thể theo ý em. Dù em không muốn nghe, anh vẫn phải nói.”
“?”
Diệp Tri Tùng ngẩng phắt lên, đôi mắt đỏ hoe trừng anh:
“Anh… sao bá đạo như vậy!”
Lục Phóng dịu dàng giữ cằm cậu, không cho cúi xuống trốn tránh:
“Anh vốn dĩ vẫn luôn bá đạo.”
Giọng hắn ôn hòa, ánh mắt nghiêm túc:
“Diệp Tri Tùng, nghe kỹ. Anh chưa từng có ai khác. Anh chỉ có em. Cho nên chuyện ‘người khác như thế nào’ anh thật sự không biết, chứ không phải cố tình giấu em.”
“?”
Diệp Tri Tùng khựng lại, nhíu mày. Gương mặt giận dỗi dần dịu xuống, chỉ còn đôi mắt hoe đỏ nhìn hắn chằm chằm.
“Anh không thể lấy em ra so với ai khác. Trước em, anh chưa từng chạm đến bất kỳ ai. Đêm hôm đó, ở nơi như thế, khi em lảo đảo chạy đến tìm anh, nói muốn làm, đó cũng là lần đầu tiên của anh.”
“……”
“Em nghĩ anh là ai hả?”
Ánh mắt Lục Phóng tối lại:
“Trước em, đến tay người khác anh cũng không muốn chạm. Huống chi là nhiều hơn thế. Anh thậm chí chán ghét cả tiếp xúc cơ thể với bất kỳ ai khác. Em quên rồi sao? Đêm ấy, ngay cả khi ôm em, anh vẫn còn mang găng tay.”
Nói rồi, hắn buông cổ tay cậu, cũng bỏ tay khỏi cằm cậu, chỉ đặt hờ trên đùi, chậm rãi động đậy ngón tay.
“Hết rồi. Giờ đến lượt em.”
Cái cảm giác bực bội vô cớ trong lòng Diệp Tri Tùng phút chốc bị cuốn sạch, chẳng còn dấu vết. Cậu ngơ ngác nhìn Lục Phóng hồi lâu, rồi lại trở về dáng vẻ mềm yếu thường ngày, rũ xuống, thì thầm:
“…… Xin lỗi.”
“Anh không muốn nghe xin lỗi.”
“.”
Không cho nói xin lỗi, Diệp Tri Tùng thật sự chẳng biết phải đáp lại thế nào.
Một lát sau, cậu rụt rè nhìn thấy nơi cổ áo trắng của hắn loang một mảng đỏ, vết m.á.u do mình cắn. Ngực cậu run lên, ánh mắt đỏ hoe.
Cậu cúi đầu, khẽ khàng vươn lưỡi l.i.ế.m qua vết thương, rồi run rẩy gỡ khuy áo để lộ miếng vải mỏng, nhìn thấy rõ hơn miệng vết c.ắ.n đã rớm máu.
Nước mắt cuối cùng cũng dâng lên.
Diệp Tri Tùng cẩn thận như con thú nhỏ hoảng loạn, chỉ theo bản năng mà l.i.ế.m nhẹ miệng vết thương, chẳng biết làm gì khác.
“Em cũng không biết vì sao… em đột nhiên tức giận…”
“Em không phải cố ý làm anh bị thương, em chỉ là… lúc đó nhất thời không kiềm được.”
Không xong rồi, Diệp Tri Tùng nghĩ.
Hóa ra, khi Lục Phóng nổi nóng, cũng là bằng cách làm tổn thương người khác để giải tỏa cảm xúc của mình sao.
Cậu nhìn vết thương kia vẫn còn rỉ máu, từng giọt m.á.u đỏ chảy ra, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi sợ hãi. Nỗi sợ ấy lan dọc sống lưng, khiến cả người cậu run rẩy không ngừng.
“Sợ gì chứ? Anh sẽ không trách em đâu.”
