Chưa Cưới Hôn Phu, Tôi Lại Cưới Chú Của Hắn

Chương 58: Chồng và bạn trai



Bạn trai. Tôi có bạn trai rồi.

Sáng hôm sau, Diệp Tri Tùng từ trên giường bò dậy, không hiểu sao cứ nghĩ đến chuyện mình có bạn trai để yêu đương thì khóe môi lại tự động cong lên. Cậu cảm thấy chuyện này nhất định phải chia sẻ với ai đó mới được.

Ngoài ăn uống, giải trí và trêu ghẹo, có lẽ trong xương cậu còn mang theo một loại bản năng đặc biệt như thích thể hiện, thích bày tỏ, và đặc biệt là thích chia sẻ.

Diệp Tri Tùng lướt danh bạ một vòng, cuối cùng dừng ánh mắt ở tên Viên Bác.

[Tôi có bạn trai rồi.]

[Cười tủm tỉm.JPG]

[Có thật không?]

Sáng sớm mà nhận được tin này, Viên Bác suýt chút nữa tưởng mình hoa mắt.

Thứ nhất, từ bao giờ Diệp Tri Tùng chủ động nhắn tin cho hắn?

Thứ hai…

[Bạn trai? Thế còn chồng cậu đâu?]

[Có phải chồng chọc giận cậu, nên cậu mới tìm bạn trai để dỗ đúng không?]

[Giống nhau thôi, người anh em.]

[Không ngờ cậu còn chơi trội dữ.]

Bạn bè với nhau thì nói vậy chẳng sao. Nhưng nếu vợ của mình đã có chồng mà còn tìm thêm bạn trai nữa, thì chẳng phải gọi là tra nam à?

Viên Bác gửi hẳn cái icon giơ ngón cái. Rồi còn dặn dò chu đáo: nhớ cẩn thận kẻo để chồng phát hiện.

[?]

Diệp Tri Tùng nhìn tin nhắn, ngẫm nghĩ một lát, đột nhiên cảm thấy lời Viên Bác hình như cũng… có lý.

Cậu lại lôi cuốn “kế hoạch nhân sinh” của mình ra, trên đó ghi rõ những việc cần làm tiếp theo:

1. Cãi nhau với chồng.

2. Tìm bạn trai dỗ.

Cậu cất bút, mái tóc mềm rũ xuống hai bên, trông lộn xộn mà đáng yêu như cái bông xù trên tai Tiểu Bạch Cầu vậy.

“Chồng ơi, anh lợi hại như vậy, có thể vẽ cho em cái hình vuông tròn tròn không?”

“?”

“Anh ngay cả hình vuông tròn cũng không chịu vẽ cho em! Thế thì đâu có yêu em nữa đúng không?”

“??”

“Hừ, em biết mà! Đàn ông chẳng ai tốt cả! Em mặc kệ anh!”

“???”

Nói xong, Diệp Tri Tùng giận dỗi đùng đùng, đẩy cửa thư phòng chạy đi. Bỏ lại Lục Phóng đang cầm cốc nước, còn chưa kịp nuốt xong ngụm nước đã sững người nhìn theo.

Nhờ mấy “giáo viên tình cảm” ngoài kia chỉ dạy, Diệp Tri Tùng tiến bộ thần tốc, học được kỹ năng mới toanh… không có chuyện gì thì tự tìm chuyện để giận.

Muốn nổi giận à? Đơn giản thôi, cứ kiếm cớ gây sự với chồng một trận là xong.

Mười phút sau, cậu thay bộ đồ ngủ thành áo hoodie, hớn hở đẩy cửa thư phòng, tung tăng chạy vào:

“Bạn trai, em vừa cãi nhau với chồng xong, anh dỗ em đi nha! Bồi em đi hẹn hò đi!”

“…”

Lục Phóng im lặng một lúc, giơ tay gõ màn hình máy tính, rồi mới chậm rãi ngẩng lên, giọng sâu xa:

“Anh đang họp.”

Diệp Tri Tùng ngẩn ra:

“Ơ, họp… họp video á?”

“Ừ.”

Ba giây sau cậu mới phản ứng kịp, mặt đỏ bừng ngay tức thì.

Không phải vừa rồi những lời mình nói… đều bị mọi người trong phòng họp nghe thấy hết rồi sao?!

