Màn mưa như một tấm rèm che, và trong một góc khuất, một thân hình run rẩy, đôi môi run rẩy, thì thầm với một ai đó:
“Lam Hi à... con có thấy không?”
“Đứa con của con, giờ đã có người che chở rồi.”
Diệp Tri Tùng dùng lon Coca lạnh áp vào má trái, lẩm bẩm: "Liệu có hết sưng không? Mình có thể nắm nó không? Bao giờ mới uống hết được đây."
Lục Phóng nghiến răng, vừa tức giận lại vừa đau lòng, đành phải nén hết cơn giận xuống và nhẹ nhàng dỗ dành: “Áp thêm một chút nữa đi, đợi không lạnh thì uống.”
“Không lạnh thì không ngon nữa rồi...”
"Haizzz."
Lục Phóng đặt tay lên mu bàn tay đang cầm lon Coca của Diệp Tri Tùng, cùng cậu áp vào má. Hắn lấy bông gòn đã tẩm cồn iốt, nhẹ nhàng ngước mắt lên. Nhưng khi nhìn thấy khóe miệng của Diệp Tri Tùng, hàng lông mày thẳng tắp vẫn không thể kìm được mà khẽ run lên.
“Có đau không?”
Diệp Tri Tùng giật mình, không hiểu sao lại có chút muốn cười, nhưng ngay khi cậu vừa hé môi, vết thương liền đau nhói khiến cậu rít lên một hơi lạnh.
Bàn tay cầm bông gòn của Lục Phóng vô thức run lên.
Diệp Tri Tùng mở to đôi mắt tròn và nhẹ giọng nói: “Không đau.”
Lồng n.g.ự.c Lục Phóng nhói đau, hắn bất lực thở dài: “... Đừng có không thật thà.”
Diệp Tri Tùng cong cong khóe mắt: “Em sợ em nói đau thì anh cũng sẽ đau theo.”
“...”
Lục Phóng hít một hơi thật sâu, nghẹn lại trong lồng ngực, rất lâu sau mới dám thở ra.
"Thật là ngoan quá đi mất."
Một người ngoan ngoãn như vậy, rốt cuộc những kẻ đó lấy đâu ra dũng khí để đối xử với cậu như thế!
Hắn nhìn cổ tay bị dây lưng siết đến rách da, vết bầm tím loang lổ. Các khớp xương lồi ra bị cọ xát, vết m.á.u khô dính thành một mảng lớn, đến mức không thể phân biệt được đâu là vết thương, hay tất cả đều là vết thương.
Bàn tay hắn run rẩy khi tháo dây thắt lưng.
Dây lưng siết rất chặt, đã lún sâu vào da thịt, dường như sắp thắt vào tận xương.
"Cái tay này em còn phải dùng để vẽ mà! Đám khốn nạn đó lấy đâu ra can đảm mà làm thế!"
“Đau thì cứ kêu lên đi... Hoặc c.ắ.n anh cũng được, đừng có chịu đựng một mình, biết chưa?”
Khóe miệng Diệp Tri Tùng sớm đã bị chính cậu c.ắ.n nát, lúc này chỉ còn biết nghiến chặt răng. Cơn đau vốn bị adrenaline kìm nén giờ đây bùng phát mạnh mẽ, đau đến mức trán cậu lấm tấm một lớp mồ hôi lạnh.
“Không... không đau...”
Đôi mắt đỏ hoe, giọng nói run rẩy, nghèn nghẹn như muốn khóc.
Cuối cùng, chiếc dây thắt lưng cũng được tháo ra và quẳng xuống. Khi Lục Phóng dùng nước muối sinh lý để rửa vết m.á.u cho cậu, Diệp Tri Tùng không thể nhịn được nữa, những giọt nước mắt lớn lăn dài.
“Đau... Lục Phóng...”
“Em đau quá... đau quá đi...”
Hoa Hải Đường
Nhưng ngay cả khi khóc, cậu cũng không dám khóc to, chỉ thút thít nhẹ nhàng như tiếng muỗi kêu, từng chút một len lỏi vào tai Lục Phóng.
Giống như hàng ngàn cây kim bạc, cùng lúc đ.â.m vào tim Lục Phóng, khiến hắn đau nhói khắp mọi nơi.
Lục Phóng vớt cậu vào lòng, Diệp Tri Tùng tựa trán vào vai hắn.
Sau khi rửa sạch vết thương, đến lúc bôi thuốc, người trong lòng hắn đau đến mức sống lưng cũng run lên.
Thẩm Phong Nhiên không đành lòng nhìn tiếp, Phạm Hành thì nắm chặt tay, chỉ hận không thể lao ra ngoài đ.á.n.h Lục Thời Du thêm một trận nữa.
Diệp Tri Tùng vừa kìm nén tiếng khóc vừa nói những lời lộn xộn, dường như để đ.á.n.h lạc hướng sự chú ý của chính mình. Cậu hỏi Lục Phóng: "Em đ.á.n.h người, em làm đúng không? Em đ.á.n.h nhiều người lắm, đau quá."
Lục Phóng với đôi mắt đỏ hoe, trả lời từng câu hỏi của cậu một cách nhẹ nhàng.
“Em làm rất đúng, làm rất tốt, sẽ hết đau ngay thôi, cục cưng, cố chịu thêm một chút nữa.”
“Anh nói dối... Anh còn chẳng biết chuyện gì xảy ra mà đã nói em làm đúng. Đúng hay sai không phải nên phân biệt rõ ràng sao?”
“Em làm cái gì cũng đúng,” Lục Phóng dừng lại một chút, rồi hỏi: “Vậy em kể cho anh nghe đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“...”
Diệp Tri Tùng đột nhiên nghẹn lời.
Mặc dù Lục Phóng căn bản không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng hắn vẫn luôn đứng về phía Diệp Tri Tùng một cách vô điều kiện.