Diệp Tri Tùng kinh ngạc ngẩng đầu, hàng nước mắt lăn dài xuống, rơi lã chã vào lòng bàn tay của người đối diện.
“Biết giận cũng tốt mà.”
Lục Phóng nắm lấy bàn tay cậu, bao trọn vào lòng bàn tay mình:
“Giận thì phải phản kháng lại. Ai chọc em tức giận thì đ.á.n.h trả lại. Anh đã dạy em rồi, mũi d.a.o phải hướng ra ngoài.”
Hắn khẽ đặt thứ gì đó tưởng tượng vào lòng bàn tay cậu, để cậu nắm chặt lại. Sau đó, hắn ôm trọn cả bàn tay ấy, dẫn nó chọc vào vài vị trí trên bụng dưới và sườn cậu, cuối cùng lại đặt ngay lên n.g.ự.c mình.
Giọng Lục Phóng trầm thấp vang lên:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Nếu trong tay có dao, nhớ kỹ mấy chỗ này. Đâm vào đó sẽ không c.h.ế.t người, chỉ làm người ta mất đi khả năng hành động. Tốt nhất đừng bao giờ đ.â.m thẳng vào tim trước.”
“À…” Diệp Tri Tùng ngơ ngác. Mấy vị trí đó, cậu từng học qua trong lúc vẽ giải phẫu cơ thể, quả thật đúng là chỗ không trí mạng, nhưng cơ bắp ở đó rắn chắc, nếu bị đ.â.m thì sẽ đau khủng khiếp.
“Em chắc sẽ không muốn hỏi tại sao đâu nhỉ?”
Diệp Tri Tùng ngẩn người rất lâu, rồi bất giác vừa khóc vừa cười. Trong lòng nghĩ, hắn lại coi mình như ngốc à:
“Đâm vào tim thì là g.i.ế.c người còn gì…”
“Thực sự gặp tình huống nguy hiểm thì cũng không phải không thể. Quan trọng nhất là bảo vệ được bản thân.”
Diệp Tri Tùng gật đầu khô khan:
“Dù em có lỡ đ.â.m người, thì cũng có anh lo cho em, phải không?”
“Anh lo.”
“…”
Diệp Tri Tùng nghẹn lời, trong đầu xoay mòng mòng mà vẫn nghĩ không ra. Cuối cùng cậu bỏ qua, hỏi thẳng:
“Anh Phóng, tại sao ai cũng bảo phải kiềm chế cảm xúc, phải là người ổn định, còn anh thì lại luôn dạy em phải giận, phải tức?”
Lục Phóng xoa đầu cậu, cười khẽ:
“Nếu có ai làm một người lông xù xù như em tức đến thế, nhất định là kẻ đó quá đáng lắm rồi. Đánh hắn, tuyệt đối không sai.”
“…”
Diệp Tri Tùng ngả đầu qua một bên:
“Nhưng mà… anh cũng đâu có làm chuyện gì quá đáng… Tại sao em lại tức giận như vậy…”
“Anh là ngoại lệ.”
“?”
“Có thể nói cho anh biết, tại sao đột nhiên em lại không vui không?”
Diệp Tri Tùng c.ắ.n môi, nhìn hắn chằm chằm rất lâu. Cậu luôn có cảm giác Lục Phóng đã biết câu trả lời, nhưng vẫn cố ý hỏi.
“Đừng nói là em không biết. Nghĩ kỹ lại xem, từ khi nào em bắt đầu không vui?”
Từ… từ lúc hắn hỏi cậu rằng “như vậy có được không” bắt đầu.
Có sự so sánh, thì sẽ mất đi tính duy nhất.
Diệp Tri Tùng vừa nghĩ đến việc, trước khi có mình, hoặc sau này nếu không có mình, Lục Phóng có thể làm những chuyện đó với người khác, cả người cậu lập tức thấy khó chịu, bứt rứt, không tự nhiên nổi.
