Từ khi chuyển từ Phụ Thăng sang Giang Hoa, đồng phục xanh trắng của Lục Phóng đã thay thành áo khoác phong cách học viện cùng sơ mi caro.
Diệp Tri Tùng dạo này lớn nhanh như thổi, chỉ trong một năm đã đuổi kịp nửa cái đầu, nhưng chỉ cao lên chứ không béo lên, mặc đồng phục trên người mà cứ như cái cây sào treo bao tải.
“Làm sao mà mãi không béo lên được nhỉ…” Dì Chung lo lắng.
Lục Phóng nhìn chén cơm của mình lại nhiều thêm vài miếng sườn hầm cà rốt nấm hương không dính xương và cá rán không đủ giòn, thái dương giật giật.
Còn có thể vì cái gì? Bởi vì cậu kén ăn.
Diệp Tri Tùng lại quăng thêm hai lá rau xanh vào chén của Lục Phóng.
Lục Phóng liếc cậu. "Không ăn rau à?”
Diệp Tri Tùng đang gặm sườn, nghe vậy thì khựng lại. "Ăn chứ, ăn chứ, anh…”
Lục Phóng chỉ vào đám rau xanh trong chén, Diệp Tri Tùng vội nuốt miếng thịt trong miệng xuống, rồi lại mở miệng: “Nhưng mà đây là rau chân vịt…”
Hừ.
Lục Phóng chưa từng thấy khác biệt gì giữa mấy loại lá rau xanh.
Nhưng Diệp Tri Tùng lúc nào cũng phân biệt được rành mạch: dưa chuột không ăn chín, cà chua không ăn sống, hành gừng tỏi băm nhỏ cũng có thể nhặt ra, nấm hương, ngò rí, rau thơm… một loạt những thứ có mùi thì cứ khăng khăng nói là hôi, ngay cả sườn non cũng phải chọn kỹ nửa ngày, không ăn thịt mỡ không dính xương thì thôi, có khi ngay cả thịt dính xương cũng không ăn, nói là vì… cái khúc xương đó xấu.
“Tóm lại là, em không ăn cái gì hôi với xấu...á! Anh, sao anh gõ đầu em!”
Lục Phóng thu lại khớp tay đang cong, lạnh nhạt liếc cậu.
Diệp Tri Tùng bị gõ cho một cái cốc, hai tay ôm lấy đầu, trừng mắt hung dữ nhìn người ta.
“Không được để thừa cơm.”
Diệp Tri Tùng bĩu môi, ừng ực ừng ực dốc canh cá vào bụng.
Đang uống thì bỗng thấy sai sai, Lục Phóng nghe tiếng động quay lại, chỉ thấy Diệp Tri Tùng hai tay ôm lấy cổ, ho sặc sụa mặt đỏ bừng.
Cậu mơ hồ kéo vạt áo Lục Phóng. "Anh… anh…”
Lục Phóng lập tức bật dậy, cái ghế gỗ nặng nề ngã xuống đất phát ra tiếng “uỳnh” trầm đục.
Anh giữ chặt má cậu, bắt mở miệng: “Bị mắc xương cá ở cổ họng hay ở đâu? Đau chỗ nào? Thở được không?”
Diệp Tri Tùng đỏ hoe mắt ngẩng lên. "Thở được… nhưng mà miệng đau…”
Sắp bấm 120 báo địa chỉ đến nơi, thì Diệp Tri Tùng ấm ức chỉ vào phần thịt mềm bên má, nói bị xương cá đ.â.m vào, đau lắm đau lắm.
“… Thế không mắc ở cổ họng?”
“Không có…”
Lục Phóng suýt nữa bế cả người lẫn ghế ném ra ngoài.
“Anh…”
Lục Phóng quay lưng lại, dựng chiếc ghế bị đổ lên, im lặng tiếp tục ăn cơm, hoàn toàn không muốn để ý.
Diệp Tri Tùng nửa há miệng, vừa rên đau vừa kêu khổ, nói xương cá mắc trong miệng khó chịu. "Anh ơi em tự lấy không ra…”
Một lát sau, tiếng rên rỉ dần nhỏ đi.
Thái dương Lục Phóng giật liên hồi, nghiêng mắt nhìn sang, chỉ thấy Diệp Tri Tùng một tay giữ má, một tay ngoáy ngoáy trong miệng, môi bị làm đỏ bừng, ngón tay ướt nhẹp, nước dãi theo khóe miệng chảy xuống.