Cả người Diệp Tri Tùng như muốn nổ tung, đứng c.h.ế.t trân ba phút, sau đó tức đến nỗi dựng hết cả lông. Nhưng chưa kịp chạy đi thì đã bị hắn ôm chặt vào lòng, vỗ vỗ an ủi.

“Không sao đâu, sẽ không ai cười em hết.”

“Thật không?”

“Thật.”

Nhưng ngoài kia thì…

“Ha ha ha ha ha ha ha! Cậu biết không, lúc nghe có người nói cậu ấy ‘đi đào góc tường của chồng’ tôi còn sốc lắm! Hai người ở nhà chơi cái gì cosplay thế? Buồn cười c.h.ế.t mất, ngã lăn ra sàn luôn!”

Diệp Tri Tùng nghe thấy, lập tức phồng má, trừng mắt đỏ hoe nhìn Lục Phóng.

“Anh nói không ai cười em mà!”

Lục Phóng cúi mắt, trong lòng thầm nghĩ: Thật ra họ đâu có cười em, mà đang cười anh thôi.

“Anh lại lừa em…”

“Không có, họ chỉ nói em đáng yêu thôi.”

“Đáng yêu chỗ nào chứ… Đi lén sau lưng chồng để hẹn hò với anh như thế này mà gọi là đáng yêu sao?”

Giọng cậu chẳng nhỏ chút nào. Hai nữ sinh vừa đi ngang qua nghe thấy, lập tức trố mắt, kinh hãi, rồi đi được mấy bước vẫn quay đầu nhìn lại, che miệng thì thầm với nhau.

Lục Phóng mím môi, lần đầu tiên trong đời bị nghẹn đến không biết nên đáp thế nào.

Phạm Hành cười đến mức suýt sặc, vốn dĩ đã ăn no căng bụng, giờ ôm vai Thẩm Phong Nhiên mà cười không đứng vững. Thẩm Phong Nhiên vừa lau nước mắt vừa run bần bật, cười đến mức cả người co giật, khăn tay run rẩy chỉ thẳng vào Lục Phóng:

“Anh Lục, cậu cũng có ngày hôm nay hả ha ha ha ha!”

Diệp Tri Tùng phồng má ngồi một chỗ, bỗng dưng nghĩ ra gì đó, tóc tai dựng ngược lên, không vui mà nói:

“Các anh không được gọi anh ấy là anh Lục.”

Thẩm Phong Nhiên & Phạm Hành: “?”

“Vì sao?”

“Lại cái quy tắc quái gở gì nữa đây?”

“Là anh Lục Phóng nói, tôi không được gọi người khác là anh, thì người khác cũng không được gọi anh ấy là anh. Nói cách khác, anh ấy chính là…”

“Ưm!”

Lục Phóng lập tức khép mắt, đưa tay che miệng cậu nhóc đang nói bậy bạ, sợ Diệp Tri Tùng hứng lên lại lỡ miệng tuôn hết mấy chuyện không nên nói.

Nếu không thì chẳng lẽ phải… lột quần đ.á.n.h m.ô.n.g ở ngay đây sao?

Bạn nhỏ này sao mà y như con vẹt mới học nói, gặp ai cũng muốn líu lo kể hết.

Thẩm Phong Nhiên với Phạm Hành nhìn nhau, rồi lại cười đến mức không thở nổi, chỉ vào Lục Phóng mà cười lăn cười bò.

Cười gì chứ? Cười cái cây cổ thụ ngàn năm không nở hoa, vậy mà giờ lại bị buộc đến mức ngay cả cách gọi cũng phải quản chặt.

Cuối cùng Thẩm Phong Nhiên mới tổng kết một câu, run run cười to:

“Cậu, cậu với bạn nhỏ nhà cậu chiếm hữu mạnh gớm á ha ha ha!”

“…… Câm miệng.”

“Không có cơ sở tình cảm thì hôn nhân chỉ như năm bè bảy mảng, gió thổi cái là tan,”

Diệp Tri Tùng ngửa mặt thở dài, ra vẻ bi thương, “Chồng tôi đối xử với tôi không tốt. Hôn nhân của bọn tôi chỉ là ngoài ý muốn, chẳng có tình cảm thật gì đâu.”

“Tôi không thể ở chỗ nát này chịu đựng mùi hôi nữa!” *1

“Là anh! Là anh đã dẫn em vào con đường nửa học sinh nửa tình nhân này, là anh dụ dỗ em!” *2

“Anh rể, anh dẫn em bỏ trốn đi! Chúng ta lang bạt!”