Chỉ cần nghĩ tới thôi, ngọn lửa tức giận lại bùng lên, tim đập loạn xạ, cả người phiền muộn, bức bối khó chịu vô cùng.
“Anh chỉ được thích mình em.”
Diệp Tri Tùng đột nhiên mở miệng, giọng thấp thấp, nhưng càng nói càng gấp, cuối cùng đuôi giọng cũng vô thức cao lên. Cậu dùng đầu ngón tay chọc vào n.g.ự.c hắn, từng chữ từng câu:
“Anh chỉ có thể làm những chuyện đó với mình em. Trước đây là như vậy, bây giờ là như vậy, về sau mãi mãi cũng phải như vậy. Anh nói yêu em, thì phải yêu thật lòng, yêu một mình em thôi. Anh không được chứa ai khác trong lòng, một người cũng không được.”
Khóe môi Lục Phóng cong cong, ánh mắt ôn hòa:
“Bá đạo thế cơ à?”
“Đúng, em chính là bá đạo đấy!”
Diệp Tri Tùng bặm môi, tức giận ngồi thẳng dậy, đôi mắt đỏ hoe trừng thẳng vào hắn:
“Là anh nói, em muốn gì, không muốn gì thì phải nói ra. Là anh nói anh thích em, yêu em, sẽ mãi mãi chấp nhận em! Vậy thì em cũng phải bá đạo, em cứ phải bá đạo! Dù sao không được chính là không được!”
“Không nói lý lẽ à?”
“Không nói!”
“Tại sao?”
“?”
Diệp Tri Tùng bỗng sững người, trừng to đôi mắt, đến mức như sắp rơi ra ngoài. Cả đời này, cậu chưa bao giờ mở mắt to như thế. Cậu kinh hãi đến độ tim như muốn ngừng đập, nhìn chằm chằm Lục Phóng, nghẹn thật lâu mà vẫn không nghĩ ra được lý do hợp tình hợp lý nào. Gấp đến mức muốn lao lên c.ắ.n người, cổ họng nghẹn cứng, cuối cùng chỉ có thể dựa vào bản năng nguyên thủy nhất, chân thật nhất, mà bật ra một câu…
“Anh là của em!”
Diệp Tri Tùng đỏ hoe hốc mắt, hung hăng nhìn chằm chằm hắn, vừa tủi thân vừa tức giận. Cậu lặp lại: “Anh là của em!” Giống như điện thoại của em, bút vẽ, sổ phác thảo của em, đều không thể để người khác chạm vào! Bất cứ ai cũng không được đụng đến!
Cậu thậm chí không nhận ra rằng trước đây, điện thoại của mình từng nhiều lần bị cướp mất ở ký túc xá, vậy mà chưa bao giờ có ý nghĩ mãnh liệt như thế. Nhưng chỉ cần tưởng tượng đến một ngày nào đó Lục Phóng cũng bị người khác “cướp đi” như vậy, cậu liền tức giận đến mức chỉ muốn c.ắ.n nát xương quai xanh của hắn.
Lục Phóng dịu dàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt cậu:
“Anh là của em. Không ai cướp đi được, chẳng ai cướp nổi.”
Diệp Tri Tùng bặm môi, nhìn hắn chằm chằm, nhỏ giọng lặp lại:
“Anh chính là của em.”
Cả đời này, cậu dường như chưa bao giờ thực sự có được thứ gì thật sự thuộc về mình.
Trước đây, cậu không cảm thấy gì, có hay không có cũng chẳng quá để tâm.
Nhưng bây giờ có rồi, cậu lại hoảng loạn. Cậu không biết phải làm thế nào để nắm chặt trong tay, chỉ có thể mờ mịt, bất an mà lặp đi lặp lại: “Của em, của em, của em…”
“Ừ, anh đây.”
“Anh vĩnh viễn là của em.”