Lục Phóng thấy đau cả trán. "Em đang làm cái gì thế?”
“O?” Diệp Tri Tùng giữ nguyên tư thế đó quay sang, ú ớ không nói rõ được. Nhưng Lục Phóng vẫn hiểu: cậu bảo anh ơi em không lấy ra được.
“…”
Nước mắt nước miếng chảy đầy mặt.
Lục Phóng gạt tay cậu ra, cau mày trừng cậu. "Há miệng.”
“O”
Cái xương cá dài chưa tới hai phân, rất mảnh, đuôi có một cái móc cong nhỏ, chỉ lơ lửng mắc ở phần thịt mềm trong má, khẽ gắp ra là được, đến tí m.á.u cũng không có.
Lục Phóng cầm cái xương cá đưa cho cậu xem, vốn định nói gì đó, miệng còn chưa mở, đã bị hai hàng nước mắt nóng hổi nện thẳng vào mặt.
“Cái xương dài quá… dài thế này mắc trong miệng em à? Hu hu hu khó trách sao lại đau thế, em thật là đáng thương… em đáng thương quá đi mất…”
“…”
Lục Phóng nhắm mắt lại, sải bước đi rửa tay.
“Anh? Anh ghét bỏ em à?”
Diệp Tri Tùng nhảy nhót theo sau, Lục Phóng cúi đầu liếc bàn tay cậu, nhịn rồi lại không nhịn nổi, kéo tay áo cậu, xoa đầy bọt xà phòng vào.
“Em không rửa đâu, em đâu có chê nước miếng của mình, thôi anh rửa sơ sơ là được rồi, anh…”
“Em im miệng.”
“?”
“Ồn c.h.ế.t đi được.”
Diệp Tri Tùng lắc đầu. "Anh chê em nói nhiều.”
Lục Phóng hất mắt nhìn gương. "Chứ không thì sao?”
“Vậy anh cho em ăn kem đi, bịt miệng em lại thì em không nói nữa.”
“Hừ.”
“Anh, miệng em thật sự đau… cái xương cá kia dài ... như này! Phải có cái gì lạnh lạnh mới đỡ… đau lắm, thiệt đó, anh, nếu kem không được thì nước ngọt cũng được mà? Anh~”
Bị quấn lấy đến đau cả đầu, Lục Phóng đi tới cái tủ lạnh ... nhìn chiếc Siemens hai cửa đen bóng có khóa gắn thêm rất không hợp thời, móc chìa khóa từ đâu ra mở khóa cho nó.
... Cái khóa đó là để ngăn Diệp Tri Tùng ăn uống lạnh vô tội vạ.
Tất cả đồ ăn vặt cần ướp lạnh trong nhà đều bỏ hết vào tủ này, khóa ngoài, chìa khóa chỉ mình Lục Phóng giữ. Có lúc ngay cả Lâm Lam Hi muốn lấy sữa tươi làm cốc latte đá cũng phải xin phép Lục Phóng.
“Dì Lâm, dì chắc là dì muốn uống, chứ không phải Tiểu Tùng muốn à?”
Diệp Tri Tùng ló nửa con mắt từ sau cái cột ra len lén ngó.
Ánh mắt Lục Phóng lia tới, bắt trúng ngay tại chỗ.
Lâm Lam Hi giả vờ ngẩng mặt nhìn trời, mắt mũi miệng thẳng hàng.
“… Không thì để con hỏi mẹ xem sao.”
“Ấy con ơi, chuyện này làm phiền dì Chung làm gì chứ? Không uống nữa, không uống nữa, trời lạnh quá, mẹ đi pha ca cao nóng đây.”
Lâm Lam Hi vừa nói vừa nhấc chân chạy trốn. Diệp Tri Tùng thấy lừa không được, liền giơ nanh múa vuốt xông ra:
“Mẹ!”
Lâm Lam Hi nghiêng đầu: “Nếu để dì Chung bắt được, thì một tháng này con khỏi gọi đồ ăn ngoài. Con chịu khó nhịn đi nhé, con ngoan~”
“!”
Diệp Tri Tùng lại giơ nanh múa vuốt lao về phía Lục Phóng, tức giận dậm chân chửi:
“Anh, anh chuyện gì cũng phải mách với mẹ, anh đúng là đồ bám váy mẹ!”