“……”

Lục Phóng giật giật thái dương, nhướng mày nhìn cậu:

“Lại đọc bậy bạ ở đâu thế? Phim ảnh kịch nói mà cũng học vẹt?”

Diệp Tri Tùng lắc đầu cười:

“Thì sao? Không kích thích à?”

Nói rồi còn thử gọi:

“Anh Lục Phóng~”

Lục Phóng thật sự đau đầu, phẩy tay ra hiệu đừng gọi loạn nữa, bất đắc dĩ xoa giữa trán:

“Bỏ trốn đi đâu?”

Mắt Diệp Tri Tùng sáng rực:

“Trốn ra công viên trò chơi!”

“A…!”

“Anh ơi, em còn muốn chơi thêm một lần nữa!”

Lục Phóng tháo mũ áo mưa trên đầu cậu, lấy khăn lông lau mái tóc ướt sũng. Nhưng chưa lau xong đã bị cậu kéo đi vòng ngược lại, chơi tiếp lần thứ ba trò dòng nước xiết.

“Được rồi, cái này không chơi nữa. Chơi cái khác đi? Cứ tiếp tục sẽ ướt hết, dễ bị cảm lạnh lắm.”

Sau lần thứ ba trồi lên khỏi dòng nước, quần áo Diệp Tri Tùng đều ướt nhẹp. Lục Phóng kéo cậu ngồi xuống ghế, khom lưng nắm lấy mắt cá chân, vắt bớt nước chảy xuống.

Diệp Tri Tùng ngửa đầu, chỉ tay lên kiến trúc cao nhất công viên:

“Vậy chúng ta chơi cái kia!”

Lục Phóng nhìn thoáng qua vòng quay khổng lồ, bật cười:

“Được.”

Vòng quay chậm rãi lên đỉnh, chiều gió nhẹ thổi ấm áp.

Diệp Tri Tùng chống tay lên thành ghế, vươn đầu ra ngoài ngắm. Mái tóc mềm bị gió thổi tung, lộ ra vầng trán nhẵn bóng và đôi tai trắng muốt.

Cậu cười cong mắt nhìn xuống người cùng phố xá dưới chân mỗi lúc một nhỏ dần, từng chiếc xe như đàn kiến chạy không ngừng nghỉ, nhìn ra xa, thành phố trải dài đến tận chân trời. Một lúc sau lại quay đầu, ánh mắt sáng rực nhìn về phía Lục Phóng.

Lục Phóng cũng ngẩng lên, ánh mắt điềm tĩnh, đối diện với nụ cười lấp lánh kia, khóe môi hắn cũng vô thức cong lên:

“Yêu đương vui không?”

“Vui quá!” Diệp Tri Tùng cười lộ cả hàm răng trắng nhỏ, “Có điều em vẫn không hiểu… Không ly hôn thì yêu đương kiểu gì đây?”

Lục Phóng khẽ rũ mắt.



Đêm hôm đó.

Lục Phóng ép cậu vào tường, lòng bàn tay vuốt nhẹ khóe môi ẩm ướt, cúi mặt trầm giọng hỏi:

“Muốn yêu đương thì phải làm thế nào?”

Diệp Tri Tùng ngơ ngác: “?”

Ơ… chẳng phải hắn vừa ngồi vòng quay nói sao?

“Anh mới đi vắng một ngày, em liền dám ra ngoài tìm đàn ông khác đúng không?”

“???”

Không phải…

Khoan đã.

Cái này… cũng tính là “không có việc gì thì tìm việc” sao?!

“Không ngoan, phải phạt.”

“???”

Hàng mi dài của Diệp Tri Tùng run run, mở to mắt. Trên cổ cậu đã bị khóa thêm một cái vòng nhung mềm mại, vừa khít đến mức không thừa lấy một kẽ hở, như thể được chế tác riêng cho cậu.

Lục Phóng lại đeo thêm găng tay, ngón tay gõ nhẹ vào cái chuông kim loại nhỏ gắn trên vòng cổ, cúi mắt trầm giọng:

“Bò ngoan.”



Diệp Tri Tùng bị nâng lên thật cao.

……

Đến lúc này cậu mới chậm rãi phản ứng lại, thì ra không ly hôn cũng thật sự có thể yêu đương.