Lục Phóng ôm cậu vào lòng, bao bọc trọn vẹn, đau lòng đến mức nhất thời không biết phải dỗ thế nào mới tốt.
Hắn không ngờ chỉ vì một nỗi lo hão huyền mà Diệp Tri Tùng có thể giận đến mức này.
Cậu nhóc này, bỗng dưng lại mất đi cảm giác an toàn, hẳn là vì hắn chưa làm đủ để cho cậu thấy yên lòng.
Những cảm xúc từng bị dồn nén trước đây, một khi được tháo gỡ, tất cả sự nhạy cảm đều dồn ngược trở lại, mạnh đến mức cậu không chống đỡ nổi, căng đến từng mạch máu, từng sợi thần kinh như muốn nổ tung.
Lục Phóng vốn định nói cho cậu biết: “Chiếm hữu chính là như vậy, không cần lý do. Vì để ý, nên mới tức giận.”
Nhưng lời ra đến miệng, cuối cùng lại biến thành:
“Muốn đ.á.n.h quyền không?”
Diệp Tri Tùng mới vừa nguôi giận một nửa, phần cảm xúc khó chịu còn sót lại lại chẳng tìm được lối thoát. Cậu còn chưa kịp nghĩ kỹ xem chuyện gì xảy ra, nghe vậy thì ngẩng đầu đầy mờ mịt.
Sau đó, tay cậu đã được nhét vào đôi găng quyền anh tròn vo.
Lục Phóng không đỡ, chỉ giơ tay ngoắc ngoắc cậu.
“Lại đây, đ.á.n.h anh.”
“?”
Cái này… có được không?
Diệp Tri Tùng rụt rè giơ nắm tay lên, găng quyền anh cồng kềnh như muốn thúc giục, toát ra khí thế nóng lòng muốn thử.
Lục Phóng khiêu khích ngoắc ngón tay, mày cong mắt cười:
“Xả hết giận ra đi.”
“…”
Được rồi, là hắn nói đó nhé.
Diệp Tri Tùng nghe lời lắm. Cậu hít sâu một hơi, c.ắ.n răng:
“Ha a…!”
Bang bang, bang bang bang!
Cậu đ.á.n.h rất lễ phép.
Quả nhiên là xuất thân từ “đất nước lễ nghi” mà.
Bang bang! Ta bang bang bang!!
“Thoải mái không?”
“…”
Thoải mái.
Thái dương Diệp Tri Tùng rịn đầy mồ hôi mịn, m.á.u trong cơ thể chảy quá nhanh, nhịp tim dồn dập, khiến gương mặt vốn trắng nõn cũng phiếm lên sắc hồng khỏe mạnh.
Cái miệng nhỏ thở hổn hển, mệt đến mức tay không còn chút sức lực, cánh tay gục xuống bên sườn, hai nắm tay vô chủ rũ xuống bên hông.
Bờ vai mỏng manh buông thõng, chiếc cổ trắng gầy mệt mỏi ngẩng lên, cái đầu nhỏ nghiêng nghiêng.
Diệp Tri Tùng ngửa mặt, chóp mũi còn vương mồ hôi, đôi mắt sáng long lanh, khẽ ỉ ôi rầm rì:
“Anh…”
Ối trời.
Lục Phóng nhanh tay ôm chặt lấy cậu, để cậu thuận thế ngả thẳng vào n.g.ự.c mình, mặt vùi sát vào cổ hắn. Hai nắm tay nhỏ vẫn vô thức khua khua vài cái, mềm nhũn như chẳng có xương, hoàn toàn dựa vào vòng tay hắn ôm quanh eo.
Lục Phóng dịu giọng nói bên tai cậu, giảng giải cách giải tỏa cảm xúc bằng phương pháp khỏe mạnh, nói nào là thể thao, nào là vận động…
Diệp Tri Tùng ậm ừ nghe một lúc, chớp mắt nhìn anh mấp máy môi, thầm nghĩ: Nói nhảm gì thế không biết.