“?”
Cái thằng này đúng là bướng bỉnh.
Lục Phóng khóa mở được một nửa, liếc sang cậu:
“Anh là bám váy mẹ à?”
Diệp Tri Tùng lập tức co cổ lại:
“Ấy? Ai nói anh là bám váy mẹ cơ? Nói năng thô tục quá! Anh nói cho em biết xem là ai, em đi đ.á.n.h nó cho anh!”
Lục Phóng chỉ nhếch mép cười, nhìn chằm chằm cậu, nhướng mày.
Diệp Tri Tùng xìu xuống ngay, ấp úng:
“Anh, miệng em đau…”
“……”
Hư.
Nửa đêm, Diệp Tri Tùng vừa khóc vừa gõ cửa phòng Lục Phóng. Lục Phóng vừa kéo cửa ra, dưới ánh trăng, trước cửa đã thấy một “sợi mì” mặc đồ ngủ trắng, tóc đen dài che nửa khuôn mặt, khóc nức nở không ngừng. Nếu không phát ra tiếng, chắc còn tưởng gặp ma.
Lục Phóng giật mình vì tiếng động, buồn ngủ bay biến, vội ôm người vào phòng, tưởng có chuyện nghiêm trọng.
“Sao thế?”
“Anh… chân em đau…”
Diệp Tri Tùng nhảy lò cò một chân, đầu tròn dụi ngay vào lòng người ta. Có lẽ quên mất mình đã cao lên rồi, cúi đầu một cái, húc thẳng vào cằm Lục Phóng, suýt thì húc bay anh hai mét.
Lục Phóng nhíu chặt mày, một tay ôm lấy cằm bị húc tím, nghiến răng cố chịu không kêu đau.
Diệp Tri Tùng khóc nghẹn lại ... hình như lại gây họa rồi.
Lục Phóng nghiến răng hít một hơi thật sâu, kéo cậu bằng một chân còn lại ngồi xuống giường, gằn từng chữ:
“Chân bị sao?”
Diệp Tri Tùng càng khóc lớn hơn:
“Bị… bị chuột rút…”
“……”
Lục Phóng mặt đen sì, thô bạo bẻ chân cậu:
“Bây giờ biết đau rồi hả, lúc uống Coca sao không nghĩ đến đau?”
“Chân em đau là vì em đang lớn! Anh cái gì cũng đổ cho Coca, anh không công bằng!”
“…… Coca làm cản trở hấp thụ canxi, em đang tuổi cần nhiều canxi! Anh mà không công bằng à?”
“Ai da! Đau đau đau… anh nhẹ tay chút!”
“Hứ, uống nhiều Coca vào thì không đau nhỉ!”
“Anh ơi~~!”
“Đánh răng chưa?”
“Rồi… rồi rồi.”
Lục Phóng đang bóp mắt cá chân cậu, nghe vậy liền ngẩng mắt.
Diệp Tri Tùng lập tức quay mặt đi.
“Đánh rồi?”
“Thật… thật đ.á.n.h rồi mà…”
Thật thì có thật, nhưng đ.á.n.h răng xong lại ăn gì thì… không chắc.
Lục Phóng bỗng siết mạnh tay.
“Anh ơi!”
Anh ấn gối cậu xuống, Diệp Tri Tùng hốt hoảng hét lên, vội đưa tay che miệng mình.
“Đánh răng thật rồi thì che miệng làm gì?”
Diệp Tri Tùng “ư ư” không chịu nói, hai tay che chặt mặt, lắc đầu nguầy nguậy.
“Bỏ tay ra.”
“Ư ư, không muốn!”
“Bỏ.”
Diệp Tri Tùng bật người như cá chép, co chân muốn lăn khỏi giường.
Lục Phóng ấn ngay lên eo nó: “Em đừng ép anh phải ra tay đấy.”
Cậu chưa thoát được, vẫn cố vùng vẫy lần cuối. Cậu quay người chống lưng, định bò ra, nhưng bị anh kéo lại đúng cái chân đang chuột rút.
Lục Phóng căn bản không cần tốn sức. Anh chân dài, chỉ cần lấy thân hình cao lớn đè xuống, Diệp Tri Tùng không nhúc nhích nổi, cứ như con tằm trong kén.
“Anh ơi!”
Hai tay trên mặt cậu bị anh gỡ ra, nó vội chui đầu vào chăn, nhưng lại bị anh nắm gáy, xoay mạnh, buộc phải lộ mặt ra.