Ban ngày cậu có bạn trai đi cùng, buổi tối có chồng nằm cạnh.

Tuy rằng, nhưng mà……

“Bạn trai thì không thể làm.”

Diệp Tri Tùng mơ mơ màng màng nói ra, cả người treo trên người đối phương, đôi mắt đầy mong chờ nhìn hắn:

“Không cho anh làm, vậy anh sờ em làm gì!”

Lục Phóng khẽ nhướng đuôi mày:

“Chúng ta không phải đang yêu đương sao?”

“Đúng vậy nha!”

“Bạn trai thì không thể thân mật, không thể chạm vào em sao?”

“Có… có thể chứ……”

“Vậy ta làm thế thì có vấn đề gì sao?”

“Ơ?”

CPU Diệp Tri Tùng lập tức cháy khét, nghe xong lại cảm thấy lời Lục Phóng hình như… có lý.

Nhưng mà không đúng, sao càng nghĩ càng thấy có gì đó kỳ kỳ?

Cậu cúi đầu tự hỏi. Thân thể đã bị trêu chọc đến nửa chừng khó chịu, mà ánh mắt mờ tối của Lục Phóng lại như có như không lướt trên người cậu, khiến cả người nóng ran, ngứa ngáy chẳng thoải mái.

Rõ ràng bọn họ còn đang “hẹn hò” mà? Hẹn hò thì không được làm chuyện đó mới đúng……

Ban đầu Lục Phóng chỉ nói dẫn cậu đi rạp phim tư nhân xem điện ảnh. Diệp Tri Tùng còn thắc mắc, sao trong nhà cũng có phòng chiếu lại không dùng?

Lục Phóng chỉ cười, bảo: Đây là chuyện mà rất nhiều cặp đôi khi hẹn hò đều làm, nhất định phải ra ngoài xem mới tính hẹn hò, xem trong nhà thì không tính.

Ừ thì thôi. Không tính thì không tính vậy.

Đã gọi là hẹn hò, thì quần áo đương nhiên cậu phải tự chọn, nào có chuyện bạn trai chuẩn bị sẵn cho mặc? Phải chính tay phối, còn muốn lúc gặp nhau được người khen đẹp.

Ừm. Bạn trai đang chờ ở huyền quan trong nhà.

Diệp Tri Tùng chạy xuống cầu thang, như kiểu vừa xa cách lâu ngày mới gặp lại:

“Anh có đợi lâu không?”

Hoa Hải Đường

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Không, anh cũng vừa tới thôi.”

Sau đó Lục Phóng mỉm cười khen:

“Hôm nay em thật sự rất đẹp.”

…… Chậc.

Quả nhiên không uổng công cậu chọn kỹ từng món.

Thế nhưng phim rốt cuộc chiếu cái gì, Diệp Tri Tùng chẳng nghe lọt mấy câu. Vừa mới bưng bỏng ngô với nước ngọt chuẩn bị ngồi xem tiếp, thì trên màn ảnh vang lên thoại của mấy vai phụ:

“Quan lão gia bao nhiêu tuổi rồi, vẫn là phải đến người trẻ khỏe như ta mới có thể thỏa mãn ngươi……”

“Quỷ à ~ đáng ghét ~”

 “Chiếc yếm uyên ương đỏ rực kia còn treo ngay đai lưng giường đó!”

Thái dương Lục Phóng giật giật.

Bỏng ngô Diệp Tri Tùng không ăn, nước cũng quên uống, chỉ ngồi xem đến nhập tâm. Chờ đoạn đó hết, cậu mới chậm rì rì quay đầu lại…

“Ặc~”

Cậu thốt một tiếng nhỏ nhẹ, ánh mắt trong veo đầy vẻ như vừa học được tri thức mới, mềm mại dán sát sang:

“Bạn trai~ thật ra chồng em cũng……”

Lục Phóng lập tức nhắm mắt.

A a a!

……

Đêm đó.

Diệp Tri Tùng bị phạt ở ngay phòng chiếu phim trong nhà xem trọn một bộ phim 18+.

Cậu run bần bật trong n.g.ự.c người ta, quần áo cũng chẳng giữ được cái nào nguyên vẹn. Lục Phóng không cho mặc, bắt cậu run rẩy xem hết cả bộ, nhanh đến mức khiến cậu gần như thở không nổi. Hơn nữa còn ép hỏi: “Nói! Em bảo ai không được?”