"Ba" của Diệp Tri Tùng vừa rồi còn lạnh lùng chất vấn cậu: "Rốt cuộc mày dựa vào cái gì mà dám làm càn như thế?"
Và Lục Phóng đã trả lời: "Dựa vào sự tự tin mà tôi mang lại cho cậu ấy."
Diệp Tri Tùng lúc này mới muộn màng nhận ra, Lục Phóng thật sự đã cho cậu đủ sự tự tin.
Nhưng cậu vẫn đau quá, đau đến mức cả người vẫn còn run rẩy nhẹ. May mắn là vết thương không quá sâu, không làm tổn thương gân cơ hay xương cốt, chỉ là vết xước trên da nhìn có vẻ đáng sợ. Sau khi bôi t.h.u.ố.c xong, Lục Phóng bắt đầu băng bó.
Sau khi bình tĩnh lại một chút, Diệp Tri Tùng nén tiếng khóc, nhẹ giọng nói: “Hay là đừng nói nữa...”
Sau khi băng bó xong, Lục Phóng định thắt một cái nơ bướm xinh xắn trên cổ tay cậu, nhưng có vẻ hắn chưa bao giờ thắt một cái nơ đáng yêu như vậy. Hai vòng của cái nơ bướm không đều nhau, nếu không nhìn kỹ thì không thể biết được đây là cái gì, chỉ thấy một cái nút thắt xấu xí, tròn vo treo lủng lẳng trên cổ tay.
“Tại sao lại không nói?”
Diệp Tri Tùng nhìn cái nút thắt xấu xí kia, nhỏ giọng nói: “Anh nói em có chừng mực... nhưng em lại cảm thấy, em sợ anh có thể sẽ còn không có chừng mực hơn em.”
Sắc mặt Lục Phóng trở nên u ám, đáy mắt tối sầm. Diệp Tri Tùng khẽ dán lại gần, giọng nói nỉ non: "Em không muốn vì em mà anh làm những chuyện không thể cứu vãn."
Lục Phóng không trả lời, cả hai im lặng rất lâu, lâu đến mức Diệp Tri Tùng đột nhiên ngẩng đầu lên, khóe mắt còn vương nước mắt nhưng lại mỉm cười, ngọt ngào hỏi hắn: “Đó là nơ bướm sao?”
“... Ừ.”
“Đẹp thật đấy.”
“...”
Tim Lục Phóng như mềm nhũn ra, m.á.u từ tim chảy khắp toàn thân, mọi lục phủ ngũ tạng đều đau đớn không tả nổi.
Cậu nhóc đau đến như vậy, mà vẫn còn tâm trí lo lắng hắn sẽ tức giận đến mức mất kiểm soát, và còn cố gắng tươi tỉnh để dỗ dành hắn.
“... Được rồi,”
Lục Phóng khàn giọng đáp lại, rồi lại nhẹ nhàng hỏi: “Trên người còn chỗ nào đau nữa không?”
Diệp Tri Tùng lắc đầu, cúi mắt nhìn chằm chằm vào cái nơ bướm.
Lục Phóng xoa xoa gáy cậu: “... Không muốn kể thì không cần phải nhớ lại đâu.”
Hắn không muốn để người kia phải chịu thêm một lần tổn thương thứ hai.
Diệp Tri Tùng im lặng một lát, rồi nhẹ nhàng ghé lại gần, rúc vào cổ Lục Phóng và hôn một cái.
Cậu thực sự không thể nói ra, lần này không phải là không biết cách mách lẻo.
Cậu thật sự có rất nhiều, rất nhiều chuyện muốn kể cho Lục Phóng, nhưng lời nói đến cửa miệng lại nghẹn lại, khó chịu đến mức không thể thốt ra một chữ.
Liệu có phải là muốn kể hết những lời tục tĩu bẩn thỉu đó cho Lục Phóng nghe không?
Hay là muốn thuật lại từng chi tiết những việc họ đã định làm với cậu?
Kể Lục Thời Du đã cởi cúc áo của cậu như thế nào, sờ chân cậu ra sao, l.i.ế.m cổ cậu thân mật và thèm khát như thế nào? Hay là kể lúc cậu đứng dậy đá người, lấy Diệp Văn Bân làm xà đơn và điểm tựa, cậu kinh ngạc phát hiện sau lưng mình lại chạm phải một vật cứng ngắc.
Trong khoảnh khắc thịnh nộ đó, adrenaline tăng cao, cơ thể bùng nổ năng lượng, cậu chẳng bận tâm đến điều gì.
Nhưng khi bình tĩnh lại và hồi tưởng, cậu chỉ cảm thấy ghê tởm đến mức muốn nôn mửa.
Diệp Văn Bân mở miệng là mắng mẹ cậu là "đĩ", rốt cuộc là đang mắng mẹ cậu, hay là đang mắng chính hắn?
Tại sao Diệp Văn Bân lại chủ động giúp đỡ Lục Thời Du như vậy? Có phải hắn ta quá xu nịnh, sẵn sàng để một người họ Diệp bị sỉ nhục trước mặt mọi người cũng không sao, hay là hắn ta đã sớm có những suy nghĩ biến thái không thể giải tỏa?
Vào khoảnh khắc Lục Thời Du kéo rách cúc áo của cậu.
Rốt cuộc là ai đã nắm n.g.ự.c cậu?
Khi Lục Thời Du ấn cổ tay cậu y lên người hắn ta.
Lại là ai đã phối hợp bóp eo cậu và đẩy hông về phía trước?
Diệp Tri Tùng không muốn tiếp tục đoán nữa.
Cậu thậm chí còn sợ hãi sẽ nhớ lại những lúc còn nhỏ, khi cậu còn ngây thơ, đã từng bị người khác bắt nạt một cách vô ý thức mà không hề hay biết.
Lục Phóng yêu cậu, những chuyện này nếu nói ra, chỉ có Lục Phóng sẽ đau lòng và không kiềm chế được.