Lục Phóng khóa chặt một tay cậu ra sau, tay kia giữ đầu:
“Đánh răng rồi thì sợ cái gì?”
Diệp Tri Tùng vẫn giãy, trên giường xoay trái xoay phải, vội đến toát mồ hôi, giọng kêu cũng lạc đi, mang theo tiếng khóc:
“Anh đừng thế… anh dậy đi! Anh đừng đè em… anh ơi!”
Lục Phóng nghe mà bật cười. Miệng nó vẫn líu lo không ngừng, tuy ồn ào, nhưng giọng thanh trong, leng keng như chim sơn ca.
Lục Phóng gập chân tì sát mép giường, nửa người trên đè xuống.
Khoảng cách càng lúc càng gần, Diệp Tri Tùng hoảng quá rơi nước mắt. Thấy mặt anh cúi sát lại, cậu lập tức bặm chặt môi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Há miệng.”
“Ư ư!”
Không!
Mũi Lục Phóng gần kề bên môi cậu, nhưng cậu không đ.á.n.h lại nổi, chỉ cố c.ắ.n chặt môi đến trắng bệch.
“Đánh răng xong lại ăn vụng cái gì?”
“Ư ư ư!”
Em không có!
“Không chịu nói thật, còn muốn chống đối hả?”
Lục Phóng lại ấn gối, kẹp c.h.ặ.t c.h.â.n cậu. Anh rảnh một tay, tát một cái vào m.ô.n.g cậu, rồi còn véo mạnh chỗ thịt nhiều.
“Á...!”
Vị ngọt Coca trào ra từ môi. Nhưng ngoài Coca, còn kèm cả tiếng khóc nghẹn bật ra.
Diệp Tri Tùng vừa đau vừa nghẹt thở, tiếng hét kéo dài, mang theo hơi thở dồn dập.
Cậu sững lại, Lục Phóng cũng khựng một giây. Cậu vừa khóc, nước mắt liền trào như vỡ đê. Lục Phóng thả ra, nhìn cậu đầy quái lạ:
“Anh chưa dùng sức, em khóc cái gì?”
Diệp Tri Tùng úp mặt vào chăn, khóc càng dữ, vai run lên.
“Không đúng… khoan đã. Em lấy Coca ở đâu ra?”
Cậu không nói, chỉ mềm oặt nằm trong chăn, mặc kệ anh hỏi.
Lục Phóng sờ túi, trống không.
Anh cau mày, trừng cậu:
“Chìa khóa tủ lạnh đâu?”
Người trên giường giật mình, lập tức kéo chăn quấn kín người, cuộn như con rắn, lăn lộn khắp giường.
“Không phải em lấy trộm!”
Hừ!
“Lấy ra.”
“Em không trộm… anh tự tìm không thấy thì sao trách em được!”
“Anh có nói là em trộm chưa?”
“Thế là em nhặt được!”
“Không cần biết em lấy ở đâu, đưa chìa khóa ra đây!”
Hoa Hải Đường
“Chìa khóa không ở chỗ em!”
“Diệp Tri Tùng!”
“Lục Phóng!” Diệp Tri Tùng gấp gáp, mặt mũi nhòe nhoẹt cả vì khóc. Trong cơn giận, cậu muốn rút tay ra chỉ vào người ta, nhưng quấn chăn quá chặt, rút mấy lần vẫn không kéo ra được. Cả người bị nóng đến vã mồ hôi, trong đống chăn dày cộm nhô lên một cục kỳ quái, giống như củ khoai lang biến dị, vừa lố bịch vừa buồn cười.
Cậu hì hục kéo chăn xuống, cuối cùng cũng thoát ra, vừa bật dậy đã định cãi nhau. Nhưng vừa nhảy lên, chân bị chuột rút trở lại, đau đến mức đứng không vững. "rầm” một cái lại quỳ sụp xuống.
Lục Phóng vừa đứng lên định dạy dỗ người ta, ai ngờ cái kẻ khí thế hung hăng kia còn chưa kịp nhảy nhót được hai cái thì đã bổ nhào về phía trước, đầu tròn lăn kịch một phát vào bụng anh. Cậu ngẩng mạnh đầu lên, lại tông thêm cho anh một cú đau điếng.
“Xì...! Diệp Tri Tùng! Em còn dám đ.á.n.h lén hả?!”