……

Thôi xong.

Diệp Tri Tùng thề đời này không bao giờ xem phim nữa.

Cậu nói, lần sau hẹn hò nhất định phải đến rạp chiếu phim công cộng, phải đông người mới được, như thế mới bảo vệ nổi cái m.ô.n.g của mình.

A.

Lục Phóng liếc mắt, thản nhiên nói buổi tối đã đặt vé chiếu mới 4D, không bao hết, rất đông người, để cậu yên tâm.

Diệp Tri Tùng nghe xong mừng rỡ, thậm chí còn đến công ty đón bạn trai tan tầm.

Nhưng vừa vào xe đã bị Lục Phóng ôm hôn, sau đó tiện tay vén áo cậu lên, lén kẹp vào bên trong một món đồ chơi mini.

Cả buổi xem phim, ghế rung theo hiệu ứng 4D, vai chính đ.á.n.h nhau thì cậu lại bị “thêm một tầng rung” riêng biệt. Ghế vừa lăn vừa chấn động, cậu run đến da đầu tê dại, c.ắ.n môi thở dốc mà vẫn phải ngồi chen giữa đám đông hò hét.

Đợi đến khi phim kết thúc, mắt đỏ hoe, cậu chỉ còn sức thì thào:

“Lấy… lấy nó ra đi… Mau lấy ra… Ưm!”

Lục Phóng áp cậu xuống ghế phụ, cúi sát thì thầm bên tai, giọng đầy ác ý:

“Sao thế? Sợ chồng em phát hiện à?”

“!”

……

Hóa ra yêu đương là như vậy sao.

Mà sao cuối cùng, mọi ký ức hẹn hò của Diệp Tri Tùng đều gắn liền với… những tai ương trên cái m.ô.n.g chứ?

Cậu đỏ mắt nghĩ thầm: ngày ban đêm, cứ thế này thì cậu thật sự sắp tiêu hóa không nổi.

Tay nghề của Lục Phóng đúng là quá giỏi, đến một vết sẹo cũng chẳng để lại.

Mọi thứ nhìn qua đều như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Ban ngày Diệp Tri Tùng chuẩn bị tác phẩm cho buổi triển lãm tốt nghiệp, ban đêm lại cùng bạn trai yêu đương suốt gần ba tháng. Rõ ràng rất vui vẻ, chỉ là nếu không phải vì Lục Phóng dị ứng với từ “ly”, có lẽ cậu còn hạnh phúc hơn.

Hôm đó Diệp Tri Tùng lỡ miệng nhắc đến ly.

Lục Phóng lạnh lùng cười, lúc ấy không nói gì, nhưng sau buổi tiệc liền đuổi theo, ép cậu đến run lẩy bẩy.

Hắn vừa xoa vừa tra tấn, thấp giọng cười:

“Lợi tức còn chưa trả xong đâu. Hiện tại lại càng mới mẻ, da em còn muốn giữ nguyên hả? Dám nói ly hả?”

Diệp Tri Tùng bặm môi òa khóc:

“Lục Phóng cho vay nặng lãi!!”

Lục Phóng áo mũ chỉnh tề ngồi ở đó, nghe xong thì nới lỏng cổ áo, chậm rãi tháo cà vạt, lại thong thả tháo đồng hồ. Ánh mắt rũ xuống, bình thản nhìn người mặc mỗi một chiếc sơ mi trắng, đang nằm trên đùi mình khóc nấc lên, vừa khóc vừa thở dốc.

Trên cổ đã hằn chút đỏ, in dấu những vệt ấn bóp day.

Chiếc sơ mi trắng chỉ còn cài được một khuy, sau lưng lộ ra cái vạt áo rối bời, bên dưới còn có một cụm lông xù xù như chiếc đuôi nhỏ, ngắn ngủn, vừa rối vừa tròn, nhìn thôi đã muốn đưa tay nắm lấy.

Lục Phóng duỗi tay cầm lấy, lập tức bị người ta khóc lóc oán trách, gắt gỏng bảo “không cần!”.

“Vậy được rồi.” Hắn liền coi như tốt bụng, lại tự tay giúp cậu chỉnh lại.

“… A!”

“Còn dám không?”

