“Em ấy à…” Cô khẽ thở dài một hơi, đè chua xót trong lòng xuống, cười với anh.
…
Em sẽ ở sau lưng anh, cố gắng đuổi theo bước chân của anh, chạy đến hào quang của anh. Dù cho đó là khoảng cách mà em không thể bắt kịp.
Nếu có một ngày em đuổi kịp, đó là may mắn của em. Nếu như không đuổi kịp, em sẽ đứng từ xa nhìn anh.
Tóm lại là anh đừng chờ em.
Trước kia luôn là anh đuổi theo em. Như vậy bây giờ đến lượt em đuổi theo anh. Em sẽ cố gắng hết sức.
…
Cô nhẹ nhàng nói: “Đương nhiên em vẫn sẽ như vậy, phải về nhà thôi.”
Mặt trăng leo lên trời cao, ánh chiều tà biến mất.
Hoắc Cận Hành chăm chú nhìn cô hồi lâu.
Nỗi mất mát, không cam lòng nổi lên trong lòng anh, anh bước về phía trước: “Hạ Thụ, anh…”
Cô khẽ nhẹ nhàng cười, lui về phía sau một bước, duy trì khoảng cách ban nãy với anh, tròng mắt trong veo sáng ngời.
Lưng Hoắc Cận Hành cứng đờ.
Cô mỉm cười, nói: “A Hành, em phải về nhà, anh đừng tiễn em. Em quen đi đoạn đường này một mình rồi. Anh cũng về đi, trời không còn sớm nữa rồi. Chúng ta, người nào trở về chỗ thuộc về người ấy đi.”
Nói rồi cô cởi áo khoác của anh ra, lưu luyến một giây trước khi trả lại cho anh, xoay người.
Bước chân cô không tính là nhanh, Hoắc Cận Hành muốn đuổi theo, lại chợt mất đi dũng khí.
Anh nắm chặt áo khoác trước ngực.
Anh nhìn bóng lưng của cô, bóng lưng mảnh mai yếu ớt. Từ sau khi anh rời đi, dường như dáng người cô không thay đổi nhiều, vẫn giống như trong trí nhớ.
Nhưng anh biết rõ, cô trưởng thành rồi. Không còn là cô gái nhỏ khi tủi thân sẽ khóc, bị đau sẽ làm nũng, bất cứ lúc nào cũng cười đến rạng rỡ.
Cô gái vẫn dịu dàng thích cười như trước nhưng lại đề phòng với thế giới này, đây là dáng vẻ khi lớn lên của cô.
Học được sinh ly tử biệt, trong những năm tháng anh bỏ lỡ, cô bị hiện thực buộc phải trưởng thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Thì ra bảy năm kia, thứ anh bỏ qua không chỉ là thời gian.
Thì ra ở giây phút anh nói sẽ đi trước kia, anh cũng đã đánh mất cô rồi.
–
Tần Dã náo loạn một hồi.
Biết được Hạ Sấu đã từ trợ lý của mình chuyển thành người đại diện, Tần Dã hầm hừ chạy đến phòng làm việc của Abel quậy một trận. Có người nói hôm đó nhân viên ở Hoa Nhất lần đầu nhìn thấy Tiểu Tần gia dù điên lên cũng chưa bao tức giận đến vậy, hận không thể xé xác Abel.
Buổi chiều còn có lịch trình, Tần Dã chỉ có thể buồn bực quay lại nơi ở. Mãi đến gần sát giờ trang điểm, đoàn người cuối cùng cũng đến.
Không ngờ rằng Hạ Sấu vẫn tới.
Điều này làm cho Tần Dã thở phào một hơi, không nói hai lời liền kéo lấy cô nói: “Cô cô cô, cô làm tôi sợ muốn chết! Abel nói cô không làm trợ lý của tôi nữa, tôi còn tưởng cô sẽ không tới!”
“Bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ không tới nữa.” Hạ Thụ cong mắt cười cười với anh ta: “Tôi chuyển sang làm người đại diện rồi, hôm nay tôi sẽ chuyển giao tất cả công việc cho Tiểu Na, ngày mai tôi sẽ không đến. Hôm nay là lần hợp tác cuối cùng, hy vọng hợp tác vui vẻ.”
Cô vươn tay về phía anh ta.
“Nói gì đó!” Giọng điệu vừa mới giãn ra của Tần Dã bỗng nhiên lại thu về, biểu cảm thay đổi: “Không phải, tại sao cô không làm trợ lý của tôi nữa? Chẳng phải cô làm rất tốt sao? Lẽ nào cô vẫn giận vì lần trước tôi can thiệp vào chuyện của cô? Tôi… Tôi xin lỗi cô, được không?”
“Lẽ nào tôi phải làm trợ lý cho anh cả đời sao?”
“Ơ, không phải ý này!” Trong lòng anh ta cực kỳ nóng nảy, nghĩ đến một loại khả năng, chợt nói: “Có phải cô thấy không hài lòng với tiền lương không? Tôi tăng lương cho cô! Tiền lương làm người đại diện của cô là bao nhiêu thì tôi trả nhiều hơn! Tính toán một chút… Tôi trả gấp hai giá của Abel! Gấp ba! Được không?”
Hạ Thụ suýt nữa bị sặc, kỳ quái liếc nhìn anh: “Tần Dã, anh bị điên à?”
Cho dù anh ta muốn trả thì cô cũng không dám nhận đâu.
“Tôi bị điên rồi.” Anh ta nhìn cô trong một khoảnh khắc như suy nghĩ về một điều gì đó, trong lòng có một vũ trụ nhỏ đang bùng cháy hừng trong lòng.
Khẽ cắn môi, đột nhiên anh ta kéo cánh tay của cô, dẫn cô tới một góc ban công không có ai.
Hạ Thụ bị kéo đi, loạng choạng, hất tay anh ta ra: “Anh làm gì vậy?”
“Tôi có chuyện muốn nói với cô.” Hít một hơi thật sâu, Tần Dã nhìn chằm chằm vào mắt cô, hết sức trịnh trọng.