Diệp Tri Tùng cảm giác hôm nay mặt mũi mình coi như mất sạch. Cậu tức đến chẳng còn cách nào, dứt khoát nằm vạ trên giường anh, ôm lấy cái chân bị chuột rút mà bắt đầu ăn vạ.
Vừa la vừa gào.
“Đau quá à, anh quá đáng lắm, em đau c.h.ế.t đi được rồi! Anh là đồ biến thái, không chỉ vu oan cho em còn đ.á.n.h em nữa… bla bla bla…” Hoàn toàn không có logic, chỉ biết tru tréo tố khổ.
Cú “đánh lén” đó quá nhanh quá mạnh, Lục Phóng không kịp tránh, môi còn bị răng c.ắ.n rách, bật máu.
Anh mím môi nếm cái vị m.á.u tanh đầy miệng, cau chặt mày, giữ lấy chân cậu mà xoa bóp mạnh bạo. Diệp Tri Tùng thì giãy đành đạch như thỏ đá, hai chân đạp lung tung vào bụng anh, anh bèn ấn gập đầu gối cậu xuống.
“Dùng sức! Duỗi ra!”
“Đau quá, đau c.h.ế.t em rồi, á á á đau đau đau... anh ơi!”
“Tặc!”
“Đừng có loạn nữa! Đạp vào chỗ này, dùng sức đi!”
“Á á á đau quá! anh bỏ em ra! Không được rồi, em c.h.ế.t mất thôi, tránh ra, em không cần anh lo!”
Mẹ nó!
Lục Phóng nổi giận đùng đùng, ấn thẳng cái chân cậu, ép gập ép duỗi, cơ rút lên rút xuống mấy lần. Diệp Tri Tùng gào đến nói nhảm luôn, cuối cùng bị anh dí cả chân vào tường, bóp nắn một hồi, mới chịu yên.
Cậu ôm cái chân gần như phế, vừa nức nở vừa gọi: “Anh…”
Lục Phóng lau vệt m.á.u ở khóe môi, một mảng xanh tím hằn lên, tóc rối như ổ gà, áo ngủ bị kéo lệch, để lộ xương quai xanh thẳng tắp.
“Không cần anh lo đúng không?”
Diệp Tri Tùng cúi gằm đầu, không dám trả lời.
Lục Phóng tức đến ngũ tạng cũng đau. Nhắm mắt lại, nhớ đến việc phải canh người ta từ nửa đêm, còn phải chịu cảnh cậu ta đ.á.n.h răng xong lại lén uống coca, nửa đêm bị chuột rút đến mức không ngủ được. Sau này không cao lên được, răng hỏng rồi lại than đau ... anh làm tất cả là vì ai?
Không biết cảm ơn thì thôi, lại còn nhõng nhẽo, mít ướt, ồn ào, mắng c.h.ử.i loạn xạ cả đêm, anh nói gì chứ?
“Được. Về sau anh mặc kệ em.”
Diệp Tri Tùng còn đang xoa cái m.ô.n.g đau, nghe xong liền sững người, ngẩng đầu.
“anh?”
Lục Phóng đứng dậy, không nhìn cậu, mở cửa phòng, giọng lạnh lùng mệt mỏi.
“Cút ra ngoài.”
“??!”
Từ bé đến giờ, Diệp Tri Tùng chưa bao giờ chịu ấm ức thế này.
“Bịch!” Cậu nhảy dựng lên, xoay vòng vòng trong phòng, nhất thời không biết cãi kiểu gì, cuối cùng đứng trước mặt anh, gào toáng:
“Đi thì đi!”
Dậm chân thình thịch ra ngoài, mỗi bước đều cố tình nặng nề, quay về phòng mình rồi “rầm” một tiếng đóng cửa cái ầm.
Màng nhĩ Lục Phóng ong lên một tiếng.
Còn biết giận dỗi, lật mặt hả?!
Chưa đến một giây sau, cửa lại bật mở ... “rầm!” một tiếng lần nữa.
Diệp Tri Tùng hằm hằm đi ra: “Em không có đập cửa! Chỉ là lỡ tay đóng mạnh thôi!”
Khốn kiếp!
Lục Phóng liếc cậu, suýt nữa bùng nổ: “Em...!”
“Anh, anh có đau không? Để em đi lấy cồn i-ốt cho anh, bôi t.h.u.ố.c xong rồi anh muốn mắng em tiếp cũng được.”