Diệp Tri Tùng tủi thân, nhưng mấy lọn tóc bướng bỉnh khó khăn nuôi được lại chẳng phải thứ nghe lời gì.

Cậu dựng mái tóc rối, đôi mắt đỏ hoe hung hăng trừng hắn, cái đuôi nhỏ vẫn run run, trông chẳng khác nào chú thỏ con sắp bị ép nóng nảy.

Lục Phóng liếc nhìn hai lọn tóc bướng, sau đó đứng dậy, trực tiếp ném cậu xuống sofa. Hắn cúi giọng uy hiếp: “Không được tự ý chạm vào.” Rồi xoay người bỏ đi.

Đến khi hắn cầm cái kẹp tai thỏ trở về, vừa nhìn thấy người trên sofa, vẻ mặt nghiêm lại, ánh mắt thoáng trầm xuống.

Bạn nhỏ đã trưởng thành, bây giờ những lời hắn nói chẳng còn lọt vào tai nữa.

Diệp Tri Tùng tự mình kẹp tai thỏ, không chỉ kẹp rất tốt, mà còn học được tự tay làm, DIY “cơm no áo ấm”. Đôi mắt đỏ hoe c.ắ.n môi ngước lên nhìn, mang theo chút ý khiêu khích.

Đợi đến lúc Lục Phóng lại gần, cậu còn học theo dáng vẻ hắn, ngạo nghễ nhướng mày.

Đôi mắt tròn xoe, đuôi mắt hơi nhếch lên, câu thành độ cong đẹp đến mức không ai bì nổi, vừa xinh đẹp vừa kiêu hãnh.

Lục Phóng nheo mắt nhìn cậu, trong lòng thầm nói: Tốt thôi, rất tốt. Bạn nhỏ bắt đầu biết chơi chiêu để chọc giận mình rồi phải không?

Hắn giơ tay, Diệp Tri Tùng theo bản năng ngẩng đầu, đưa cái đầu nhỏ vào lòng bàn tay hắn.

Ngay sau đó, Lục Phóng trực tiếp kẹp tai thỏ lên hai lọn tóc bướng kia. Không đợi cậu nhào đến, hắn đã nhanh chóng lùi nửa bước, ngồi xuống bàn trà, hai chân vắt chéo.

Bị né tránh, Diệp Tri Tùng: “???”

Lục Phóng khoanh tay trước ngực, hạ mắt nhìn cậu, lạnh giọng:

“Tự mình làm. Trước khi ra được, anh sẽ không chạm vào em.”

Đôi mắt Diệp Tri Tùng đỏ ửng, c.ắ.n môi, định tiến lên mặc cả. Nhưng lại nghe thấy lời uy h.i.ế.p còn đáng sợ hơn.

“Nhưng nếu em dám dùng cách khác để ra được…”

Ngón tay hắn bóp cằm cậu, giọng trầm khàn, ánh mắt tối mịt như vực sâu:

“Em nghĩ anh nên trừng phạt em thế nào? Hửm?”

Diệp Tri Tùng ngốc lăng. Vậy rốt cuộc đây là yes hay no?

Ra cũng không được, không ra cũng không được. Rốt cuộc hắn muốn cậu thế nào đây…

Cậu không dám chạm vào cái đuôi, chỉ có thể ngồi im dưới ánh nhìn thâm trầm ấy, chẳng biết phải làm sao với con rắn nhỏ.

Cậu lúng túng quẩn quanh rất lâu, dùng đủ mọi cách để dỗ hắn, nhưng Lục Phóng thật sự không hề để ý, thậm chí ngay cả khi cậu muốn hôn môi, hắn cũng ngửa đầu tránh đi.

Diệp Tri Tùng khóc òa, đáng thương đưa những ngón tay run rẩy bắt lấy cổ tay hắn, ép chặt cái đuôi run rẩy, quỳ gối run run cọ xát tiến lại gần.

Cái đuôi thỏ vừa ngắn vừa tròn, đẹp thì đẹp, nhưng chẳng làm được gì.

Diệp Tri Tùng biết mọi chuyện khác còn có thể thương lượng, chỉ riêng lúc này, Lục Phóng luôn là nói được thì làm được, bất kể cậu khóc lóc cầu xin thế nào, cũng hiếm khi mềm lòng.

Chơi quá trớn, có lẽ vốn dĩ chỉ là một chữ “ly”, nhưng giờ lại thành ra như vậy.