Cậu muốn khóc, nhưng một khi cậu khóc, chỉ khiến người thân cận nhất của cậu đau khổ, trong khi những kẻ thù lại không biết sẽ vui sướng đến mức nào.
“Lục Phóng...”
“Anh đây.”
“Người xấu nhất định sẽ bị trừng phạt, đúng không?”
“Nhất định rồi.”
“Nhưng nếu hình phạt quá nhẹ thì sao...”
Lục Phóng xoa tóc mái cậu, đôi mắt kiên định và dịu dàng nhìn thẳng vào cậu, xoa dịu mọi tủi thân và lo lắng của cậu.
“Còn có anh.”
Một lúc lâu, lâu đến khi Diệp Tri Tùng cuối cùng cũng khẽ mỉm cười, nhẹ giọng gọi: “Lục Phóng là phán quan của em?”
Lục Phóng ôm cậu vào lòng một lúc, thấp giọng đáp lại: “Ừ.”
Diệp Tri Tùng rúc vào n.g.ự.c Lục Phóng, hít hà mùi hương dễ chịu trên người hắn.
Mùi hương gỗ thông thoang thoảng ấy dường như có một ma lực trấn an lòng người, chỉ cần ngửi thấy, cậu sẽ chẳng phải sợ hãi điều gì.
Lục Phóng là vị phán quan của riêng cậu.
Phán xét đúng sai của cậu, phán xét sống c.h.ế.t của cậu, phán xét tất cả mọi người và mọi chuyện liên quan đến cậu, đứng trên cả công lý và luật pháp, để đòi lại một sự công bằng khoan dung cho cậu.
Diệp Uy Đức g.i.ế.c người không gớm tay, không dính máu. Hắn ta ẩn mình khỏi những xung đột bề ngoài, nhưng lại là kẻ đao phủ thực sự đứng sau tất cả bi kịch đã xảy ra.
Hắn ta và Tiết Giai Dĩnh là thanh mai trúc mã, có tình bạn từ thuở nhỏ. Tiết Giai Dĩnh đã lén lút lấy trộm tiền của gia đình để chu cấp cho hắn ta học hành. Nhưng hắn ta lại nảy sinh ý đồ với con gái của người thầy của mình, che giấu sự thật về mối tình đã có mà giả vờ thành thật thà, hèn mọn theo đuổi.
Lâm Lam Hi khi đó là nhân vật nổi bật trong học viện, bao nhiêu người đã phải lòng cô. Nhưng trong số những nam sinh ưu tú, cô lại bị sự chất phác và trung thực của Diệp Uy Đức làm cho cảm động. Trong đó, cũng không thể không kể đến việc Lâm Ái Dân thường xuyên thêm thắt những lời ngọt ngào, đ.á.n.h giá rất cao về Diệp Uy Đức.
Nhưng sau này, khi Lâm Lam Hi chưa kết hôn đã có thai, Lâm Ái Dân vô cùng phẫn nộ. Lâm Lam Hi là học trò xuất sắc và đáng tự hào nhất của ông, ông hận Lâm Lam Hi ngày đó đã từ bỏ việc học về nước sinh con, và sau đó lại càng hận khi cô khóc lóc nói muốn ly hôn.
Một bước sai, vạn bước sai. Ngày đó ông đã không ngăn được Lâm Lam Hi về nước, sau này lại cố chấp ngăn cản con đường thoát khỏi địa ngục của cô.
Ông mắng cô làm mất mặt, nói ly hôn rồi còn mang theo con, hàng xóm và đồng nghiệp sẽ nhìn ông ra sao.
Ông bảo cô hãy nhẫn nhịn một chút, nói rằng cuộc sống hôn nhân vốn là như vậy, vợ chồng nào mà chẳng có lúc cãi vã.
Lâm Lam Hi một mình đau khổ giãy giụa trong địa ngục, không ai đưa tay giúp đỡ, mà ngược lại, dưới danh nghĩa "gia đình", họ lại kéo cô xuống vực sâu.
Diệp Uy Đức không phải là người.
Hắn tham lam vẻ đẹp của Lâm Lam Hi, thèm khát mối quan hệ rộng lớn của Lâm Ái Dân, nhưng hắn lại không đành lòng vứt bỏ Tiết Giai Dĩnh, người đã bất chấp tất cả để giúp đỡ hắn. Hắn dùng đứa con đầu lòng để trói buộc Tiết Giai Dĩnh, nhưng sau khi Lâm Lam Hi m.a.n.g t.h.a.i và kết hôn, bản chất thật của hắn mới lộ ra.
Tiết Giai Dĩnh hận Lâm Lam Hi, cô ta cho rằng Lâm Lam Hi đã quyến rũ Diệp Uy Đức, cướp đi thân phận "bà Diệp" của cô ta.
Còn Lâm Lam Hi, cô không biết mình nên hận ai. Kể từ khi mang thai, cô đã phải sống cô đơn trong suốt một năm trời, và sau khi sinh hạ Diệp Tri Tùng, cô lại phải chịu đựng nỗi khổ của chứng trầm cảm sau sinh nghiêm trọng, cuối cùng phát triển đến mức không thể chữa khỏi.
Trong khi đó, Diệp Uy Đức, nhờ vào sự hỗ trợ tài chính của Lâm Lam Hi và tất cả tài nguyên học trò mà Lâm Ái Dân đã dành cho hắn, sự nghiệp của hắn lên như diều gặp gió. Chưa đầy một năm, hắn đã bắt đầu thành lập Diệp thị, mở công ty, trở thành một ông chủ lớn được vô số người ngưỡng mộ.
Hắn thậm chí còn trở thành một nhân vật nổi tiếng trên bảng vàng danh dự của trường.
Người ta nói hắn khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, dựa vào năng lực của bản thân để phấn đấu và trở thành người chiến thắng trong cuộc đời.
Sau này, hắn bắt đầu coi thường số tiền ít ỏi mà Lâm Lam Hi có thể mang lại.