“……”
“?”
Diệp Tri Tùng chọt ngón tay vào khóe môi anh, thấy rớm m.á.u thì nhíu mày, xoay người chạy xuống cầu thang, chẳng bao lâu ôm hòm t.h.u.ố.c quay lại.
“Em không cố ý đ.á.n.h anh đâu, chỉ là quên mất em cao rồi. Anh đúng là ngốc, sao c.ắ.n trúng môi mình thế? Nhìn này, chảy m.á.u rồi. Để em bôi t.h.u.ố.c cho anh, bôi xong thì anh xin lỗi em đi.”
Lục Phóng nhìn đỉnh đầu xoáy tóc tròn tròn kia, nghe xong càng thấy sai sai.
“Anh xin lỗi em?”
“Anh mắng em.” tay Diệp Tri Tùng cầm tăm bông khựng lại, cúi đầu im lặng một lúc. "Anh còn đuổi em đi.”
“Đó là bởi vì…”
Diệp Tri Tùng cúi đầu gằm hơn nữa, vai run run. Lục Phóng nghẹn lời, không nỡ nhìn, khẽ nhắm mắt: “Xin lỗi.”
Vai Diệp Tri Tùng vẫn còn run.
Lục Phóng liếc thấy, thở dài, đưa tay định nắm vai cậu, tưởng cậu đang buồn sắp khóc.
“Tri Tùng, anh...”
Diệp Tri Tùng ngẩng phắt đầu, nhe răng cười tươi rói.
“?”
Cậu cười hì hì: “Thôi được rồi, em tha thứ cho anh~”
“……”
Tặc!
“Anh, mình tiếp tục cãi nhau nữa không?”
“Anh, em không nên nói là không cần anh quản…”
“Anh, em xin lỗi anh, anh đừng giận em nữa mà, được không?”
“Anh… đúng không…”
“Không.”
“Ể?”
“Biết sai là được rồi. Sau này sửa không?”
“Em sửa, nhất định sửa!”
“Đưa chìa khóa ra trước, rồi đi đ.á.n.h răng.”
Diệp Tri Tùng ngoan ngoãn lôi chìa khóa từ túi ra, sau đó lại lắc la lắc lư áp sát anh: “Anh, tối nay em ngủ cùng anh được không?”
“…… Lớn tướng rồi, còn sợ bóng tối à?”
Diệp Tri Tùng ậm ừ: “Em sợ… uống nhiều coca quá…”
“Sao?”
“……”
Ha!
Lục Phóng suýt phì cười vì tức: “Uống nhiều thì sao? Hả?”
“……”
“Lớn thế này rồi! Em...”
“Anh nhỏ giọng thôi!”
“……” Lục Phóng hạ giọng. "Sợ tè dầm thì về phòng mình mà ngủ, tè giường anh thì không sợ à?”
“Anh… em đâu có tự thay drap giường được… với lại… chẳng phải anh bảo buổi tối đừng uống nhiều nước sao… Nếu không phải bị đau chân tỉnh dậy, thì trong mơ em cũng sắp tìm được toilet rồi… Em thật sự sợ… lỡ như…”
Lục Phóng cạn lời, hít sâu: “Uống mấy chai?”
“Ba chai…”
“Em...”
“Anh, anh nói là không được cãi nhau tiếp cơ mà!”
Lục Phóng trừng cậu một hồi, tức đến đờ người.
“Đi đ.á.n.h răng!”
“Vâng, anh~”
“Đánh răng xong nhớ đi vệ sinh luôn!”
“Biết rồi, anh!”
“Nếu còn dám tè giường anh...”
“Anh! Suỵt...”
Diệp Tri Tùng lao tới, bóp miệng anh thành hình mỏ vịt: “Mỏ vịt~ khép lại nào~”
Lục Phóng cúi mắt nhìn, chợt nghĩ ra cái gì, sắc mặt bỗng kỳ quái.
“Sao thế, anh?”
Anh giữ lấy cổ tay cậu, gỡ tay ra, nhìn chằm chằm đầu ngón trắng mảnh kia, rồi lại ngẩng lên nhìn khuôn mặt cười toe toét.
“…… Em đi toilet xong có rửa tay không?”
Diệp Tri Tùng lập tức cứng ngắc, ngừng cười.
“Diệp – Tri – Tùng!”