Trong đầu hỗn loạn, Diệp Tri Tùng cuối cùng mơ hồ tìm được mấu chốt.

Cậu ngẩng cái đuôi nhỏ, duỗi tay chạm vào đại mãng xà, qua lớp quần mà vỗ nhẹ lên đầu nó.

Cậu khàn giọng nói: “Em không dám… sau này không bao giờ nhắc đến chuyện ‘ly’ nữa.”

Đại mãng xà khẽ giật, Diệp Tri Tùng ngoan ngoãn ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe cầu xin:

“Không có anh cho phép, em sẽ không ra được.”

Đại mãng xà trong bao vải bị cậu gõ lên.

Đánh rắn phải đ.á.n.h bảy tấc, đ.á.n.h đại mãng xà cũng không ngoại lệ.

Cuối cùng, vẻ mặt Lục Phóng cũng dịu lại đôi chút.

Diệp Tri Tùng còn nỗ lực thêm, dứt khoát nhét thẳng cái đuôi thỏ nhỏ vào tay hắn.

Quả nhiên, bàn tay khéo léo ấy rất biết cách làm mềm lòng.

Khi cậu cho rằng cuối cùng đã dụ dỗ thành công, Lục Phóng lại thay đổi cách khác để trêu chọc cậu.

Hắn bế cậu dậy, ôm thẳng vào phòng tranh. Đôi chân trắng nõn trơn bóng treo lơ lửng, vì bất an mà run rẩy.

Ánh mắt Lục Phóng lướt qua loạt tác phẩm tốt nghiệp và các bức tranh, cuối cùng dừng lại trên bức chân dung Diệp Tri Tùng từng vẽ hắn.

Hắn đặt lại bức tranh ấy lên giá vẽ, rồi kéo ghế lười lại, thả người ngồi xuống, uể oải vắt chéo chân dài, tùy ý xoay cậu đối diện với bức họa.

“Nhớ bức tranh này không? Em từng nói, anh là Muse của em.”

Diệp Tri Tùng sao có thể quên, đó là từng nét từng nét cậu vẽ ra, cũng là lần đầu tiên cậu như thể nhìn thấy dáng vẻ thần tình ái.

Cậu còn chưa hiểu hắn muốn làm gì, thì cái đuôi thỏ đã bị bắt lấy, cùng với bàn tay khéo léo kia trêu ghẹo tới lui.

Sau đó cậu nghe thấy Lục Phóng trầm giọng:

“Em cũng không muốn làm bẩn bức họa này, đúng không?”

……

Diệp Tri Tùng thật sự bất lực.

Đá rơi xuống, lại chính cậu tự tay đá trúng chân mình.

Miệng thì nói là không có hắn cho phép thì em sẽ không thế này thế kia.

Nhưng đây là chuyện em nghĩ muốn khống chế là có thể khống chế được sao?

Huống hồ hôm nay hắn cũng không hề chịu giúp em áp chế.

Chẳng khác nào rút d.a.o c.h.é.m nước, nước lại càng chảy thêm, mà giờ còn chẳng có d.a.o để chém.

Diệp Tri Tùng hoảng loạn mà hét lên, nhưng chiếc sơ mi trắng cùng tay áo không biết từ lúc nào đã bị xoắn lại, kéo ra sau lưng, bị hắn dùng một tay dễ dàng giữ chặt.

Cậu gấp đến mức suýt chút nữa muốn nhảy xuống khỏi người hắn, nhưng hai chân mềm nhũn chống ở bên sườn cũng chẳng còn chút sức lực nào.

Cuối cùng cậu la lớn hoảng hốt.

Cậu thật sự không muốn làm bẩn bức họa này, cậu sụp đổ mà cầu xin tha thứ, nói rằng bản thân khống chế không nổi, thật sự không được nữa, cầu xin hắn lần này đừng buông tha cậu như vậy.

Lục Phóng coi như có lòng tốt, buông tay cậu ra.

Trước đây đều là bị hắn ép buộc, nhưng lần này lại biến thành chính Diệp Tri Tùng luống cuống tay chân, tự mình đ.á.n.h đổ. Cuối cùng, trong một mảnh hỗn loạn khói lửa, bảo vệ được bức họa kia, nhưng lại làm cái đuôi thỏ rối tung.

Cái đuôi thỏ không còn tròn trịa, cũng chẳng còn phồng xù.