Gia đình Lâm Lam Hi xuất thân từ dòng dõi tri thức, làm sao có thể giàu có bằng Tiết Giai Dĩnh, người bỗng chốc trở nên giàu có nhờ tiền bồi thường giải tỏa mặt bằng?
Số vốn mà Diệp Uy Đức cần để quay vòng ngày càng lớn, và hắn ta ở bên Tiết Giai Dĩnh cũng ngày càng lâu hơn.
Khi đó, tình trạng tinh thần của Lâm Lam Hi đã rất tồi tệ, cộng thêm sự bất mãn tột độ của Tiết Giai Dĩnh vì bị Diệp Uy Đức lừa dối, cô ta đã nhiều lần dẫn Diệp Văn Bân đến tận nhà để khiêu khích và sỉ nhục Lâm Lam Hi.
Ban đầu, Lâm Lam Hi muốn ly hôn nhưng Diệp Uy Đức không đồng ý. Nhưng sau này, Lâm Lam Hi cuối cùng đã bị dồn đến mức gần như phát điên. Cô nghĩ, cô thà c.h.ế.t cũng không ly hôn! Tại sao cô phải chịu đựng tất cả nỗi đau khổ này, cuối cùng lại phải thành toàn cho người khác, làm áo cưới cho Tiết Giai Dĩnh và con trai của cô ta chứ!
Diệp Uy Đức vẫy tay bỏ đi. Hắn để lại hai người phụ nữ để họ tự mình tranh giành, còn hắn ở hậu trường xem kịch vui một cách khoái trá.
Hắn hoàn toàn bộc lộ bản tính thật của mình, dù sao thì hai người kia, mặc kệ hắn đối xử tệ bạc thế nào, cũng không chịu rời bỏ hắn. Bên ngoài, hắn tiêu xài tiền của Tiết Giai Dĩnh cho hắn, về đến nhà lại lấy Lâm Lam Hi làm nơi trút giận, đ.á.n.h đập, mắng chửi, sỉ nhục không chút kiềm chế, kéo cả Diệp Tri Tùng nhỏ bé vào cuộc.
Cho đến khi Lâm Lam Hi gieo mình từ trên cao xuống...
Người cũ vừa mới khuất, hắn đã rước người mới vào nhà.
Diệp Văn Bân rất ghét mẹ con Diệp Tri Tùng. Từ nhỏ, mẹ hắn đã luôn nói rằng Lâm Lam Hi đã cướp đi những thứ vốn dĩ thuộc về họ.
Sau này, khi Diệp Tri Tùng lớn lên, hắn thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm vào mặt cậu, thầm nghĩ quả nhiên mẹ hắn nói không sai, hai mẹ con họ đều là "hồ ly tinh".
Một người dụ dỗ ba hắn, một người dụ dỗ hắn.
Hồi nhỏ, Diệp Tri Tùng luôn mở to đôi mắt tròn xoe, ngơ ngác, không biết đang nhìn cái gì. Cậu không khóc cũng không cười, bất kể hắn nói gì, cậu cũng không có phản ứng lớn. Điều đó thường xuyên khiến hắn tức giận.
Hắn không thể kiểm soát sự bạo ngược trong cơ thể mình. Hắn cực kỳ muốn bắt nạt cậu, đ.á.n.h cậu khóc. Hắn chơi trò rất xấu xa, hắn cướp đi tất cả mọi thứ mà Diệp Tri Tùng có. Khi Diệp Tri Tùng chẳng còn gì, hắn lại đi khoe khoang với mọi người.
Nhưng Diệp Tri Tùng luôn lạnh lùng, dửng dưng gật đầu, thỉnh thoảng mới khẽ "ồ" một tiếng.
"Tức c.h.ế.t đi được."
"Tại sao người này lại luôn khiến mình tức giận như vậy chứ?"
Hắn đã vô số lần giật mình tỉnh giấc vào ban đêm, không thể hiểu nổi, tại sao khi hắn lấy đá ném vào cậu, làm trán cậu chảy máu, cậu thậm chí còn không thèm ngẩng đầu nhìn hắn một cái.
Cho đến năm hắn 17 tuổi, hắn đã có một giấc mơ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trong mơ, Diệp Tri Tùng cuối cùng cũng cho hắn phản ứng mà hắn mong muốn. Hắn mơ thấy Diệp Tri Tùng với đôi mắt đỏ hoe, tủi thân rớt nước mắt, khóc lóc gọi hắn là "anh trai", nói: "Anh trai nhìn em xem, em có đẹp không?"
"Đẹp."
"Sao lại không đẹp được."
Hắn điên cuồng lao lên, giống như một con mèo nhỏ ngược đãi một chú thỏ con, hung hăng ôm lấy và bắt nạt anh. Hắn trói chân tay cậu, lột sạch quần áo rồi dìm vào hồ nước...
... Khi hắn giật mình tỉnh dậy, chăn của hắn ướt đẫm một mảng.
"Sao có thể... sao lại thế được..."
Tất cả là tại hắn, tất cả đều do hắn ta! Hắn ta giống hệt mẹ mình! Đều là đồ hồ ly tinh!
Diệp Văn Bân bước vào giai đoạn nổi loạn một cách đáng sợ.
Hắn bắt đầu gào thét, tức giận trong nhà, đập phá mọi thứ. Nhưng đó lại là quãng thời gian Diệp Tri Tùng trải qua một cách an toàn nhất.
Bởi vì Diệp Văn Bân không còn tìm cậu gây rắc rối nữa, mà luôn lẩn tránh cậu.
Mỗi khi nhìn thấy cậu, Diệp Văn Bân đều bảo cậu "cút đi", sau đó vào phòng của Tiết Giai Dĩnh làm loạn, đập phá mọi thứ có thể đập, nói rằng hắn không muốn nhìn thấy Diệp Tri Tùng ở trong nhà dù chỉ một ngày, "Mẹ bảo ba đuổi nó ra ngoài đi! Bảo nó cút đi!"