Muốn ôm.
“… Hiện tại cảm thấy dễ chịu hơn chút nào chưa? Uống nước nhé, nghỉ ngơi rồi lát nữa lại…”
“Lục Phóng.”
Diệp Tri Tùng chóp mũi lạnh ngắt, cọ vào cổ nóng ấm của hắn, nơi động mạch đang cuồn cuộn dòng m.á.u nóng bỏng.
Cậu ngắt lời, không cho Lục Phóng tiếp tục quan tâm lải nhải, giọng mũi nghẹn nghẹn, nhỏ giọng nói:
“Em muốn anh.”
…Đi tắm đi đã.
Những chữ thừa kia nghẹn lại trong cổ, không nói thành lời.
Trong n.g.ự.c nóng rực, cả người toát mồ hôi nhưng vẫn dính chặt vào hắn, không chịu rời. Đôi găng quyền anh còn vướng ở thắt lưng, cấn vào người.
“Muốn cái gì?”
Diệp Tri Tùng nuốt nước bọt, không kìm được cúi xuống hôn lên cổ hắn, khẽ cắn, rồi lại mút lấy.
Thơm quá.
Cậu nhắm mắt, thì thầm lặp lại:
“Em muốn anh.”
⸻
Lưng dán chặt vào bức tường gạch men lạnh buốt, dòng nước ấm ào ào chảy từ trên xuống, cuốn trôi tất cả.
Lục Phóng quỳ một gối trước mặt, từng đường cơ bắp săn chắc trên sống lưng đều căng lên dưới làn nước.
Diệp Tri Tùng lim dim mắt, trong hơi nước mịt mờ, bóng hình trước mắt vừa mờ vừa rõ. Cậu muốn nhìn, lại không dám nhìn, giọng run run, ngọt lịm đến mức chính mình cũng nghe thấy mà ngượng ngùng.
Theo bản năng, cậu đưa tay luống cuống nắm lấy tóc mái hắn, thân thể run lên, đến khi hai đầu gối cũng bị nâng lên, cả người không còn điểm tựa.
Không còn trò đùa, cũng chẳng có trêu ghẹo.
Chỉ còn lại một câu từ bản năng thốt ra, cùng một nụ hôn thuần túy mà nóng bỏng.
Diệp Tri Tùng bỗng chốc hiểu ra: cái này không phải phần thưởng gì cả, chỉ là Lục Phóng cam tâm tình nguyện muốn để cậu được thoải mái hơn mà thôi.
⸻
Dòng nước ấm rửa sạch tất cả.
Cảm xúc của cậu đến nhanh, đi cũng nhanh.
Lúc này Diệp Tri Tùng lại tò mò, rúc rích cạy miệng Lục Phóng, giống như chim gõ kiến thử xem trong hốc cây có sâu hay không, cứ khăng khăng phải nhìn rõ trong cổ họng hắn, đầu lưỡi nhỏ của hắn.
Lục Phóng cụp mắt nhìn cậu làm loạn. Hắn không há miệng, Diệp Tri Tùng liền chìa tay ra định chọc.
Cho đến khi hắn kéo cậu lại, cúi sát tai, trầm giọng nói một câu.
Tai Diệp Tri Tùng lập tức nóng bừng, mặt đỏ đến tận mang tai, cổ cũng đỏ rực. Cậu lập tức rụt tay lại, như cá khô hết sinh khí, cả người mềm nhũn né tránh.
Đúng là dọa người ta sợ c.h.ế.t khiếp…
Diệp Tri Tùng khẽ chạm lên nơi vừa bị lòng bàn tay Lục Phóng ép xuống.
Trong đầu còn hoảng hốt nghĩ:
Chỗ đó… lỡ thật sự bị chọc tới thì chẳng phải em c.h.ế.t mất sao?