Nó ướt sũng, rũ xuống trong lòng bàn tay hắn, lại còn ủy khuất mà dính chặt ở đó.

Lục Phóng hôn lên môi cậu, khen: “Em làm rất tốt.”

Diệp Tri Tùng cả người đều mơ màng, cuộn mình trong chiếc ghế lười rộng thùng thình, thu nhỏ thành một cục nho nhỏ.

Thỏ con luôn thích co bốn chân lại, chôn xuống dưới bụng, cuộn tròn toàn bộ cơ thể, cái đuôi ngắn ngắn nhỏ nhỏ thì nhấp nhô nhấp nhô.

Lục Phóng ngồi cạnh, để dành cho cậu một khoảng trống, Diệp Tri Tùng không còn chút sức lực nào, nằm ngay trước đầu gối hắn, cả người cuộn tròn lại, chỉ còn cái đuôi ngắn cứng đầu vểnh ra ngoài, không chui nổi vào trong ghế lười.

Lục Phóng đưa tay vuốt dọc sống lưng cậu, theo đường cong xương sống mà nhẹ nhàng trấn an.

Diệp Tri Tùng giống như uống say rượu, choáng váng đến mơ hồ, buông con rắn nhỏ ra, theo bản năng mà lấy tay bao bọc lấy đại mãng xà.

Sau đó, giống như đang ngà say, cậu bất giác ngậm lấy đầu mãng xà.

Động tác vuốt ve sống lưng cậu của Lục Phóng thoáng khựng lại.

Hắn cúi đầu, vén mái tóc rối che nửa khuôn mặt cậu sang một bên, bàn tay ấm áp vuốt lấy vành tai trắng mềm, còn không quên an ủi cái đuôi thỏ đang run rẩy hoảng hốt.

Có lẽ Diệp Tri Tùng thật sự như đang say.

Cậu ngẩng mắt lên nhìn, ánh mắt mơ màng đến mê ly.

Đối diện là một đôi mắt sâu thẳm đến mức chẳng thể nhìn rõ, tối tăm, u ám.

Lục Phóng, vẫn giống mọi khi, đưa tay xoa lên đỉnh đầu cậu.

Mái tóc đen tán loạn lộ ra từ kẽ ngón tay hắn.

Sau đó, hắn ấn xuống.

……

Muse lên sân khấu, thần tình yêu giáng thế.

Hai người họ ở trong phòng tranh của nghệ sĩ, tạo nên sự giao hòa giữa hiện thực và nghệ thuật.

Giống như Chúa sáng thế cầm bút, Diệp Tri Tùng như hóa thân thành linh hồn sáng tạo, đổ xuống trên mặt đất khô cạn đầy màu sơn.

Sơn dầu vốn khô cứng lại bị thủy nhuận làm tan chảy, loang ra trên sơ mi trắng, nhuộm thành rực rỡ muôn màu.

Từ nơi Muse khơi nguồn, linh cảm cuồn cuộn không ngừng chảy tràn.

Có lẽ chỉ cần tình yêu tồn tại, Muse và linh cảm cũng sẽ tồn tại vĩnh viễn.

Cậu rốt cuộc mở ra đôi cánh trắng, tỏa ra quang mang rực rỡ ngũ sắc.

Danh xưng Nefelibata (người bước đi trên mây) lan truyền khắp thế giới.

Kẻ bước đi giữa tầng mây, không còn là kẻ chỉ biết mơ tưởng ban ngày.

Linh hồn của cậu trở về với thực thể, trong ánh mắt đan xen hư và thực, lóe lên hào quang của thiên tài.

Cậu sẽ là họa sĩ vĩ đại nhất của thế kỷ 21.

Vị thiên tài vĩ đại nhất thế kỷ 21 ấy, đưa tay sờ lên cổ họng mình.

Trong lòng thầm thở phào: Thì ra thật sự sẽ không bị thọc chết.

Có điều sau ba ngày câm như hến, vẹt nhỏ vốn chỉ líu lo, nay mở miệng ra đã không còn là chim hoàng oanh, mà biến thành quạ kêu ầm ĩ.

“Lục! Phóng!”

Tiểu Bạch Cầu bị hoảng sợ ngẩng phắt đầu, ngơ ngác nhìn quanh… trong nhà này từ đâu ra một con ngỗng to tướng thế này?!