Tiết Giai Dĩnh căn bản không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Bà ta nói Diệp Uy Đức giờ làm ăn lớn, rất sĩ diện, nên chuyện đưa con trai đến trường nội trú đặc biệt suýt bị lộ ra ngoài. Hắn đã nổi trận lôi đình, nói rằng dù thế nào thì bề ngoài cũng phải yên ổn, không thể để người ngoài nói họ ngược đãi con của vợ quá cố.
“Nếu nó không cút thì tôi cút! Sau này có nó không có tôi, có tôi không có nó!”
Thôi được rồi.
Tiết Giai Dĩnh vốn cưng chiều đứa con trai này, đã vắt óc nghĩ đủ mọi cách, cuối cùng vào năm Diệp Tri Tùng 16 tuổi, bà ta đã đưa cậu ra nước ngoài.
“Sao con lại ghét nó đến thế? Nó chẳng nói năng gì cả, có chọc gì đến con à?”
Tiết Giai Dĩnh cũng đã từng kỳ lạ hỏi, Diệp Văn Bân khi đó chỉ nói bừa: “Sau này nó lớn lên lỡ tranh gia sản với con thì sao.” Dùng một lý do đơn giản như vậy đã lừa được bà ta.
Tiết Giai Dĩnh cảm thấy cũng đúng, con trai bà có chí khí, tương lai nhất định sẽ có tiền đồ.
Nhưng khi bà ta nghe thấy Lục Thời Du giờ đây quỳ xuống đất cầu xin, đẩy hết mọi trách nhiệm sang Diệp Văn Bân, trong khi Diệp Văn Bân lại không hề hé răng một lời, m.á.u khắp cơ thể bà ta đều lạnh toát.
“Tôi say rượu chưa tỉnh... Tôi, tôi không biết... Tôi chỉ là uống nhiều quá, bốc đồng nhất thời. Là hắn! Là hắn bày mưu! Hắn đ.á.n.h nhau với Diệp Tri Tùng, tôi chỉ đến can ngăn! Can ngăn rồi thì không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì nữa... Tôi không có, tôi chẳng làm gì cả! Tôi còn chưa chạm vào cậu ấy mà hắn ta đã ôm lấy cậu ấy không buông tay!”
Tiết Giai Dĩnh vẫn chưa thoát khỏi cơn giận dữ vì sao Diệp Văn Bân lại phải "được khiêng" về.
Thế rồi khi nghe Lục Thời Du nói Diệp Văn Bân đã "hôn tai người thân", đầu óc bà ta "ong" một tiếng, cả người đứng sững sờ.
Lục Thời Du vừa nhìn thấy Lục Phóng đã sợ hãi. Nỗi sợ hãi dường như đã ăn sâu vào bản năng của hắn ta.
Hắn nói rằng Diệp Văn Bân đã cướp đồ của mẹ Diệp Tri Tùng trước, rồi lại nói chính Diệp Văn Bân bịt miệng người kia và bảo hắn tháo dây lưng. Hắn cược rằng Diệp Tri Tùng sẽ không kể lại toàn bộ sự việc chi tiết cho Lục Phóng nghe. Lúc đó chỉ có ba người bọn họ, cho dù hắn và Diệp Văn Bân có tranh cãi đúng sai, thì Lục Phóng dù sao cũng là chú của hắn, hẳn sẽ tin tưởng hắn hơn một chút?
Suy cho cùng, so với việc hắn ta thèm khát người yêu của chú mình, thì bê bối một người anh cùng cha khác mẹ nhà họ Diệp lại muốn xâm phạm em trai mình vẫn khó chấp nhận hơn một chút.
Xương mũi của Diệp Văn Bân đã gãy, mấy chiếc xương sườn cũng gãy, hắn nằm trên đất thở hổn hển, dường như không nghe thấy lời buộc tội của Lục Thời Du.
Bí mật mà hắn đã cố che giấu bao nhiêu năm cứ thế bị công khai, nhất thời hắn quên cả phản bác, chỉ còn lại sự im lặng c.h.ế.t chóc.
Lục Thời Du thấy vậy, còn thầm nghĩ: "Đúng là anh em tốt, nịnh hót đến mức này mà dám chịu tội thay mình. Đợi sau này tao kế thừa Lục thị, nhất định sẽ không bạc đãi mày."
Lục Thời Du khóc lóc van xin, nói rằng hắn bị Diệp Văn Bân lừa dối, chỉ là thấy Diệp Tri Tùng quá ngoan nên muốn trêu chọc một chút, chứ không hề có ý định thật sự bắt nạt. Hắn không ngờ Diệp Văn Bân lại biến thái và ghê tởm đến vậy.
“Tôi, tôi có bằng chứng!”
“Những người hắn chơi ngoài kia... hắn tìm tất cả đều giống hệt Diệp Tri Tùng!”
Bốp
Có một chiếc roi quất vào mặt Lục Thời Du, khiến tiếng kêu t.h.ả.m thiết của hắn ta im bặt ngay lập tức.
Diệp Uy Đức ôm n.g.ự.c ngồi dậy, chỉ vào Diệp Văn Bân run rẩy hồi lâu, không nói nên lời.
Diệp Văn Bân lại dường như bừng tỉnh khỏi cơn mơ. Hắn ngây người một lúc, rồi đột nhiên khẽ cười.
Thảo nào hắn có thể được Lục Thời Du, thiếu gia cao ngạo kia, ưu ái, đột nhiên có thể thân thiết với người ta đến vậy.
Hóa ra...
Hóa ra là vì ở một góc khuất mà hắn không hề nhận ra, những người mà hắn đã tốn công sắp xếp cho Lục Thời Du theo gu thẩm mỹ của mình, và cả nguyên nhân sâu xa khiến Lục Thời Du bị hấp dẫn, tất cả đều là vì họ mang bóng dáng của Diệp Tri Tùng.
...Đồ hồ ly tinh.
Từ nhỏ đã là hồ ly tinh.
Hắn cũng đã cho cậu kẹo nhưng cậu không cần, vậy thì hắn sẽ không bao giờ cho cậu kẹo nữa. Hắn g.i.ế.c thỏ con của cậu để xem cậu đau lòng. Hắn tra tấn con mèo nhỏ để xem cậu sợ hãi. Hắn lấy đá ném vào cậu, đẩy cậu xuống hồ nước, xé rách bài tập của cậu, ném cặp sách của cậu vào thùng rác. Sau này, hắn dứt khoát đá cậu xuống đất, giơ nắm đ.ấ.m đe dọa cậu, nói rằng chỉ cần cậu gọi một tiếng "anh trai tốt", hắn sẽ tha cho cậu, sẽ không bao giờ đ.á.n.h cậu nữa.
Nhưng Diệp Tri Tùng luôn mở to đôi mắt không có cảm xúc nào, không có phản ứng quá lớn với hành động của hắn, không gợn lên một chút gợn sóng. Chỉ thỉnh thoảng, khi bị đ.á.n.h thật sự đau, cậu sẽ trốn trong góc phòng, ôm đầu ngây ngốc.
Hắn cảm thấy mình như một trò cười, như một con ch.ó hoang nhảy nhót lung tung, cố gắng vắt óc để thu hút sự chú ý, đổi lại chỉ là sự khinh thường mà người kia không chịu nhìn lấy hắn một lần.
"Mày chẳng có gì cả, mày chỉ là một kẻ đáng thương không ai yêu, không ai muốn. Mày dựa vào cái gì mà vẫn luôn cao ngạo! Ngay cả nhìn tao một cái cũng không muốn!"
Và khi hắn thấy Diệp Văn Tĩnh với đôi mắt ngấn lệ đi kéo góc áo của người kia, Diệp Tri Tùng lại cúi xuống, lấy ra viên kẹo còn sót lại trong túi, bọc giấy nhăn nheo, nhét vào tay cô bé, khô khan dỗ dành: "Ăn kẹo đi, ngọt lắm, ăn rồi sẽ không khóc nữa đâu."
"Diệp Văn Tĩnh là con gái của ba mày và mẹ tao, nó là kẻ thù của mày đấy! Mày ngu c.h.ế.t đi được, dỗ dành nó làm gì?!"
Nhưng Diệp Văn Tĩnh chẳng hiểu gì cả, đến cả lời còn nói không rõ. Làm sao cô bé biết được những ân oán trước đây của họ, chỉ thấy Diệp Tri Tùng là "anh trai xinh đẹp", luôn thích ôm lấy chân cô bé mà khóc nức nở.
Diệp Tri Tùng ngay cả kẹo cho mình cũng không có.
Nhưng cậu luôn có thể không biết từ đâu lấy ra một viên kẹo mềm giá rẻ, lóng ngóng bóc ra, rồi hoảng loạn và bối rối nhét vào miệng Diệp Văn Tĩnh.
Sau đó Diệp Văn Tĩnh sẽ gọi bằng giọng trẻ con: "Anh trai xinh đẹp!"
Đó là lần đầu tiên Diệp Văn Bân nhận ra, hóa ra Diệp Tri Tùng cũng biết mỉm cười.
Diệp Văn Bân đứng trong một góc, giống như một con chuột luôn lén lút rình mò trong bóng tối. Hắn thỉnh thoảng cũng nghĩ, nếu ngày nhỏ hắn đối xử với Diệp Tri Tùng tốt hơn một chút, liệu bây giờ hắn có thể nghe được một tiếng "anh trai" không?
Nhưng không có chữ "nếu".
Hắn ta ôm lấy xương sườn bị gãy, cố gắng đứng dậy, quỳ trên mặt đất dập đầu ba cái với Tiết Giai Dĩnh và Diệp Uy Đức, sau đó thẳng thừng quay sang Lục Phóng, nhìn chằm chằm vào anh ta và nhếch mép cười.
“Là tôi làm,”
“Tôi muốn lên giường với cậu ta.”
... "Anh em trâu bò thật." Lục Thời Du bò đến góc phòng, cố gắng hết sức để không phát ra tiếng động nào nữa, để tránh Lục Phóng g.i.ế.c người mà vạ lây đến hắn, hay để m.á.u b.ắ.n lên người hắn.
Diệp Uy Đức tức giận đến mức nghẹn lại, một hơi không thở nổi, giật mình một cái rồi ngất xỉu ngay trên mặt đất.
Tiết Giai Dĩnh điên cuồng gào thét, bà ta nhất thời không biết nên lao lên tát Diệp Văn Bân hay nên bóp nhân trung của Diệp Uy Đức trước.
Bà ta dường như đã mất hết lý trí, cũng không giằng được cây roi trong tay Lục Phóng, không bảo vệ được Diệp Văn Bân, cũng không lay tỉnh được Diệp Uy Đức.
Bà ta chỉ còn lại sự tuyệt vọng.
Lục Phóng không biết đã quất bao lâu, cuối cùng mới thở ra một hơi thật sâu, giơ tay ra hiệu cho người đang đợi ngoài cửa vào, kéo Diệp Văn Bân và Lục Thời Du cùng ra ngoài.
Lục Thời Du vẫn còn chưa chịu bỏ cuộc, vùng vẫy nói: "Chú nhỏ, cháu không làm gì cả, chú không thể đối xử với cháu như vậy! Chú chú chú lạm dụng hình phạt!"
Sau khi trong phòng trở lại yên tĩnh, Lục Phóng với đôi mắt lạnh lùng lướt qua Diệp Uy Đức vừa tỉnh lại và Tiết Giai Dĩnh đang ngồi bệt trên đất. Giọng nói lạnh băng không mang chút hơi ấm.
“Tất cả đều nghe thấy rồi chứ.”
Tinh thần Tiết Giai Dĩnh gần như sụp đổ, Diệp Uy Đức với vẻ mặt tan rã, rất lâu sau vẫn không thể chấp nhận sự thật này.
Lục Phóng nói những lời đó chẳng qua là muốn họ c.h.ế.t cũng phải c.h.ế.t một cách rõ ràng. Sau này, bất kể hắn làm gì, đều không liên quan đến Diệp Tri Tùng.
“Các người nợ cậu ấy, tôi sẽ đòi lại giúp cậu ấy.”
“Đừng có tính trách nhiệm lên đầu cậu ấy. Cần oán, cần hận, cứ hướng về một mình tôi đây.”
“Nghe nói sau tang lễ nhà họ Lâm, có hai người được khiêng ra từ nhà tang lễ?”
“Suỵt! Nói nhỏ thôi! Cậu không nghe nói chuyện này có liên quan đến người của nhà họ Lục sao? Sợ c.h.ế.t khiếp, cẩn thận kẻo bị người ta nghe thấy lại lôi cả hai chúng ta đi khiêng ra ngoài!”
“Sao lại không nghe! Người nhà họ Lục đó trưa hôm ấy còn triệu tập họp báo nữa cơ mà! Ai có thể ngờ được... Ban đầu anh ta đã giao lại quyền rồi, thế mà cuối cùng không một chút dấu hiệu nào lại đột ngột công bố tin tức anh ta là người thừa kế. Truyền thông lúc đó nổ tung luôn cậu ạ!”
“Đúng là vậy rồi! À đúng rồi, cậu có xem buổi phỏng vấn phóng viên của anh ta hôm đó không?”
“Tất nhiên là có! Lúc đó là kênh phát sóng trực tiếp đặc san kinh tế Giang Thị đấy! Có một phóng viên thực tập đột nhiên giơ tay lên, vừa đứng dậy đã hỏi anh ta về vết m.á.u trên cổ tay áo. Lúc đó cả hiện trường im phăng phắc, tất cả mọi người đều chờ xem anh ta sẽ trả lời thế nào. Cậu đoán Lục Phóng nói gì đi?”
“Anh ta siêu bình tĩnh và đặc biệt trấn tĩnh, cúi đầu nhìn thoáng qua, còn cố ý kéo vạt áo vest lên một chút, để lộ hoàn toàn một mảng nhỏ vết m.á.u trên cổ tay áo. Sau đó mặt không đổi sắc trả lời: 'Đây là màu son của người tình, người yêu của tôi là một họa sĩ.'”
“Sao có thể là màu son được? Màu vẽ dính trên quần áo làm sao có thể có trạng thái cảm xúc và màu sắc như thế? Rõ ràng là máu! Máu còn chưa khô hoàn toàn! Nghe nói lúc đó anh ta từ nhà tang lễ chạy thẳng đến buổi họp báo, ai mà biết anh ta đã làm những gì ở nhà tang lễ cơ chứ?!”
“Ôi trời... Chuyện này quá kịch tính... Chẳng lẽ không có ai tiếp tục nghi ngờ và truy vấn sao?”
“Tất nhiên là có chứ! Phóng viên nhỏ đó đã hỏi ngay lập tức, kết quả là...”
Lục Phóng với vẻ mặt bình thản nhìn xuống phía dưới khán đài, giọng nói trầm thấp, không gợn sóng, từ tốn mở miệng:
“Tôi đã nói, đây là màu vẽ.”
Buổi phát sóng trực tiếp đột nhiên bị cắt ngang tại đó.
Không ai biết sau đó, tại nhà tang lễ đã xảy ra chuyện gì nữa.
Chuyện này sau đó được truyền đi một cách vô cùng kỳ lạ, đủ mọi phiên bản, nhưng bất kể được truyền đi hay biến thành phiên bản nào, thì cái lời đồn này cuối cùng vẫn luôn xoay quanh một trọng tâm duy nhất: vị người cầm lái nắm giữ huyết mạch kinh tế của mười mấy, thậm chí vài chục năm sau, người quy hoạch thực tế các khu vực tầng thấp tại Giang, Thâm, Thượng, Quảng và tất cả các thành phố phía nam sông, người đứng đầu tập đoàn Lục thị với quyền lực tuyệt đối trong ba lĩnh vực y tế, trí tuệ nhân tạo và kinh tế tầng thấp, Lục Phóng, có một vùng cấm tuyệt đối.
Đừng động vào Diệp Tri Tùng.
Và đừng có đụng vào con mèo của Diệp Tri Tùng.
“Hừ! Làm gì có chuyện tà quái như thế chứ? Bây giờ là xã hội pháp trị mà, anh Lục dù có coi thường pháp luật thế nào cũng không đến mức g.i.ế.c người trước mặt mọi người đâu nhỉ? Anh ta đáng sợ thật, nhưng chưa đến mức đáng sợ như vậy đâu.”
Phạm Hành vừa chén cơm vừa la ó kể lại chuyện ngày hôm đó cho Viên Bác nghe.
Viên Bác nghe mà kinh hồn bạt vía, thịt nướng cũng không ăn nổi nữa. Hắn thỉnh thoảng liếc nhìn Diệp Tri Tùng đang ngồi yên lặng một bên, thầm nghĩ: "Cậu ấy à? Đánh người? Còn đ.á.n.h người ta bò lổm ngổm trên đất nữa?"
Chưa thấy bao giờ, hắn thậm chí còn không dám tưởng tượng, người bạn học ngoan ngoãn như mèo mà hắn nuôi ba năm trời, một ngày kia lại có thể trở thành "quyền vương" nóng nảy trong miệng người khác.
Diệp Tri Tùng lặng lẽ lắng nghe, ánh mắt nhìn về phía Phạm Hành có chút kỳ quái.
Cậu nghĩ bụng, "Tiên sinh" này thật đặc biệt, bị người ta lừa ăn thứ khó ăn như vậy còn mất cả đôi giày bóng rổ phiên bản giới hạn, sao lại vẫn làm bạn với người ta mà không đ.á.n.h nhau?
Nếu là cậu bây giờ, cậu lại muốn đ.á.n.h người rồi.
Bây giờ cậu đ.á.n.h quyền ngày càng giỏi, lần trước suýt chút nữa đã đ.á.n.h cho Thẩm Phong Nhiên phải nằm rạp xuống đất.
Viên Bác đã bay đến tìm cậu trước khi tốt nghiệp, nói muốn cùng cậu về tham gia triển lãm tốt nghiệp, tiện thể đi nhờ máy bay riêng của cậu.
Tuyển tập tác phẩm của Diệp Tri Tùng cũng sắp hoàn thành. Sau khi triển lãm tốt nghiệp kết thúc, chỉ cần đưa thành quả cuối cùng vào nộp đơn xin nhập học là có thể yên tâm chờ nhận thư trúng tuyển.
Phạm Hành ồn ào nói rằng hắn ta chưa bao giờ đi máy bay riêng của Lục Phóng, có thể xin thêm một tuyến bay nữa không, tiện đường đưa hắn ta đến Luân Đôn?
“Không thể.”
“...”
Phạm Hành bị Lục Phóng từ chối một cách phũ phàng, mặt mày ỉu xìu đi tìm Thẩm Phong Nhiên để khóc lóc. Thẩm Phong Nhiên nói: "Cái này dễ thôi mà, bảo cậu ta nhân cơ hội này lên máy bay cùng luôn đi. Đến gần nơi rồi thì khoác dù lên mà nhảy, đ.á.n.h dấu một vị trí bất kỳ trên bản đồ, rồi nhảy xuống là xong!"
Phạm Hành tức giận gào lên c.h.ử.i rủa, suýt chút nữa lại đ.á.n.h nhau với Thẩm Phong Nhiên, cho đến khi nghe Diệp Tri Tùng nhẹ nhàng mở lời: “Hay là cậu đi cùng chúng tôi đến Manchester đi, Manchester không quá xa Luân Đôn đâu.”
"Đúng rồi!"
Phạm Hành nhe răng cười, “Thiên tài nhỏ đúng là thiên tài nhỏ, vẫn là bạn học tốt biết thương bạn học tốt nhất.”
Diệp Tri Tùng gật đầu rất nghiêm túc: “Cậu đến Manchester rồi nhảy dù xuống, bay lượn trên không trung trở về Luân Đôn, còn có thể ngắm được nhiều cảnh đẹp nữa.”
“...”
Thẩm Phong Nhiên cười ha hả, nói: “Viên Bác! Gần đây cậu lại rủ cậu ấy chơi game b.ắ.n s.ú.n.g phải không?”
Viên Bác oan ức: “Game b.ắ.n s.ú.n.g là Phạm Hành dạy cậu ấy chơi! Tôi chỉ phụ trách dẫn cậu ấy chơi game Vương Giả thôi!”
Phạm Hành tìm người trút giận: “Cái đồ gà mờ nhà cậu mỗi lần nhảy xuống đất là thành cái hộp! Tôi không bao giờ muốn chơi chung với cậu nữa!”
Viên Bác dỗi lại: “Tốt thôi, vậy thì cậu đừng thắt dù làm gì! Cứ thế mà bay từ trên trời xuống đi! Tự mình bay đến Luân Đôn luôn đi!”
Diệp Tri Tùng vui vẻ nhìn mấy người cãi nhau, hai tay chống lên hai bên ghế, hai chân đung đưa giữa không trung. Cho đến khi một đôi tay đặt lên gáy cậu, cậu mới chợt ngẩng đầu lên, mi mắt cong cong nhẹ nhàng gọi: "Chồng ơi!"
“...”
“...”
“...”
Ba anh chàng độc thân kia không cãi nhau nổi nữa.
Thẩm Phong Nhiên, Phạm Hành và Viên Bác uất ức xiên xiên miếng thịt nướng đang xèo xèo mỡ. Họ cứ cảm thấy miếng thịt còn chưa kịp vào miệng đã ngọt đến không thể chịu nổi. Cả ba ôm đầu bỏ chạy, sợ chạy chậm một chút lại bị nhét vào họng một đống "cẩu lương", nghẹn chết.
Đặc biệt là Thẩm Phong Nhiên và Phạm Hành, hai người họ thật sự không chịu nổi. Hơn hai tháng nay không biết hai người kia lên cơn gì, đã là "vợ chồng già" hợp pháp, có giấy chứng nhận rồi mà đột nhiên lại nói muốn bắt đầu yêu đương. Quá trình đó gọi là khúc chiết kỳ lạ mà lại ân ái ngọt ngào. Thẩm Phong Nhiên và Phạm Hành từ lúc đầu thấy họ ngây ngô cười vui vẻ, cho đến sau này cứ hễ nhìn thấy họ là nổi hết da gà. Hai người ôm lấy nhau, an ủi nhau vì cùng là người độc thân, cuối cùng chỉ hận không thể móc mắt mình ra cho mù đi.
“Này, hai cậu đủ chưa hả? Vẫn chưa yêu đương xong nữa à?”
“Rượu mừng đã uống một vòng rồi mà? Sao lại muốn ly hôn rồi lại làm lại từ đầu nữa?”
“Hai cậu có phải muốn lừa tiền mừng của bọn tôi không hả?! Hả? Muốn tiền mừng thì nói thẳng ra đi, đừng có dùng cách này để làm chúng tôi khó chịu!”
Diệp Tri Tùng đang đắc ý đung đưa chân, nghe vậy mắt sáng lên: “Tiền mừng?”
Lục Phóng siết chặt vòng tay đang ôm eo cậu, thấp giọng ghé vào tai cậu đe dọa: “Ly cái gì mà ly? Còn muốn ly?”
“...”
“...”
“...”
“...”
Được rồi, giờ thì có bốn người im lặng. Diệp Tri Tùng cũng gia nhập vào đội quân vô ngữ kia, cau mày trừng mắt nhìn Lục Phóng.
Mọi chuyện còn phải kể từ cái ngày hơn hai tháng trước...